Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 139: Có duyên



Bạch Anh thấy nàng vẫn luôn ở bên ngoài thì có chút lo lắng mà đi ra nhìn, thấy động tác của hai bên thì hiếu kỳ nói: “Tiên sinh quen Thạch Đầu sao? Hắn hình như là phạm nhân lưu đày tới đây, cùng Hải Đường ca đi ra biển.”

“Bọn họ là phạm nhân lưu đày sao? Sao lại ở trêи hải thuyền của các ngươi?” Triệu Phác Chân tò mò hỏi, Bạch Anh cười nói: “Chúng ta nơi này chính là Nam Man tử, phạm nhân lưu đày, phạm quan lưu đày ở bên này rất nhiều, mà người tới đây đại bộ phận đều là làm khổ dịch. A cha vì thị thuyền làm việc nên có đôi khi bọn họ cũng đem chút phạm nhân qua đây cho chúng ta dùng, tiết kiệm tiền. Người này tên Thạch Đầu, ta nghe Hải Đường ca nói hắn đặc biệt lợi hại, nhìn lịch sự văn nhã, thuộc hạ lại đặc biệt lợi hại, cũng có thể quản người. Mấy phạm nhân đến với hắn hình như là thuộc hạ của hắn trước kia, rất nghe lời hắn, còn có người nghe bọn họ gọi hắn là tướng quân. Chắc trước đây hắn là võ tướng, cha ta nói hắn là bị Đông Dương công chúa liên lụy. Nhưng đó chỉ là lời cha nói với Hải Đường ca, nếu tiên sinh muốn biết thì ta đi hỏi a cha một chút?”

Triệu Phác Chân lắc lắc đầu, trong lòng đã đoán được đại khái. Bạch gia cùng Quảng Châu thứ sử Lục Hữu Dung giao hảo tốt, Lục Hữu Dung lại là người của Vương gia. Đông Dương công chúa ngã xuống, Vương Mộ Nham tự nhiên sẽ chịu liên lụy, không chết nhưng hẳn cũng bị lưu đày. Chắc là Vương gia bảo vệ hắn cùng với thế lực của hắn, lén lút gửi đến Nam Hải này, chắc muốn thu cỗ lực lượng bí mật này về cho mình dùng. Những người trong kinh thành sẽ không chú ý tới hải ngoại, Vương gia cũng không biết khi nào đã dần thành lập được một thế lực bí mật thế này, thông qua thị thuyền mà xây dựng tài phú, hiện giờ còn thông qua thương nhân ở hải ngoại mà nuôi quân.

Chính mình cũng là đánh bậy đánh bạ mới đoán được bố cục của Vương gia. Thẳng đến giờ khắc này, nàng mới bất tri bất giác cảm giác được Vương gia mưu tính sâu xa, một lực lượng này hắn mai phục từ khi hắn bao nhiêu tuổi chứ? Kể cả nàng ở bên cạnh hắn nhiều năm cũng chỉ cảm nhận được chút ít từ thu từ là Lục Hữu Dung có quan hệ với hắn, còn về việc hắn đã kinh doanh bao nhiêu năm thì nàng chịu. Rồng ẩn mình trong nước, một ngày sẽ một bước lên trời, sợ là lúc đó chẳng ai ngăn được hắn.

Sau khi xuống hải thuyền nàng vẫn luôn tâm sự nặng nề, lúc trở lại ngõ nhỏ, xuống xe, Hoàn Nhi liền hỏi: “Hả? Hàng xóm mới của chúng ta dọn vào rồi sao.” Triệu Phác Chân bị Hoàn nhi nhắc nhở mới quay đầu nhìn một chút. Cánh cửa trước vẫn luôn có thợ thủ công ra vào đã sơn xong, cửa rộng mở, có người đang dọn đồ từ một cái xe ngựa dừng ở đầu ngõ vào trong nhà.

Mặt cái xe ngựa khác cũng đã tới, từ trêи xe đi xuống là một người ngồi trêи xe lăn, mặt mày tao nhã mang theo tươi cười, một người khác eo lưng thẳng tắp, giống như một thanh lợi kiếm lóe hàn quang lạnh thấu xương. Giống như vận mệnh đang trêu đùa, Triệu Phác Chân vừa mới định cư ở chỗ này, cho rằng đã hoàn toàn dứt bỏ được quá khứ thì mọi thứ lại bắt đầu quay vòng trở lại.

Hôm nay nàng vừa mới gặp được một cố nhân trong kinh thành, ở chỗ này lại lần nữa gặp được cố nhân khác.

