Từ lúc Lang Hoàn nữ học chính thức khai giảng về sau, Triệu Phác Chân liền bận vô cùng. Thượng Dương Cung vốn dĩ là cấm cung, hiện tại đặc biệt mở một cửa cung để Triệu Phác Chân cùng Lý Nhược Toàn mỗi ngày ra vào nữ học. Triệu Phác Chân thường thường ra ngoài từ sáng sớm, tuần tra, xử lý sự vụ, cho đến đêm khuya.
Có đôi khi Quan Âm nô quấn lấy, nàng liền đem Quan Âm nô mang đến đó, Vương Đồng cũng đem Tân An quận chúa theo vì thế hai người cùng nhau ở trong bộ nữ đồng chơi đến mê mải. Nhưng mà chỉ khổ Thất Cân, rất nhiều lần hắn trộm chạy tới Cam Lộ Điện lại không thấy mẫu thân, sau đó vẻ mặt đau khổ bị Thượng Quan Lân bắt được đưa về. Rốt cuộc có một ngày hắn bắt lấy tay áo phụ hoàng nháo: “A nương luôn không ở trong điện! Con nhớ a nương.”
Trong lòng Lý Tri Mân sao lại không phải chua lòm. Lúc trước hắn tốt xấu còn viện lý do thăm hài tử đến lưu luyến một hai buổi tối với Triệu Phác Chân, tuy trong lòng hai người vẫn còn khúc mắc nhưng trêи mặt vẫn coi như hài hòa, thời gian trôi qua thậm chí còn có loại ăn ý của vợ chồng già, cùng với dịu dàng thắm thiết. Có đôi khi Lý Tri Mân thậm chí nghĩ cứ như vậy cũng tốt, thiên trường địa cửu, đầu bạc đến già, cho dù nhốn nháo một chút hoặc tương kính như băng thì không phải cũng sống với nhau cả đời sao? Hắn lừa mình dối người mà nghĩ thế. Không nghĩ tới chỉ là để nàng mở Lang Hoàn nữ học mà nàng sẽ không giống trước nữa, luôn ở nơi đó. hắn bận rộn, không biết nàng ở đó làm gì. Hiện giờ hắn có cảm giác không có gì nắm chắc.
Có điều hắn vẫn sờ sờ đầu Thất Cân, an ủi nói: “Tạm thời nhịn chút, a nương đang làm đại sự đó.”
Thất Cân nói: “Làm đại sự gì vậy? Tiên sinh của Hàn Lâm Viện nói vì nữ học hao phí quá nhiều tiền tài nên thấy không đáng giá, rốt cuộc nữ sinh cực khổ dạy ra rất nhanh sẽ gả chồng sinh con, cho dù có thể vào triều làm quan thì cũng không nên trò trống gì, lại không thể trị quốc. Nếu vậy tiền tài kia có thể dùng để mở rộng Thái Học, cổ vũ tú tài trong thiên hạ, đối với triều đình điêu tàn ngày nay mới là chính sự.”
Ánh mắt Lý Tri Mân hơi híp lại, sắc mặt vẫn không thay đổi nói: “Bọn họ còn nói gì?”
Thất Cân suy nghĩ rồi tiếp: “Còn nói việc này sẽ nuôi lớn tâm tư của nữ tử, lúc đó bọn họ leo lên quyền quý, hậu cung tham gia chính sự, lại sinh ra một nữ họa như Thánh Hậu nữa……”
Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Không nghe người khác nói, tự con nghĩ đi, nếu a nương là người một cái chữ cũng không biết, cũng không biết tính toán thì sẽ thế nào?”
Thất Cân động não nửa ngày mới lắp bắp nói: “Vậy sẽ không có người dạy con biết chữ…… Giảng chuyện xưa cho con……”
Lý Tri Mân nói: “Còn gì nữa?”
Thất Cân lại khổ sở nghĩ thêm: “Cũng không có người quản lý việc nhà, con không có tiền ăn gà.”
Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Còn gì nữa?”
Thất Cân nhìn về phía phụ hoàng, đã bắt đầu vắt hết óc, hồi lâu bỗng nhiên tạch một chút nhớ tới: “Còn không thể gả cho phụ hoàng đúng không?”
Lý Tri Mân bị nhi tử nói một câu vô tâm vỗ ʍôиɠ ngựa khiến cả người đều sảng kɧօáϊ, ôm hắn lên cười nói: “Không tồi, mẫu thân con chính là tài hoa phi phàm, đã gặp qua là không quên được, học thức uyên bác, mạnh hơn rất nhiều nam nhi bên ngoài, cho nên phụ hoàng mới trăm phương ngàn kế cầu hôn, thiếu chút nữa là không cưới được.”
Thất Cân chần chờ trong chốc lát mới nói: “Nhưng…… Bọn họ nói a cha là hoàng đế, muốn cái gì sẽ có cái đó, muốn cưới ai thì cưới. Tương lai con làm hoàng đế thì danh môn thục nữ, nữ nhi thế gia sẽ tranh nhau gả cho con.”
