Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 166: Soạn sách



Lúc này ở Lạc Dương, Thượng Quan Quân sắc mặt xanh mét ở trước mặt Thượng Quan lão phu nhân mà lão phu nhân đang chậm rãi nói: “Ngươi đây là mượn cớ hầu bệnh cho ta mà ở lại Lạc Dương, hiện giờ ta đã bệnh không sai biệt lắm, ngươi cũng nên đến Trường An xem xem. Nghe nói Bạch gia nữ nhi ở Trường An giống như rất được sủng ái, ngươi vẫn nên dành chút tâm tư để trêи người Tần Vương đi.”

Thượng Quan Quân thấp giọng nói: “Hiện giờ nữ khoa cử mới xong, đang cần người dẫn đầu nhân cơ hội nâng cỗ lực lượng này lên. Hiện giờ Thôi Hoàng Hậu đã tổ chức hai lần hội hoa, nếu lúc này ta về Trường An thì 30 nữ quan này sẽ bị Thôi Hoàng Hậu thu mất.”

Thượng Quan lão phu nhân quét ánh mắt sắc bén mà nhìn nàng: “Thánh Hậu năm đó đầu tiên vẫn là Cao Tông Hoàng Hậu, lại có Thái Tử ở bên mới có thể danh chính ngôn thuận lâm triều xưng đế. Nhưng ngươi đừng quên, người từng ngồi ở ngôi Hoàng Hậu trước đó chính là họ Vương. Tần Vương cho dù mắt mù, ốm yếu thì vẫn là đích trưởng tử của kim thượng, ta nghe nói Bạch gia nữ nhi sau khi được đưa đến thành Trường An thì vô cùng được sủng ái, mấy tháng không ra khỏi cửa. Trong viện ở Trường An không có chút tin tức nào được truyền ra ngoài, bên kia chắc cũng không hề có người của ngươi đi? Nếu ta là ngươi thì sẽ thành thật kiên định đi Trường An ở mấy tháng, chọn cho Tần Vương mấy cái thị thϊế͙p͙ thật đẹp, hợp ý hắn, xem Tần Vương rốt cuộc có phải thật sự không sinh ɖu͙ƈ được hay không. Nếu thật sự không thể thì hôn sự của Tề Vương điện hạ cũng nên có chút đề xuất. Một ngày dưới gối ngươi còn không có con nối dõi thì chính là một cái nhà trống. Cái chức Tần Vương phi này đầu tiên là phải có Tần Vương rồi mới có phi, ngươi có hiểu không hả?”

Thượng Quan Quân nghe lão phu nhân nói cùng một luận điệu với phụ thân thì có phần bất mãn. Lúc trước bọn họ rõ ràng là ủng hộ nàng ta ở lại Đông Đô Lạc Dương, vì thế nàng ta chần chờ trong chốc lát rồi nói: “Ta biết tổ mẫu là bởi vì chuyện của đại ca nên giận ta. Chuyện của Hoắc Kha là ta hành sự vô ý, tổ mẫu có thể nể tình ta chỉ vì muốn lôi kéo Hoắc gia, vì đại ca lót đường mà tha thứ được không?” Nàng ta có chút ủy khuất nói: “Ta cũng không biết Hoắc Kha kia …… Có ý niệm khác, đại ca cũng quá xúc động…… Kỳ thật cũng không đáng xé rách mặt……”

Lão phu nhân nhìn nàng ta trong chốc lát, nhưng cư nhiên không tiếp tục nói đến việc này: “Trong các loại thoại bản thường thích viết Thánh Hậu năm đó nam sủng vô số, kỳ thật, người chân chính được bà ta coi trọng chẳng qua chỉ có Phùng Tiểu Bảo mà thôi, còn những kẻ khác phần lớn là những người ghen ghét nên mới bịa đặt phỉ báng thôi. Thân là nữ tử, bà ta gánh vác quá nhiều ô danh cùng xấu xa không nên có. Hoàng đế bình thường cho dù có sủng hạnh nhiều người thì cũng chỉ được coi là thiên tử phong lưu, nhưng Thánh Hậu chiếu cố trọng dụng người thì lại bị coi là luyến sủng, ưa nịnh. Thánh Hậu một tay che trời, còn không diệt nổi cái danh ɖâʍ đãng. Phàm là muốn công kϊƈɦ một nữ tử thì chỉ cần cái danh không tốt đã đủ để ngươi hết đường chối cãi, mà người ta còn vui vẻ truyền tai nhau, ngươi vĩnh viễn cũng không giải thích được.”