Triệu Phác Chân sởn tóc gáy, phản ứng đầu tiên là che lấp bụng mình, nàng bị phát hiện rồi sao? Bị Vương gia phát hiện rồi hả? Mình còn có thể chạy trốn sao?

Công Tôn huynh đệ lại giống như còn giật mình hơn nàng: “Triệu nương tử?”

Lời tiếp theo của Công Tôn Ngạc trấn an nàng: “Triệu nương tử không phải rời vương phủ về quê sao? Hóa ra quê ngài ở chỗ này hả?” Hắn nhìn thoáng qua phục trang của nàng, nói: “Triệu nương tử đã gả chồng sao?” Sau đó hắn lại như suy tư gì đó: “Hóa ra Minh Tuệ nữ học cách vách là do Triệu nương tử mở rồi, ngài học thức uyên bác, làm tiên sinh tất nhiên là dư dả.”

Chẳng lẽ thật sự là trùng hợp? Triệu Phác Chân cố nén trái tim đang đập loạn trong lòng, mỉm cười, hơi hơi khom lưng: “Tiên sinh quá khen, tiên sinh không phải ở triều đình làm quan sao? Sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở Nam Việt? Đây là muốn ở tạm hay muốn định cư?”

Công Tôn Ngạc cười nói: “Ta đã từ quan, muốn đi ngao du khắp nơi, nghe nói nơi này có nhiều kỳ trân hải ngoại, có lẽ có thể trị được chân cho ta, bởi vậy ta mới đến nhìn xem, không nghĩ tới lại có duyên gặp lại nương tử.”

Từ quan? Triệu Phác Chân càng kinh ngạc hơn: “Tiên sinh học thức uyên bác, Hoàng Thượng sao có thể để ngài từ quan chứ?” Nàng là biết Công Tôn tiên sinh mặt ngoài là Thái Tử tiến cử vào triều, thực tế là người của Tần Vương. Hiện giờ hắn từ quan đến nơi này, hiển nhiền là địa bàn kinh doanh nhiều năm của Vương gia, vậy hắn tới làm gì? Hoàng đế lúc trước rất là nể trọng Công Tôn Ngạc, hiện giờ Đông Dương công chúa đã dổ, Công Tôn tiên sinh từ quan, vậy hiện giờ cục diện chính trị là thế nào? Bọn họ gặp nhau ở đây thật sự là trùng hợp sao? Vương gia biết nàng ở chỗ này sao?

Ý cười trêи mặt Công Tôn Ngạc càng sâu: “Ta là do Thái Tử tiến cử, Đông Dương công chúa mưu nghịch bị giết, không thiếu được có người hắt nước bẩn lên người ta, Hoàng Thượng…… Mấy năm nữa tất muốn lập uy, lúc đó ta sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích, còn không bằng tự mình đi trước mới tốt. Sau này chúng ta chính là hàng xóm, còn thỉnh Triệu nương tử chiếu cố nhiều hơn.” Hắn ở trêи xe lăn chắp tay thi lễ.

Triệu Phác Chân đáp lễ: “Có hai vị tiên sinh làm hàng xóm, ta cầu mà không được, nếu không chê, có rảnh mời ngài sang giảng mấy bài cho học sinh của ta, được thế thì đúng là phúc phận cho bọn họ.”

Công Tôn Ngạc hơi hơi khom lưng: “Triệu nương tử quá khen, tại hạ nếu giảng bài, đại khái cũng chỉ có thể thoáng giảng chút dược lý, nếu Triệu nương tử không chê thì cứ mở lời là được.”

Hai bên đứng ở ngõ nhỏ nói chuyện rốt cuộc không tiện, Công Tôn hai huynh đệ lại đều đang chuyển nhà vì thế hai bên vội vàng nói vài câu, liền đi về nhà mình. Lúc cáo từ, Triệu Phác Chân do dự mãi, rốt cuộc vẫn là mở miệng với Công Tôn Ngạc: “Công Tôn tiên sinh, ta có một chuyện muốn nhờ.”

Công Tôn Ngạc mỉm cười: “Triệu nương tử cứ nói đừng ngại, chỉ cần tại hạ có thể làm được, tất sẽ không từ.”

Triệu Phác Chân nhẹ giọng nói: “Ta vì một ít duyên cớ mà rời khỏi quê hương, ở nơi này, không muốn cố nhân biết được.”

Công Tôn Ngạc nói: “Triệu nương tử chỉ cần yên tâm, huynh đệ ta tất nhiên sẽ giữ kín như bưng, sẽ không cùng người nào trong kinh nhắc đến việc nương tử ở đây.” Chỉ là người nọ đã sớm biết, hắn cũng không có biện pháp.