Lý Tri Mân trầm giọng nói: “Không đúng, người làm hoàng đế càng không thể muốn làm gì thì làm, nếu không người trong thiên hạ sẽ đại loạn, đem long ỷ của ngươi lật lên.” Hắn vỗ vỗ bờ vai của nhi tử: “Ngày mai ta sẽ để thái phó dạy bài học tốt nhất cho con, để con biết minh quân trước giờ là phải làm thế nào, hôn quân thì làm thế nào.”
Thất Cân hơi hơi cảm thấy mình đã nói sai gì, hoặc là đám thư đồng kia nói sao gì rồi sao? hay là tiểu hoàng môn nói không đúng? Bọn họ đại khái không có kiến thức gì đi. Thất Cân ngây thơ mờ mịt tiếp tục hỏi Lý Tri Mân: “Vậy mẫu thân mở nữ học…… Không phải lãng phí tiền sao? Cũng sẽ không gây họa…… Cho triều đình chứ?” Hắn hẳn là ở bên ngoài nghe được mấy lời này nhưng không hiểu nên mới rập khuôn nói ra.
Lý Tri Mân lại không trả lời ngay mà dẫn dắt hắn nói: “Nương con hiện giờ không phải làm nữ học, mà đồng thời còn thu dưỡng nữ hài tử bị bỏ rơi trong cả nước. Nếu nương con không thu dưỡng bọn họ thì đám nữ hài này đều sẽ chết, dân chúng chỉ để lại nhi tử để nâng cao sức trồng trọt, nhưng nếu thế sẽ xảy ra việc gì? Đó là nếu mỗi nhà chỉ có nhi tử mà không có nữ nhi.”
Cái này dễ, Thất Cân nói: “Vậy nam hài nhiều, nữ hài thiếu.”
Lý Tri Mân gật gật đầu: “Như vậy, mười tám năm sau, đám nam hài này trưởng thành, đại khái sẽ có mấy vạn tráng đinh, phần lớn đều là con nhà nghèo, lại không có nhiều nữ hài tử gả cho bọn hắn, cho dù có thì đám cha mẹ cũng yêu quý nữ nhi hoặc ham của cải gả con gái vào nhà giàu hoặc người có quyền thế làm thϊế͙p͙. Còn đám nam nhi nhà nghèo kia sẽ không cưới được vợ, cứ thế sẽ cả đời ở vậy, không có con nối dõi, cơ khổ cả đời. Còn có kẻ không thành thật có khả năng sẽ đi đoạt lấy, mơ ước vợ của người khác…… Những tráng đinh cường tráng nhưng nghèo khó không cưới được vợ, không có hài tử, hai bàn tay trắng, không có bất kỳ gáng nặng nào, một khi nổi điên lên sẽ bí quá hóa liều, vào rừng làm cướp, kêu gọi nhau tập hợp lại, làm hại bá tánh.”
Thất Cân nói xong nhìn về phía Lý Tri Mân, mà Lý Tri Mân hài lòng gật đầu nói: “Hiện giờ con đã học không ít sách sử, mỗi triều đại sụp đổ đều vì dân loạn. Vậy hiện tại con còn nghĩ a nương lãng phí nữa không? Hơn nữa a nương con dùng của hồi môn của chính mình đi tiêu, triều đình chỉ cấp mỗi một Thượng Dương cung đã bị chiến loạn thiêu hủy nhiều chỗ.”
“Mẫu thân con cho dù đi thi khoa cử, viết văn chương cũng sẽ không kém đám hàn lâm học sĩ kia, có rất nữ t.ử ƈυиɠ thế, chỉ là vì các nàng sinh ra với thân phận nữ tử mang sứ mệnh khác nam nhân. Người ta nghĩ sứ mệnh của họ là sinh nhi ɖu͙ƈ nữ, bởi vậy các nàng không có được cơ hội được giáo ɖu͙ƈ và học tập, cũng không có biện pháp tham gia triều chính, cùng nam tử bàn luận triều sự. Hiện giờ chiến loạn đã yên, nếu có cơ hội để nữ tử cũng được học tập, mở rộng tầm mắt thì tương lai các nàng gả chồng sinh con sẽ đem tài học kéo dài, dạy ra lương đống hiền tài, có thế Đại Ung ta mới có thể càng ngày càng vững mạnh hơn, không ai dám tới xâm phạm.”
“Con thân là quân chủ, phải cần cù học tập, quốc gia mạnh yếu, thịnh suy đều dực vào mở mang dân trí, khai sáng dân đức, giáo ɖu͙ƈ nam nhi và nữ nhi. Tất cả những việc đó sẽ tạo ra hồi báo phong phú, chỉ là hồi báo khi giáo ɖu͙ƈ nữ nhi khó nhìn ra thôi. Hiện giờ những gì nương con làm chính là giáo hóa thiên hạ, là tạo phúc cho dân, việc của mẫu nghi thiên hạ, là vì muôn đời, mà chúng ta phải ủng hộ nàng. Còn cái gì mà nữ họa linh tinh đều là do hoàng đế tự mình vô dụng, không thể đảm đương. Làm hoàng đến tốt thì việc đầu tiên cần làm chính là không được nghe một phía, mọi việc phải tự mình suy nghĩ nhiều.”