“Ta biết ngươi nghĩ Hoắc Kha đáng để lôi kéo nhưng ngươi đừng quên, ngươi hiện tại cũng không đại biểu cho Tần Vương. Ngươi lén hẹn hắn ở chùa gặp mặt, ngươi thì nghĩ là để trao đổi đại kế, nhưng một phụ nhân tuổi trẻ mĩ mạo lại có trượng phu với thanh danh không sinh ɖu͙ƈ được, Hoắc Kha đương nhiên nghĩ ngươi đang ám chỉ với hắn. Vì thế hắn mới vui vẻ nhận lời, tưởng sẽ được lên Vu Sơn với ngươi. Nếu không phải đại ca ngươi gặp được thì ngươi bây giờ còn tấm thân trong sạch hay không? Một khi ngươi đã bị hắn nắm được nhược điểm thì đường đường Tần Vương Phi, đích nữ của Thượng Quan gia cũng sẽ bị người ta quản thúc.”

“Đại ca ngươi là xúc động nhất thời, hắn từ nhỏ nhìn ngươi lớn lên, há có thể để Hoắc Kha đắc thủ, để ngươi bị thân bại danh liệt? Tình cảm quý trọng của hắn với ngươi thì ngươi phải nhớ lấy, hắn từ bỏ tiền đồ như cẩm tú, đều là vì ngươi quá mức tự tin, quá mức vô ý!”

“Từ nay về sau, ngươi đều sửa lại đi, lập tức đến Trường An, hảo hảo mà nắm lấy vị trí Tần Vương phi. Hiện giờ việc chúng ta phải làm là giúp đỡ Tần Vương ổn định, toàn lực phụ tá Hoàng Thượng. Chỉ cần ngươi vẫn là Tần Vương phi, thì Thượng Quan gia làm việc cho Hoàng Thượng cũng là để củng cố cho Tần Vương.”

Thượng Quan Quân bị nói đến nỗi mặt đỏ bừng, quẫn bách vô cùng, nước mắt cũng sắp tuôn rơi. Cuối cùng dưới ánh mắt sắc như dao của lão phu nhân nàng ta đành gật gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

Cho dù không cam lòng thì Thượng Quan Quân vẫn không thể không thuận theo lão phu nhân mà chuẩn bị đi Trường An. Mà để chuẩn bị thì việc đầu tiên chính là vào cung bẩm báo với Đậu Hoàng Hậu một tiếng.

Cho dù khinh thường thế nào thì Đậu Hoàng Hậu cũng vẫn là bà bà của nàng ta, lại là hoàng hậu một nước, Thượng Quan Quân chuẩn bị không sai biệt lắm thì lập tức tiến cung bẩm báo Đậu Hoàng Hậu.

Không nghĩ tới Đậu Hoàng Hậu bình thường vẫn luôn giục nàng ta đi Trường An sớm lại có thái độ khác thường, có chút không kiên nhẫn nói: “Lúc trước bảo ngươi đi hầu hạ Đại Lang cho tốt thì ngươi không chịu đi, hiện giờ bên kia đã có người hầu hạ thì ngươi đến làm gì. Ta ở đây thực ra lại có việc muốn ngươi làm, ngươi trước tiên làm giúp ta việc này, còn Đại Lang bên kia hiện giờ nghe nói thân mình đã tốt hơn nhiều, bên cạnh lại không thiếu người hầu hạ, ngươi có đi hay không cũng chẳng quan trọng, việc này của ta mới là quan trọng.”

Thượng Quan Quân ngẩn ra, cười làm lành nói: “Không biết mẫu hậu việc gì sai phái?”