Triệu Phác Chân lại cho hắn là quân tử, một lời nói một gói vàng, cứ hành lễ mãi, mới trở về sân của mình.

Công Tôn huynh đệ mới chuyển đến, nghĩ chắc cũng không có người nấu cơm, bọn họ luôn là không cần hạ nhân, hơn nữa Triệu Phác Chân cảm kϊƈɦ bọn họ, tự nhiên tự mình xuống bếp, đoán khẩu vị của Công Tôn tiên sinh mà làm ra mấy thứ đồ ăn thanh đạm tinh xảo, cùng với cơm và canh cho lão Thương đầu đưa qua.

Quả nhiên bên kia thực nhanh có đáp lễ, một bình sứ nho nhỏ bên trong là nước thuốc được đưa về, nghe nói là thuốc an thai, lưu thông khí huyết, tẩm bổ trẻ mới sinh, Triệu Phác Chân biết hắn y thuật thông thiên nên tự nhiên cũng nhận lấy.

Lúc sau ăn tết, Triệu Phác Chân lại chọn mấy quà tặng mà học sinh đem đến gồm hải sâm, vây cá, gạo nếp gì gì đó để tặng lại. Công Tôn Ngạc đơn giản tới cửa thay nàng bắt mạch một hồi, lại hẹn thời gian khám là mỗi tháng. Triệu Phác Chân mang thai trong người, là thai đầu, lại chính mắt nhìn thấy nô tỳ của Thượng Quan Quân năm đó khó sinh, nên nếu nói không khẩn trương là không có khả năng. Chỉ là trước đó sợ Hoàn nhi lo lắng nên nàng vẫn luôn không để lộ ra, hiện giờ bên cạnh tự nhiên có thần y thì nàng tức khắc yên tâm hơn nhiều.

Hai bên hòa thuận hữu hảo, quê nhà hòa hợp, đảo mắt đã đến năm mới, trong kinh thành Tần Vương tự nhiên cũng thu được hồi âm của Công Tôn Ngạc.

“Dự tính ngày sinh là vào tháng bảy sang năm, thai một, hài tử hài tử thực khỏe mạnh, Triệu nương tử thân mình cũng thập phần cường tráng, thanh âm trong trẻo, da thịt hồng nhuận, có thể thấy được là khí huyết dư thừa, cảm xúc cũng lạc quan bình thản, thích hợp sinh ɖu͙ƈ, chỉ là Công Tôn tiên sinh nói Triệu nương tử không muốn thấy cố nhân, thỉnh Công Tôn tiên sinh bảo mật.” Cao Linh Quân đọc tin.

Tần Vương hừ lạnh một tiếng, lại nhíu nhíu mày: “Tháng bảy ư? Đất Việt nóng nực, đến lúc đó thân mình nàng nặng nề, chẳng phải sẽ gian nan sao.”

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng pháo, Cao Linh Quân cười nói: “Không phải Bạch gia nữ học sinh kia cũng ở đó sao, nói vậy có băng là không vấn đề gì.”

Tần Vương nhíu mày: “Nàng chưa chắc đã chịu chiếm tiện nghi này, về điểm đám quà nhập học có giá trị này không ổn.” Cao Linh Quân cười gượng một tiếng, trong lòng chửi thầm, thứ dân chúng ta cũng không mấy người có thể sử dụng đến băng, nhân gia không phải vẫn sinh hài tử ầm ầm đó sao?

Bên ngoài lại truyền đến tiếng Văn Đồng: “Vương phi nương nương, sao ngài lại tới đây?”

Cao Linh Quân vội vàng đem tin thu lại, Thượng Quan Quân đã đi đến, trêи người khoác áo lông chồn, cả người tinh thần sáng láng nhìn về phía Tần Vương: “Vương gia hôm nay thân mình có khá hơn không? Ta nghe nói ngài truyền Cao đại nhân tiến vào nên nghĩ rằng Vương gia hôm nay đã khá hơn nhiều.”

Cao Linh Quân trong lòng run lên: “Ti chức bái kiến Vương phi nương nương.”

Thượng Quan Quân mỉm cười nói: “Không cần, Vương gia ở thôn trang dưỡng bệnh, ít nhiều cũng nhờ ngươi thường xuyên giải buồn cho Vương gia, hôm nay không biết lại có thứ gì vui vẻ cho ngài ấy giải buồn thế?”

