Đám tham tướng phụ tá vẫn nhiệt tình bừng bừng mà giải tán. Một vị lão tướng đã đi ra ngoài lại bỗng nhiên quay đầu, quỳ một gối rưng rưng kϊƈɦ động nói với Lý Tri Mân: “Vương gia! Vạn lần không thể nghị hòa! Vô cùng nhục nhã a!”
Lý Tri Mân chỉ phải đứng dậy trấn an lão tướng quân một phen, nắm tay tiễn hắn ra cửa sau đó hắn không về phòng ngủ nghỉ tạm mà trở lại ghế bành, nhìn chằm chằm địa đồ trước mặt, nhíu mày suy nghĩ sâu xa, phảng phất gặp phải vấn đề nan giải nào đó.
Triệu Phác Chân đứng hầu một bên, không dám thở mạnh. Trong phòng im ắng, ánh đèn dầu như hạt đậu, lung lay. Cũng không biết qua bao lâu, hắn vẫn luôn trầm tư vẫn không nhúc nhích, cũng không biết có phải hắn muốn ngồi như vậy đến bình minh không.
Bang bang bang, nơi xa vang lên tiếng mõ cầm canh thanh thúy. Lý Tri Mân bỗng nhiên trầm trọng mà thở dài, dùng tay đè đè ấn đường, phảng phất rốt cuộc đã đưa ra quyết định nào đó. Hắn nhìn về phía Triệu Phác Chân, trầm giọng nói: “Ngươi cùng Tống tiên sinh tức khắc khởi hành, đi Phạm Dương phủ, tận lực thuyết phục Ứng tiết độ sứ tốt nhất là để hắn xuất binh tấn công Thanh Linh hoặc Đông Vân thành, vì triều đình kiềm chế Ô Tác Khả Hãn, nếu không thì mượn hắn 5 vạn binh, nghe theo lệnh ta, điều kiện đó là hắn sẽ được phong Vương khác họ, thừa kế cha truyền con nối.”
Triệu Phác Chân nhếch mày, Vương gia khác họ trong lịch sử không phải bị đế vương gán cho tội danh rồi diệt sạch thì chính là tước vị kế thừa xuống nhưng con cháu không nên thân nên dần bị giáng cấp, chỉ được giữ những chức quan nhàn tản…… Vương gia khác họ được thừa kế cha truyền con nối thật sự là điều kiện quá mức mê người nhưng ai mới có thể đưa ra hứa hẹn đó? Tự nhiên là hoàng đế, hơn nữa còn phải là người nắm thực quyền. Lý Tri Mân hiện giờ Thái Tử cũng không phải —— kể cả hắn là đương kim thiên tử đích trưởng tử thì thế nào? Mọi người đều biết kim thượng là con rối trong tay Đông Dương công chúa và đám Nghiêm Tôn, phong Vương khác họ cơ hồ là việc không có khả năng.
Cho nên cái này căn bản chỉ là một lời hứa hẹn hữu danh vô thực, không thể thực hiện mà thôi. Nhưng Ứng gia lại phải đem binh lực thật ra, tiêu hao lương thảo, bên này giảm bên kia tăng, thiên hạ không phải chỉ có một mình hắn là tiết độ sứ, một khi Ứng gia bị suy yếu, những tiết độ sứ khác ắt thay thế, còn có…… Nếu Ứng gia quả nhiên thật sự xuất binh, vậy hẳn là đánh cuộc Tần Vương có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, một ván cược lớn thế này, Ứng gia phụ tử sẽ chịu mạo hiểm sao?
Nàng thực hoài nghi.
“Khả năng rất lớn là không thuyết phục được.” Quả nhiên Lý Tri Mân tiếp tục nói chuyện, thanh âm bình đạm mà thong thả: “Trừ phi Ứng gia là kẻ điên. Nhưng chúng ta vẫn phải nỗ lực. Tống Triêm sẽ đi nói, ngươi đi theo đi……” Hắn nhìn Triệu Phác Chân khiến tim nàng điên cuồng nhảy lên, trêи đầu thậm chí hơi hơi có chút choáng váng, không biết là sợ hãi nghe thấy lý do hắn sắp nói hay do cảm giác được một sự bất an cùng sợ hãi mãnh liệt.
Lý Tri Mân lại tiếp tục nói: “Ngươi lần trước đã thành công thuyết phục Ứng Vô Cữu thì lần này ngươi lại có thể suy xét từ phương diện hắn mà khuyên bảo một phen, thử nói động hắn.”
Quả nhiên như thế, tim Triệu Phác Chân nảy lên một cảm xúc mãnh liệt. Nàng cũng không biết đó là cảm xúc gì, nhưng lại trực tiếp trào lên mũi và mắt mình. Nàng muốn mở miệng nói chuyện, nói mình không muốn sắc dụ, nhưng cũng biết một khi mở miệng thì giọng nói nghẹn ngào sẽ tố cáo trái tim mềm yếu của bản thân. Vì vậy nàng chỉ hơi mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn gắt gao cắn chặt.