Đậu Hoàng Hậu vẻ mặt đắc ý nói: “Đây vẫn là Tam Lang nhắc nhở ta, hắn hiện giờ không phải đang ở Hàn Lâm Viện cùng cữu cữu ngươi tu sử sao? Hôm kia hắn nói với ta trước kia có Ban Chiêu viết cuốn《 nữ giới 》, sau đó lại có Văn Đức Hoàng Hậu viết《 nữ tắc 》, hiện giờ ta là Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ, sao không viết một cuốn《 nữ đức 》gì đó, để dạy nữ tử toàn thiên hạ chứ? Đây chính là việc lớn có thể lưu danh sử sách. Ta cũng coi như xuất thân từ dòng dõi thư hương, hàn lâm thế gia, khi còn bé phụ thân từng nói ta có tài, Hoàng Thượng cũng từng khen ta, nói ta văn sử thông thuộc, ngày thường nên dạy hài tử nhiều hơn. Hiện giờ ta soạn một cuốn《 nữ đức 》, cũng không phải vấn đề gì. Chỉ là hiện tại việc hậu cung nhiều như thế, ta lại không có thời gian tĩnh tâm để hảo hảo sửa sang hành văn. Sau khi bàn bạc với thượng cung cục thì ta cảm thấy chuyện này có thể để ngươi bắt đầu tư sửa trước!《 nữ tắc 》có 30 cuốn, ta tự nhiên là thể vượt qua Văn Đức Hoàng Hậu, chỉ cần viết 20 cuốn là được.”

Thượng Quan Quân nghe bà ta tự biên tự diễn thì trong lòng có chút không kiên nhẫn, hơn nữa ngày thường nàng ta đối với những cuốn sách dạy nữ tử phải nhu nhược đó cũng có chút khịt mũi coi thường. Có điều nếu có thể lấy cớ này để quang minh chính đại ở lại Đông Đô thì…… Lúc này Hoàng Nguyên ở bên người Đậu Hoàng Hậu cười nói: “Vương phi cũng là tài nữ, cuốn 《 nữ đức 》này nhất định không làm khó được ngài. Theo nô tỳ thấy thì nếu thuận lợi có thể tụ tập một ít nữ tiến sĩ được chọn trong khoa cửa vài ngày trước, cùng vài người trong Thượng Cung Cục để làm lớn một chút. Nam tử có《 Tứ thư 》, chúng ta sao không soạn một cái《 nữ tứ thư 》,trong đó tập hợp những lời dạy bảo của thánh hiền, lại liệt kê gương trinh phụ liệt nữ các đời, viết chút đạo làm người cho nữ tử, đạo hầu chồng chẳng phải sẽ càng hoàn thiện sao. Mấy ngày trước nương nương có nói ý tưởng này với Hoàng Thượng và Hoàng Thượng cũng cực kỳ tán đồng.”

Trong lòng Thượng Quan Quân vừa động, nàng ta nghĩ Đậu Hoàng Hậu hiện giờ chính là Hoàng Hậu danh chính ngôn thuận, bà ta triệu tập mọi người soạn sách cũng là chuyện đương nhiên, còn mình là Tần Vương phi lại có tài danh, rất thích hợp làm người chủ trì, mượn việc biên soạn sách này mà đem những nữ tiến sĩ mới được chọn nắm trong tay —— làm gì còn cơ hội nào tốt hơn cái này nữa? Thôi Hoàng Hậu muốn động tay chân thì cũng không dễ dàng, rốt cuộc hiện giờ người ở trêи đài là Đậu Hoàng Hậu. Còn chuyện biên soạn sách thành cái dạng gì thì chỉ cần do nàng ta chủ trì, vậy còn không phải dễ an bài sao? Đem đống đạo lý dạy nữ tử phải tự ti yếu nhược kia đều loại bỏ hết, soạn ra một bộ sách sử đủ lưu danh, làm nữ nhi trong thiên hạ phải tôn sùng là kinh điển mới là đích cuối.

