Lúc Triệu Phác Chân về viện thì thấy mấy người Đinh Hương đang dùng băng gạc thấm nước hoa phượng tiên để nhuộm móng tay. Hoa Uyển nhìn thấy nàng tới thì cười nói: “Mau tới, chỗ này đang có sẵn, để ta bao tay cho tỷ, ngày mai đảm bảo móng tay sẽ tươi sáng đỏ tươi.”
Triệu Phác Chân kỳ thật không muốn nhuộm móng tay, nhưng cũng không tiện nói thẳng, chỉ cười nói: “Không cần, ta ngày mai còn phải đi chỉnh sách, móng tay hiện giờ cũng chưa nuôi được, có nhuộm lên cũng khó coi. Các ngươi muốn nhuộm thì ta giúp các ngươi bao.”
La Khỉ nói: “Không phải có tiểu nha đầu hỗ trợ à? Sao ngươi lại phải tự tay làm chứ? Trong phòng có một chén canh hoa hòe để phần cho ngươi, mau vào nếm thử đi.” Nàng ta mấy ngày này đối với Triệu Phác Chân có chút lấy lòng, hiển nhiên là đối với việc mình ngày ấy đề cử Triệu Phác Chân đi chỉnh sách có chút áy náy.
Triệu Phác Chân cũng không để ý, tuy rằng vẫn bình tĩnh nội liễm, nhưng đại khái vẫn có chút nhẹ nhõm khi tìm được đường sống trong chỗ chết. Ngay cả Đinh Hương cũng đều mẫn cảm cảm giác được tâm tình của nàng rất tốt, nên đem tấm vải cho nàng nói: “Ngươi giúp Hoa Uyển bao lại đi, trong chúng ta thì cũng chỉ có nàng mới có móng tay lợi hại nhất, nàng sờ vào cái gì cái đó liền hỏng, nếu bao kín rồi thì chắc đỡ chút.”
Hoa Uyển nhe răng trợn mắt: “Đinh Hương tỷ…… Ta không phải chỉ làm hỏng cái đồng hồ cát sao, như thế nào lại nhớ kỹ chuyện đó vậy?”
Triệu Phác Chân nén cười đi giúp Hoa Uyển đem vải cuốn lên đầu ngón tay, lại dùng nước nghiền cánh hoa tinh tế xoa lên rồi mới hỏi: “Phía trước là ai hầu hạ? Sao các ngươi lại đều ở chỗ này?”
Đinh Hương nói: “Trong cung ban yến, điện hạ tiến cung đi gặp nương nương rồi. Đêm nay ngài ấy cũng sẽ ở lại trong cung, phía trước thì đã có Vân Chu nhìn đâu. Mấy người chúng ta từ hồi vào vương phủ cũng không có nhiều thời gian tâm sự, đêm nay Vương gia không có nhà thì chúng ta cũng có chút khoan kɧօáϊ.”
Hoa Uyển giật giật ngón tay được Triệu Phác Chân tinh tế bao lại: “Đợt này không phải lễ lạt gì, sao nương nương lại ban yến chứ?”
Đinh Hương lắc đầu nói: “Là sinh nhật của Thái Tử. Trong cung có quy củ, trưởng bối còn ở thì sinh nhật của tiểu bối không được làm to, chỉ là người một nhà ở trong cung ăn một bữa cơm thôi. Thôi nương nương xuất gia, ở đạo quan thanh tu, Hoàng Hậu nương nương chắc chắn là phải chủ trì rồi.”
Hoa Uyển nói: “Theo ta thì Vương gia chưa chắc đã ngủ lại. Một năm nay nương nương tựa hồ càng thiên vị, sủng ái Tề Vương một chút…… Nói gì thì bữa cơm này ăn cũng không thú vị, đều là hòa khí trêи mặt còn sau lưng thì vẫn đấu đá như thường. Lần trước Đông Dương công chúa kia quả thực chính là chỉ vào mũi nương nương mà mắng, cũng khó cho nương nương còn phải bày ra bộ dáng khoan từ nhân hậu.” Nàng vẫn cứ ghi hận hồi đó bị Đông Dương công chúa dọa.