Lý Tri Mân lại cầm lấy chén trà uống một ngụm, tiếp tục nói chuyện: “Lần này cũng không có nắm chắc, cho nên ngươi chỉ cần tận tâm tận sức, không cần bất chấp thủ đoạn…… Ứng gia cũng không phải kẻ tùy tiện có thể mua chuộc, không thành thì liền cùng Tống tiên sinh mau chóng trở về, chúng ta tiếp theo còn có một trận khổ chiến……”
Triệu Phác Chân lúc này đã nghe không được lời hắn. Nàng lại lần nữa bị một loại vui mừng và cảm xúc như trút được gánh nặng bao trùm, tâm phảng phất từ chỗ cao nhẹ nhàng rơi xuống, đầu quả tim đều run lên vì vui mừng. Nàng thập phần vui sướиɠ mà thấp giọng nói: “Vâng.” Thanh âm lại vẫn có chút run rẩy.
Lý Tri Mân tựa hồ nghe ra không đúng, giương mắt nhìn nàng, lại không thấy gì không đúng nên chỉ nói tiếp: “Trêи đường không yên ổn, ngươi chú ý chút, ta sẽ phái thân binh hộ tống các ngươi. Ngươi không cần chạy loạn, hết thảy đều nghe theo Tống tiên sinh chỉ huy.”
Triệu Phác Chân nghe thấy chính mình trả lời: “Vâng.”
Lý Tri Mân lại trầm tư trong chốc lát, mới đứng dậy trở về phòng ngủ, lúc này phía đông đã có một đường ánh sáng mỏng hiện ra. Triệu Phác Chân hầu hạ Lý Tri Mân nằm xuống, đi ra cửa phòng, mới phát hiện lưng áo mình đều ướt đẫm mồ hôi. Ngờ vực lại lần nữa bò lên trong lòng nàng. Phạm Dương là địa bàn của Ứng gia, một nữ tử nhu nhược như nàng và Tống Triêm cùng đi vào, Ứng Vô Cữu nếu quả nhiên có ý với mình thì sẽ để mình bình an rời đi sao?
Tống Triêm có phải chỉ là sứ giả đem lễ vật là mình đi đến đó hay không?
Lúc Tống Triêm cùng nàng lên xe thì mọi thứ đều bình thường, chỉ lo lắng sốt ruột: “Lần này việc cần làm không dễ a.”
Triệu Phác Chân bình tĩnh trầm tư nói: “Tiên sinh sao không noi theo người xưa, dùng tài ăn nói mà đạt thành kỳ vọng?” (Nguyên văn là thiệt xán liên hoa, chỉ người có tài ăn nói)
Tống Triêm lắc đầu: “Nay đâu giống xưa. Lúc đó lợi ích mọi người liên quan kia thì chỉ cần nói đả động là sẽ đạt được. Nhưng hiện giờ Tần Vương chỉ có thể đưa ra lợi ích hữu danh vô thực mà Ứng Khâm có thể từ một sơn phỉ đi đến ngày hôm nay chắc chắn không phải dân cờ bạc mà là làm đâu chắc đấy. Hắn là người biết xem xét thời thế, lúc này chọn lựa phe cánh vẫn là không khôn ngoan.”
Triệu Phác Chân nói: “Tiên sinh cũng là người giỏi về xem xét thời thế nhưng không phải cũng chọn phe cánh rồi đấy thôi?”
Tống Triêm cứng họng, một lát sau mới cười: “Ngươi nha đầu này thế nhưng thật là một lòng vì chủ tử nhà ngươi.” Một lát sau ông ta cảm thán nói: “Đời người cũng phải có một lần mạo hiểm. Chủ tử nhà ngươi rõ ràng không hề có ưu thế, lại vẫn muốn cố thử một lần, nhìn lời nói và việc làm của hắn thì cũng không phải loại mãng phu chỉ biết chờ đợi…… Nhưng mỗi một bước đều vượt ngoài dự đoán của mọi người. Ngươi xem hắn mấy ngày này mang binh ra trận, liệu mạng không muốn sống, chỉ vài ngày đã thu phục được đám lão tướng.” Ông ta lắc lắc đầu, cười nói: “Quả thực là kẻ điên bình tĩnh.”
Còn không phải sao! Triệu Phác Chân im lặng không nói, trong lòng cũng âm thầm gật đầu.
Tống Triêm cũng không nói chuyện nữa, một lát sau lại nói: “Chờ tới nơi rồi ta sẽ đi bái kiến Ứng Khâm trước, ngươi không cần đi theo, chỉ cần ở bên ngoài chờ tin tức. Nếu ta chậm chạp không ra, cũng không đưa tin thì ngươi lập tức đi, chớ có lưu lại nơi này.”