Nàng ta dùng thần sắc phức tạp mà nhìn về phía Đậu Hoàng Hậu đang hào hứng cùng Hoàng Nguyên nói về kế hoạch biên soạn sách, không thể tưởng được bà bà vốn ngu dốt này cư nhiên có thể nghĩ ra được việc tốt thế này, khiến kế hoạch mà Thôi Hoàng Hậu tỉ mỉ vạch ra để mượn sức phải thất bại. Việc bà ta cướp Bạch gia nữ nhi về làm thϊế͙p͙ cho Tần Vương cũng là nước ờ hay sử dụng quyền lợi và ưu thế làm Hoàng Hậu của mình. Cho dù là kẻ ngu xuẩn thì một khi ngồi lên vị trí kia cũng sẽ có ưu thế hơn người, có nhiều người thông minh giúp bà ta bày mưu tính kế, cũng sẽ không thể kém. Đây là mẫu nghi thiên hạ, địa vị quốc mẫu độc nhất vô nhị, chỉ cần nghe một người là Hoàng Thượng. Mà nếu Hoàng Thượng cũng nghe lời Hoàng Hậu vậy thì chính là giống Thánh Hậu năm đó nắm quyền bính trong tay, mọi người đều phải quỳ gối. Cho dù là nam nhi cũng chỉ có thể cúi đầu dưới váy bà, không ai có thể cản tay, không ai khiến bà ta phải cúi đầu.

Trong lòng nàng ta dâng lên từng đợt nhiệt huyết, cảm giác được quyền lực và ɖu͙ƈ vọng đều dâng trào trong ngực khiến nàng ta có chút miệng khô lưỡi khô. Nàng ta cười nói: “Mẫu hậu quả nhiên ra ý kiến hay, vậy con dâu liền đi xuống soạn một cuốn sổ con về việc biên soạn sách. Nhưng việc này cần có tiền, lại phải chọn người thích hợp làm, việc nào cũng không dễ.”

Hoàng Nguyên cũng cười nói thêm: “Người thì nô tỳ đã chọn qua, Khanh Cửu nương cùng Tả Tiểu Lâu, Ngư Hòa nương đều có thành tích thi tốt, hiển nhiên là những người thông thuộc sử sách. Đặc biệt là Khanh Cửu nương viết luận đâu ra đó, vô cùng rõ ràng. Chắc hẳn Vương Phi có thể trọng dụng bọn họ. Còn vị tiểu nương tử Hoắc gia kia thì hiện giờ không biết ngài còn muốn tuyển không…… Thơ văn nàng ta viết cũng tốt lắm, nhưng những phần khác thì hơi đuối.” Bà ta biết chuyện của Thượng Quan gia cùng Hoắc gia mấy ngày trước nên muốn ở trước mặt Hoàng Hậu cùng Vương phi đem Hoắc gia hất ra ngoài.

Trêи mặt Thượng Quan Quân lại mang theo một tia rụt rè cùng ngạo khí: “Chúng ta là vì nước mưu toan, tự nhiên sẽ không vì tư hại đến công, nàng ta đã thi tốt thì có gì chúng ta không thể tuyển chứ?”

Đậu Hoàng Hậu có chút không kiên nhẫn nói: “Chỉ là một chút việc, Hoàng Thượng đã đáp ứng rồi, tiền liền lấy từ trong kho ra, đỡ để những người khác nói ra vào. Nhưng Hoàng Thượng nói phải để Thôi nương nương chỉ đạo, dù sao bà ta phần lớn đều ở đạo quán, ngươi để bà ta có cái hư danh là được. Đến lúc sách soạn được gần xong thì đưa qua cho bà ta xem là được, còn những việc cụ thể ngươi cứ làm. Ta sẽ để Hoàng Nguyên cùng Lam Tranh đều đi giúp ngươi, mấy ngày nay ngươi tinh tế đem chương trình liệt kê ra, trước Đoan Ngọ tất yếu phải lên xong chương trình, bắt đầu soạn thư. Đại Lang bên kia ta cũng đã nói với hắn, mà hắn cũng không có ý kiến gì. Ngươi chỉ cần yên tâm ở lại Lạc Dương đem việc này làm cho xong.”

Thượng Quan Quân cụp mi rũ mắt nói: “Vâng, con dâu liền đi làm luôn.”