La Khỉ cười nói: “Quý nhân trong cung ai mà không làm một bộ tôn quý khoan từ đâu. Chỉ có Đông Dương công chúa —— là độc nhất kiêu ngạo. Có người nịnh nọt nói nàng giống Thánh Hậu nhưng kỳ thật ta nghe nói Thánh Hậu đối với người hầu hạ lại vô cùng hòa khí, khoan dung đâu.” Nàng hừ một tiếng, hiển nhiên cũng có chút khinh thường.
Ngày thường Đinh Hương yêu nhất nhắc nhở các nàng chú ý khi nói chuyện, nhưng lúc này cũng trầm mặc. Bốn người bị Đông Dương công chúa hung hăng dọa một trận thì giờ khắc này tựa hồ đã có cùng một kẻ địch. Rốt cuộc bọn họ cũng chỉ là mấy tiểu cô nương, cùng trải qua giáo tập, lại cùng ra cung ở vương phủ ngây người mấy ngày nay, lúc này không có người ngoài nên bọn họ đều nhịn không được buông lỏng cảnh giác.
Quả nhiên Lý Tri Mân không có ở lại bao lâu liền đã trở lại. Triệu Phác Chân được lệnh tới tìm đồ vật cho Vương gia nên vội vã trở về Hoa Chương Lâu. Lúc đến thì nàng thấy hắn một người lẳng lặng mà viết chữ.
Triệu Phác Chân liền tiến lên châm trà, mài mực, thẳng đến khi nghiên mực nồng đậm cả khay thì Lý Tri Mân mới để bút xuống, tự nhìn chữ mình viết trong chốc lát rồi mới mở miệng nói chuyện: “Phụ hoàng viết chữ rất đẹp, cũng rất thích ngắm thư pháp của danh gia. Bởi vậy khi còn nhỏ, đám hoàng tử chúng ta mỗi người đều nỗ lực luyện tập, nghĩ có thể được phụ hoàng khích lệ một lần —— đáng tiếc, mặc kệ chúng ta nỗ lực thế nào thì phụ hoàng cũng chỉ khen Thái Tử.”
Triệu Phác Chân giật mình, trong ánh nến, khuôn mặt của Lý Tri Mân trông có vẻ rất trẻ con. Nàng rốt cuộc nhớ tới vì sao mà lúc trước mình nhìn thấy Lý Tri Mân thì lại nghĩ hắn là Thái tử có thân phận xấu hổ, phụ thân đã mất mà mẫu thân thì xuất gia —— bởi vì Tần Vương Lý Tri Mân, rõ ràng là kim thượng đích trưởng tử, phượng tử long tôn, lý ra nên được cha mẹ ngàn kiều vạn sủng, có đầy đủ từ ái, vô luận làm chuyện gì cũng đều được cha mẹ tha thứ và bao dung. Với thân phận của hắn thì đáng lý phải là thiếu niên hoàng tử cao ngạo, tôn quý, tiêu dao tự tại nhất thành Trường An này mới phải. Hắn đáng lý ra nên chơi bời lêu lổng, không kiêng nể gì, khí phách ngang tàng, muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Nhưng từ lúc đầu nàng nhìn thấy thiếu niên hoàng tử kia thì hắn chính là dùng sự an tĩnh để che dấu cô độc, dùng sự bình thường để che lấp sự khắc nghiệt từ trong xương cốt. Nàng từng gặp qua một mặt chân chính của hắn lúc hắn rơi lệ lại ngoan tuyệt mà giết người, yên lặng ẩn nhẫn mà sinh bệnh, lặng yên không một tiếng động mà đọc sách tập viết. Hắn tựa như một hành lang lặng lẽ trong đêm, không được ai chút ý yêu thương, vô luận thế nào thì đây cũng không nên là cảnh ngộ mà Tần Vương, trưởng tử của đương kim hoàng đế phải chịu.