Triệu Phác Chân lắp bắp kinh hãi: “Tiên sinh sao lại nói lời này?”
Tống Triêm thở dài: “Năm đó Ứng Khâm thâu tóm mấy sơn trại bằng cách mở tiệc chiêu đãi trùm thổ phỉ, sau đó một đao chém xuống mấy cái đầu, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà thâu tóm mấy sơn trại, sau đó mới quy phục triều đình. Người này mặt ngoài dũng mãnh gan dạ, thật ra sâu không lường được. Người ngoài đồn rằng hắn sợ vợ như sợ hổ nhưng chưa chắc đã phải thế. Chỉ sợ đây là thủ thuật che mắt thôi. Hiện giờ ta đại biểu cho quân đội triều đình đến cầu viện, Ứng Khâm nếu không muốn hoặc có kế hoạch khác thì có thể một đao chém đầu ta xuống làm như ta chưa từng tới. Lão nhân ta đây có gì nói đó cần gì phải giấu ngươi. Lần trước ngươi thuyết phục được Ứng Vô Cữu chẳng qua là vì hắn còn trẻ, dám mạo hiểm. Ứng Khâm cũng không phải dễ dàng đả động như thế. Vương gia để ngươi tới, việc này ta kỳ thật có chút không tán đồng.”
Đến Phạm Dương chỉ mất một đêm nhưng đi lại vô cùng gian nan. Lưu dân ở khắp nơi, người già phụ nữ và trẻ em đều là gầy trơ cả xương, người sắp chết bị vứt bỏ ở ven đường. Có phụ nhân ôm đứa con còn trong tã lót đuổi theo xe hỏi quý nhân có muốn mua hài tử của nàng làm nô không, chỉ cần cho nàng một ngụm cơm ăn thôi. Tiếng nàng thê lương xót xa thành công kéo những khất cái khác đến. Thấy bọn họ có thân binh che chở thì người đến là ăn xin, nếu gặp phải kẻ yếu thì bọn họ lắc mình sẽ thành đạo tặc —— tất cả đều là vì sinh tồn. Triệu Phác Chân bị Tống Triêm buộc ở trong xe, không cho phép ra đi: “Nha đầu, ngươi chưa từng trải, không biết. Những người này cứu không hết được đâu, nước mất nhà tan, đây là mệnh, một quyết định của kẻ trêи là ảnh hưởng vạn dân, không thể tùy tiện.”
Đến Phạm Dương, Tống Triêm đi đến phủ tiết độ sứ trước, chỉ nói với nàng: “Nơi đây hung hiểm, nếu việc không ổn, ngươi lập tức đi ngay.”
Triệu Phác Chân thấy ấm áp trong lòng, không khỏi thấy áy náy vì mấy ngày nay hoài nghi Tống Triêm. Nàng thấp giọng nói: “Tiên sinh vạn sự cẩn thận.”
Nhưng mà sự tình cũng không có gì hung hiểm. Triệu Phác Chân lo lắng đề phòng một phen lại thấy Tống Triêm vẫn ra phủ đúng hạn, trêи người còn có mùi rượu nhàn nhạt, chắc đã ăn cơm. Nhưng sắc mặt ông ta vẫn thập phần trầm trọng: “Quả nhiên ông ta cũng không đáp ứng ngay, chỉ lấy cớ lương thảo không đủ, quân nhu không đủ. Bọn họ liên tiếp thượng tấu triều đình nhưng Binh Bộ vẫn cắt xén không gửi đủ. Uống được một lúc thì ông ta say bí tỷ, được người đưa về. Việc này khó rồi.”
Ngày thứ hai Tống Triêm vẫn tới cửa cầu kiến Ứng Khâm, vẫn ăn tiệc một ngày rồi lại bất lực trở về. Ngày thứ ba Ứng Khâm lại mời Tống Triêm đi tuần tra quân doanh, sáng sớm liền phái người tới đón hắn đi, xem tình hình vẫn cứ không lạc quan.
Triệu Phác Chân không ngồi yên được nữa. Nàng nghĩ Ứng Khâm mang theo Tống Triêm đi dò xét quân doanh thì tự nhiên sẽ không ở trong phủ. Chi bằng nàng cơ hội này cầu kiến Ứng Vô Cữu, tận lực thuyết phục một chút. Tính toán xong nàng mang theo vài thân binh đi đến phủ tiết độ sứ, cầu kiến Ứng đại công tử.
Phủ tiết độ sứ rộng lớn khí phái, Triệu Phác Chân đứng ở cửa đợi nửa ngày mới có kẻ sai vặt lười biếng đi ra từ cửa nách trả lời: “Đại công tử không ở nhà, thỉnh sứ quân trở về.”