Da đầu Cao Linh Quân căng lên: “Ti chức nguyện trung thành với Vương gia, làm gì cũng đều là việc nên làm.”

Lý Tri Mân mở miệng: “Không có việc gì lớn, ta chỉ cảm thấy thôn trang này không thoải mái, mùa đông lạnh, mùa hè nóng, quả thực hơi nhỏ. Ta muốn xây một cái thôn trang lớn hơn, nên đang để Cao Linh Quân thay ta nhìn xem có chỗ nào phù hợp.”

Thượng Quan Quân lại ngoài ý muốn khi nghe thấy cái này, nàng ta vốn lo lắng Tết nhất Vương gia lại tái phát bệnh cũ, làm Cao Linh Quân từ bên ngoài mang nữ tử tiến vào làm nhục, nhưng hiện giờ nàng ta cũng ở tại thôn trang, nếu để việc này truyền đi thì còn ra thể thống gì, bởi vậy mới đặc biệt tới, để hắn biết nể mặt mũi mình mà thu liễm một chút. Ai ngờ Vương gia cư nhiên gọi Cao Linh Quân vào để bàn chuyện thật.

“Vương gia là ngại thôn trang này ở không thoải mái sao? Vậy thì dễ rồi, của hồi môn của thϊế͙p͙ cũng có mấy thôn trang không tồi, ngài chỉ cần chọn là được, tuy nói kém thôn trang thưởng quế nhưng cũng có một cái không đến nỗi nào, có một cái hồ rất lớn ở trong, hoặc đi một nơi khác có hoa mai, vào đông cũng thoải mái.”

Khóe miệng Lý Tri Mân hàm chứa một tia cười lạnh: “Mắt ta không nhìn thấy, cảnh đẹp nữa cũng uổng phí.”

Thượng Quan Quân ngẩn ra, vội sửa lời: “Thϊế͙p͙ không phải có ý tứ này……”

Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Ta biết ý nàng, nhưng một người mù như ta có lẽ nửa đời sau cứ như vậy, cảnh sắc thôn trang có gì quan trọng, mấu chốt chính là khí hậu thoải mái, đông ấm hạ mát là tốt nhất, sau đó lại không thể có quá nhiều chướng ngại, lan can các nơi đều phải tu sửa, không thể có quá nhiều núi hồ, lên lên xuống xuống. Tốt nhất là rào chắn các nơi đều thông, ta không cần nô tỳ tiền hô hậu ủng, cũng có thể chính mình đi được. Ta đã bàn với Cao Linh Quân, ở Trường An bên kia vốn có một thôn trang nhỏ, là chỗ xây dựng tốt, năm nay ăn tết thì đành chấp nhận nhưng mùa hè năm sau nóng ta muốn qua đó ở.”

“Trường An? Ngài muốn về tây kinh sao?” Thượng Quan Quân ngẩn ra: “Vậy có phải cách Đông Đô quá xa không? Nếu trong cung phụ hoàng mẫu hậu có việc gì cần triệu hồi……” Nàng ta nhíu mày, rời xa nơi trung tâm quyền lực này đối với nàng ta rất bất lợi. Hiện giờ mới ở thôn trang mấy ngày mà nàng ta đã như mắt mù, tai bịt, mọi việc không thông hiểu rồi, huống chi đi đến nơi kia.

“Triều ta định đô ở Trường An, Thánh Hậu sau này mới dời đô về Lạc Dương, phụ hoàng không được Thánh Hậu yêu thích, ta khi còn nhỏ còn ở Trường An ở một thời gian, sau đó mới chuyển đến Lạc Dương. Phụ hoàng mẫu hậu nếu có chuyện gì, về Đông Đô cũng chỉ mất một hai ngày đường, nàng ở lại trong phru hâì hạ, tẫn hiếu cho phụ hoàng và mẫu hậu là được, ta tự mình đi Trường An dưỡng bệnh, cũng an tĩnh chút. Cái thôn trang đó ta nhất định phải tu sửa.” Khóe miệng Lý Tri Mân mang theo một tia cười lạnh nhàn nhạt.

Thượng Quan Quân biết Lý Tri Mân hiện giờ bị bệnh nên cảm xúc quái đản, không tiện quá mức chống đối, hơn nữa xây vườn cũng mất thời gian, nàng ta sẽ nghĩ biện pháp nói với Đậu Hoàng Hậu, tiện đường ngăn cản hắn. Vì thế nàng ta chỉ thấp giọng đáo: “Vương gia muốn ở thoải mái thì thϊế͙p͙ thân tất nhiên ủng hộ.”