Hoàng đế không thích hắn sao? Là bởi vì Đậu Hoàng Hậu so ra kém Thôi nương nương sao? Nàng nghĩ thế. Nàng cũng không có cha mẹ, từ nhỏ sinh hoạt ở trong cung. Ở trong cung quy củ nghiêm khắc, Cố Hỉ Cô lại là người ngay thẳng, nàng chưa từng có cơ hội tùy hứng. Có lẽ chính vì điều này mà nàng đối với việc cha mẹ vô hạn sủng nịch hài tử trong truyền thuyết thì vô cùng ngưỡng mộ và khao khát. Những cung nữ tuổi lớn một chút mới tiến cung sẽ miêu tả cha mẹ trong hồi ức của mình thật đẹp. Có người quản giáo nghiêm khắc, có người vô hạn sủng nịch, nhưng bọn họ đều là người mà bọn nhỏ một khi quay đầu thì vĩnh viễn đều có thể chạy về lao vào trong lòng. Cha mẹ và nhà là những thứ khiến người ta hâm mộ biết nhường nào a.
Lý Tri Mân không tiếp tục nói chuyện. Hắn thả bút, giật giật tay, tựa hồ trong tay áo có cái gì đó làm hắn bị cộm lên. Hắn phảng phất nhớ tới cái gì đó nên vói tay vào trong tay áo, móc ra một viên minh châu màu xám, thập phần tùy ý nói: “Cái này thưởng cho ngươi.”
Hạt châu đó lớn bằng ngón cái, bên trong màu xám có lộ ra màu xanh, viên ngọc đó giống như bầu trời đêm vậy. Thế nhưng Lý Tri Mân không chút để ý mà giương mắt nhìn tiểu nha đầu đối diện, trong ánh mắt nàng phảng phất dâng lên một ngọn lửa nhỏ, sáng đến nỗi hắn vô cùng chắc chắn nàng rất thích viên ngọc này. Có điều nàng rất nhanh cúi đầu che khuất: “Nô tỳ vô công, không dám được thưởng……”
Trong cung, chỉ có cung phi có chút phẩm cấp mới dám đeo trân châu, nhưng cũng chỉ là những viên trân châu bình thường. Nghe nói phải thật sâu dưới biển mới có những viên trân châu to thế này, hơn nữa hạt châu này vừa lớn lại có châu quang, chắc chắn không phải vật phàm.
Lý Tri Mân thuận miệng thưởng cho nàng kỳ thật cũng biết không thể vô công mà thưởng hạ nhân, nếu không hạ nhân sẽ nhìn trộm tâm tư chủ nhân, đón ý nói hùa để lấy thưởng —— nhưng sự vui thích nháy lên trong mắt tiểu nha đầu kia đã chọc trúng lòng hắn…… Hắn đè ép ý tưởng kỳ quái trong lòng, nhẹ nhàng bâng quơ đem hạt châu đặt ở trong tay nàng: “Có thể để Văn Đồng đem ra ngoài để người ta đánh thành một cái vòng đeo lên cổ đi.”
Triệu Phác Chân cúi đầu đi xem hạt châu tròn xoe kia, có chút luyến tiếc: “Nếu khoan lỗ qua thì thật đáng tiếc.”
Lý Tri Mân cười nói: “Vậy để thợ thủ công nạm một cái đế bạc là được. Viên châu này có tên, gọi là Ký Sự châu, do tể tướng tiền triều lưu giữ. Nghe nói cầm nó trong tay sẽ khiến tinh thần sảng kɧօáϊ, tâm thần khai ngộ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, hoàn toàn không quên chuyện gì.”
Triệu Phác Chân vừa nghe đến đây là chí bảo thì vội từ chối: “Bảo bối như thế, chắc là bệ hạ ban thưởng đi? Điện hạ vẫn là nên tự giữ thì mới tốt……”
Lý Tri Mân nhìn nàng một cái: “Cầm đi, ngươi trí nhớ vốn đã tốt, mang cái này sẽ như hổ thêm cánh. Ngươi thay ta làm việc, cầm nó để có thể vì ta nhớ càng nhiều việc hơn —— lại nói, ta đoán viên châu này cũng không phải thần thông đến mức khiến người ta không quên dù là chuyện lớn hay nhỏ đâu.”