Triệu Phác Chân đem một lá vàng tinh xảo đưa cho người sai vặt nói: “Còn thỉnh đại ca giúp đỡ hỏi giúp đại công tử đang ở đâu. Tại hạ cùng Ứng đại công tử có chút giao tình, nếu hắn ở nhà thì chắc sẽ đồng ý gặp ta, tuyệt sẽ không trách tội đại ca ngài.” Lá vàng kia là mới được trong cung làm, phía trêи có thể thấy rõ vân lá, vô cùng tinh xảo khiến gã sai vặt nhìn thấy thì cũng có chút không rời được mắt. Nhưng hắn vẫn thập phần lưu luyến không rời mà đem lá vàng kia trả cho Triệu Phác Chân: “Đó đều là việc quân tình, làm sao mà mấy gã sai vặt như chúng ta biết được.”
Triệu Phác Chân suy nghĩ xong rồi vẫn đưa lá vàng cho gã sai vặt: “Đại ca chớ có chối từ, ta muốn ở đây ngồi chờ một chút, hy vọng một lúc nữa đại công tử có thể trở về.”
Gã sai vặt ước lượng lá vàng kia cũng phải được một khoản nên rốt cuộc cũng không nói gì, hiển nhiên là ngầm đồng ý.
Ngày tháng bảy vô cùng nóng. Triệu Phác Chân mang theo mấy thân binh đứng ở dưới mái hiên, tuy rằng trêи đầu có mái ngói che chắn nhưng nhiệt khí bốc lên từ mặt đất vẫn khiến mọi người vã mồ hôi ướt đẫm. Nàng nghĩ đến Lý Tri Mân suy tư trắng đêm không ngủ thì cố gắng yên lặng mà cắn răng chịu đựng.
Ước chừng đợi nửa canh giờ thì chợt thấy bên ngoài có một cỗ kiệu màu xanh, đi theo là vài иɦũ ɦσα già cầm tay nải, cùng với một đội thân binh, lặng yên không tiếng động đi tới. Cỗ kiệu tuy mộc mạc nhưng kiệu phu đi trầm ổn, đám иɦũ ɦσα già và thân binh đều là vẻ mặt nghiêm túc, đi đường lưu loát không tiếng động. Nàng nhìn đã biết bên trong là nhân vật không bình thường. Quả nhiên đám người sai vặt không nói một câu mà vội xông lên đem cửa giữa mở ra, để cỗ kiệu tiến vào.
Triệu Phác Chân mang theo mấy thân binh dựa tường đứng ở một bên, nhìn cỗ kiệu kia tiến vào, lại phảng phất như có một ánh mắt sắc bén từ sau màn lụa mỏng màu xanh kia nhìn nàng. Cỗ kiệu bỗng nhiên dừng lại, иɦũ ɦσα già bên ngoài vội nghiêng tai lắng nghe, bên trong có tiếng nhẹ nhàng nói cái gì đó. иɦũ ɦσα già kia lập tức xoay người lại gọi gã sai vặt, thì thầm vài câu, chỉ chỉ Triệu Phác Chân, hỏi cái gì trêи mặt lộ vẻ ngạc nhiên rồi đi qua bẩm báo với người trong kiệu. Không bao lâu sau bà ta liền hướng nàng đi tới, cười nói: “Đây là sứ giả Tần Vương phái tới sao? Người sai vặt không hiểu chuyện nên để ngài chậm trễ. Phu nhân chúng ta thỉnh sứ quân đi vào ngồi.”
Phu nhân? Chín nghĩa tử của Ứng gia còn chưa kết hôn, vị phu nhân duy nhất trong hậu trạch chắc là tiết độ sứ phu nhân. Triệu Phác Chân lập tức nhớ tới lời đồn Ứng Khâm sợ vợ như hổ, trong lòng vừa động, vội cười nói: “Chính là tiết độ sứ phu nhân sao? Còn xin hỏi mụ mụ, phu nhân tại sao muốn gặp kẻ hèn?”
иɦũ ɦσα già kia cười nói: “Có lẽ là thấy cô nương quen thuộc đi. Còn thỉnh vài vị hộ vệ quân gia ở bên trong khách viện uống chén trà. Bên trong là nội trạch, vài vị quân gia tiến vào không tiện.” Triệu Phác Chân mặc một thân quần áo nội thị nhưng иɦũ ɦσα già kia lại trực tiếp nói thẳng thân phận nữ tử của nàng khiến trong lòng Triệu Phác Chân hơi cả kinh. Nàng thấy cỗ kiệu kia đã vào trong, nghĩ nghĩ, liền bảo nhóm thân binh theo lời ở lại, còn mình đi theo иɦũ ɦσα già kia vào bên trong.