Thất Cân cái hiểu cái không gật gật đầu: “Vâng.” Rốt cuộc hắn chỉ là hài tử, nói một vòng lớn vẫn lưu luyến không rời hỏi: “Chúng ta khi nào mới được thấy a nương? A nương khi nào mới hết bận vậy?”
Lý Tri Mân sờ sờ đầu của hắn: “A nương bận thật, nếu con nhớ nương thì mỗi ngày làm xong công khóa ta sẽ để Thượng Quan tướng quân hộ tống con qua nữ học đi dạo. Chờ phụ hoàng nhân cơ hội này giải quyết mọi việc rõ ràng, hiện giờ kẻ gây sóng gió đã trở lại, cặn bã nổi lên, nơi nơi đều là chuột gián phiền chán, mẫu thân con lại thiện lương, không thể gặp những kẻ đó, chờ a cha giải quyết xong sẽ nói tiếp.”
Thất Cân vẫn cảm thấy vô cùng mờ mịt, nhưng vẫn vô cùng hiểu chuyện như cũ: “Nga…… Nhưng con không nhìn thấy chuột gián ở đâu hết, có phải Văn Đồng đại tổng quản rất là chăm chỉ không?”
Văn Đồng ở một bên cong cong eo, trêи mặt đắc ý đến sắp không nhịn nổi, Lý Tri Mân nhàn nhạt nhìn hắn một cái: “Tạm chấp nhận được, thôi mau đi viết chữ.”
Triệu Phác Chân thật sự bận quá, bởi vì học sinh quả nhiên bắt đầu càng ngày càng nhiều, học sinh thì thôi, nữ tiên sinh tự nguyện đến giảng bài thì nàng phải tự mình đến xem qua lý lịch, thử học vấn, mới bằng lòng để các nàng chính thức nhận chức. Nữ học vừa mới bắt đầu, tuy sẽ mời đại nho, danh thần triều đình, hàn lâm danh sư đến giảng bài nhưng cần có tiên sinh ở lại trong trường, lại phải là nữ tiên sinh, bởi vậy không thể không thận trọng mà thuê người.
Mà hôm nay lại có một việc tốt. Hoa Uyển cư nhiên cũng tới nhận lời làm nữ sư! Nàng vui mừng khôn xiết, nhìn thấy lý lịch thì lập tức cho người tiến vào. Hoa Uyển vốn tiến vào quy củ thi lễ nhưng mà ngẩng đầu lênt hấy nàng thì nhất thời cũng thất thố mừng như điên. Hai người cầm tay vừa cười vừa đỏ vành mắt, nói đủ loại chuyện trước kia bây giờ.
Hoa Uyển cũng đã làm mẹ nhưng vẫn duy trì sự ngây thơ hồn nhiên, hiển nhiên sư phụ nàng chiếu cố nàng rất tốt. Nàng lôi kéo tay Triệu Phác Chân cảm thán: “Lúc trước ta đã thấy Hoàng Thượng thích ngài, quả nhiên không sai. Vài người chúng ta chỉ có ngài tu thành chính quả, hiện giờ bên ngoài đều nói ngài là Quan Âm nương nương chuyển thế, chỉ vì cứu vớt nữ tử gặp nạn trong thiên hạ. Bên ngoài không ngừng có nữ hài tử được đưa vào thành, sư phụ ta nói đây là đại công đưccs, vốn hắn cũng không muốn ta đến dạy nhưng lại nghe thấy là việc thiện liền nguyện ý. Rốt cuộc ta cũng là người hầu hạ Hoàng Thượng khi xưa, nữ học chỗ này cũng an tĩnh, sẽ không có nam nhân bên ngoài quấy rầy, càng quan trọng là Đức phi nương nương thiện tâm, vì thế ta mới tới thử.”
Hoa Uyển cùng Triệu Phác Chân kết thân từ khi còn để tóc trái đào, cùng người khác bất đồng. Triệu Phác Chân vô cùng vui sướиɠ nói: “Ta đang cần tiên sinh dạy nhạc nghệ, ngươi đến rồi thì không thể tốt hơn. Để ta mang ngươi đi xem một chút.” Nói xong hai người nám tay đi ra ngoài, tới Quan Phong Lâu của nữ học mà đến, vừa đi vừa nói chuyện.
Triệu Phác Chân đi ra ngoài, tuy rằng đã tận lực giản dị nhưng vẫn có mấy cung nữ, nữ quan chạy theo, đoàn người xuyên qua nữ xá, giáo trường thì có không ít nữ sinh đang tụ tốp năm tốp ba. Bỗng nhiên có một nữ học sinh từ đám người kia chạy ra, quỳ xuống trước mặt Triệu Phác Chân nói: “Nương nương! Lời ngài nói năm đó còn giữ không?”