Triệu Phác Chân nắm hạt châu, xem mày Lý Tri Mân lại nhíu lại, nhìn chăm chú phương xa, tinh thần sớm đã không ở nơi này. Cũng không biết hắn làm sao có hạt châu này, và cũng không dám nói.
Ngoài cửa sổ, gió ấm đầu hạ mang theo tiếng côn trùng kêu vang rót tiến vào trong phòng. Lúc chạng vạng, đám người hầu đã dùng ngải thảo huân muỗi nên bây giờ vẫn còn hương ngải thảo nhàn nhạt. Lý Tri Mân không nói gì, trong lòng lại nghĩ, người này đã biết bí mật lớn nhất của chính mình nên cũng chẳng cần che lấp gì…… Dù sao, chính mình trong tương lai cũng sẽ tìm cơ hội giết nàng.
Ngày thứ hai Văn Đồng được phân phó tới tìm Triệu Phác Chân: “Vương gia nói cô nương bên này có một hạt châu muốn thỉnh người nạm thành dây đeo. Cô nương thích bộ dáng gì? Ta sẽ cùng người bên ngoài nói, bảo đảm sẽ làm tốt khiến cô nương vừa lòng.”
Triệu Phác Chân vội cười nói: “Sao dám làm phiền ca ca.”
Văn Đồng nói: “Vương gia đã công đạo thì ta tự nhiên phải làm cho tốt. Còn thỉnh cô nương không cần khách khí. Ngươi ra cửa không tiện, để chúng ta làm là được. Nếu không yên tâm thì chờ hạt châu đưa qua, bọn họ sẽ vẽ kiểu dáng để cô nương chọn.”
Triệu Phác Chân vội cầm cái hộp ra đưa cho Văn Đồng. Văn Đồng mở hộp, lại giật mình, thần sắc biến ảo, một lát sau mới cười nói: “Hóa ra là Vương gia thưởng cho cô nương hạt châu này.” Hắn biết Vương gia để Triệu Phác Chân chuyên chưởng quản công việc ở Hoa Chương Lâu nhưng hiện giờ mới biết vị cô nương này được coi trọng đến thế.
Triệu Phác Chân xem thần sắc của hắn liền hỏi: “Hạt chây này Vương gia chỉ nói là thưởng xuống nhưng ta lại không biết nó có lai lịch thế nào?”
Văn Đồng hiện giờ lại không dám đối với Triệu Phác Chân khinh thường nữa mà cười nói: “Cô nương có điều không biết. Đây là Vương gia hôm qua tiến cung, Hoàng Thượng kiểm tra học vấn của chư vị hoàng tử. Bởi vì các vị hoàng tử đều đối đáp trôi chảy nên Hoàng Thượng rất vui vẻ, để cho chư vị hoàng tử ở bên trong kho chính mình chọn lựa phần thưởng. Vương gia liền chọn hạt châu này, không nghĩ đến vừa về đã thưởng cho cô nương. Có thể thấy là ngài ấy rất coi trọng cô nương.”
Thế sao Vương gia về lại có thần sắc như thế chứ?
Triệu Phác Chân nhìn thần sắc của Văn Đồng thì cảm thấy hắn còn chưa nói hết, sau khi suy nghĩ mới thử hỏi: “Ca ca nói đùa…… Vương gia còn không có Vương phi, hạt châu này sợ là Vương gia muốn hiếu kính nương nương đi? Lại không biết vì sao lại mang theo trở về.”
Văn Đồng nhanh chóng nhìn nàng một cái, cười làm lành nói: “Cô nương băng tuyết thông minh…… Vương gia cầm viên châu này, đợi tan tiệc thì liền nói là muốn hiếu kính nương nương, nhưng Hoàng Hậu nương nương sau khi tan tiệc thì bảo Vương gia đưa cho Lâm Nhữ công chúa. Lâm Nhữ công chúa nói nàng đã có rất nhiều hạt châu nên để Vương gia tự mình cầm về cho tẩu tử tương lai. Thế nên Vương gia sau đó mới mang về.”
Triệu Phác Chân truy vấn: “Nương nương vì sao lại không nhận chứ?”
Văn Đồng vẻ mặt khó xử, uyển chuyển nói: “Hoàng Hậu nương nương đại khái là cảm thấy Vương gia ở trước mặt Hoàng Thượng đối đáp không bằng Thái Tử điện hạ, đối với việc học còn phải cố gắng hơn …”
Hóa ra —— là như thế này.
Triệu Phác Chân xem thần sắc của Văn Đồng thì biết hắn còn có rất nhiều điều khó mà nói…… Nhưng nói thế thì cũng có thể biết Đậu Hoàng Hậu không chỉ là không nhận mà sợ là còn răn dạy Vương gia. Hắn lấy hạt châu là vì muốn đưa cho mẫu hậu, kết quả mẫu hậu lại không nhận, cuối cùng chính muội muội ruột thịt cũng không nhận, một phen ý tốt của hắn lại bị người ta hắt nước lạnh —— khó trách khi hắn trở về thì thần sắc lại khó coi như thế.
Theo nàng thấy thì học thức của Vương gia không thấp, vì sao Đậu Hoàng Hậu vẫn không cao hứng? Thái Tử thật sự ưu tú như vậy sao? Triệu Phác Chân nhớ tới một lần nhìn thấy Thái Tử cùng Thượng Quan tiểu thư kia rồi tự hỏi hoàng đế là thật sự thích hắn hơn sao? Còn có, Vương gia chẳng lẽ ở trước mặt mẫu thân của mình còn muốn giả vờ sao?
Văn Đồng xem nàng trầm tư, có ý tốt cười nhắc nhở nàng: “Cô nương còn có trang sức gì muốn ta đi bên ngoài sửa hoặc đánh bóng lại không? Cửa hàng bạc là sản nghiệp của vương phủ chúng ta, bọn họ sẽ thuận tiện giúp cô nương làm thật tốt.”
Triệu Phác Chân phục hồi tinh thần lại, mới nhớ ra mình có một chuỗi ngọc mang theo từ nhỏ, bởi vì trước đây ở trong cung nên không đeo. Cái vòng kia đã trở nên xỉn màu thế nên mới duỗi tay tháo xuống hỏi Văn Đồng: “Chuỗi ngọc này là khi ta vào cung đã mang, liệu có thể sửa sang lại không?”
Văn Đồng nhìn kỹ chuỗi ngọc kia, thấy là vàng bạc nối nhau, bên trêи khảm mỹ ngọc, trân châu, mã não, lưu li bát bảo, đúng là làm cho trẻ con đeo, cho nên làm rất tinh xảo. Tuy tất cả đều là châu ngọc nhỏ vụn, nhưng viên nào cũng no đủ trong sáng, không hề lẫn tạp sắc, hiển nhiên là đem khối đá quý lớn cắt ra rồi mới làm thành viên nhỏ chứ không phải loại đầu thừa đuôi thẹo.
Phong tục trong kinh là thích cho đứa trẻ đầy tháng một chuỗi ngọc để đeo, nên vị cô nương này có chuỗi ngọc này thì cũng là bình thường, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười nói: “Chuỗi ngọc này nếu đã là vật tùy thân của cô nương thì không bằng để thợ thủ công đem hạt châu khảm ở giữa, cũng tiện cho cô nương đeo theo người.”
Chuỗi ngọc này Triệu Phác Chân vào cung đã mang, nghĩ rằng là của cha mẹ để lại cho mình nên mấy năm nay nàng vẫn đeo bên người. Hiện giờ Lý Tri Mân thưởng nàng vật quý như thế, lại đối với nàng có ơn cứu mạng, Văn Đồng là nội thị bên người hắn, không nên ở trước mặt hắn có chút khinh thường nào, vì thế nàng quả quyết nói: “Hảo, chỉ là…… Chớ để hỏng mất.”
Văn Đồng cười nói: “Cô nương yên tâm, nhất định ta sẽ làm cô nương hài lòng.”