Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 77: Kiêu hùng



Ứng phu nhân nói: “Ân…… Khi đó ta không ý thức được một bộ quần áo của mình có thể đủ cho một nhà bình thường ăn cơm mấy tháng.” Bà hơi hơi có chút tự giễu cười: “Quả nhiên sau đó liền gặp báo ứng, chúng bạn xa lánh, trôi giạt khắp nơi. Nhớ tới năm đó đói đến cái gì cũng phải ăn thì liền cảm thấy cuộc đời này tất có nhân quả.”

Triệu Phác Chân thật cẩn thận hỏi: “Tuy rằng nô tỳ tuổi còn nhỏ nhưng cũng nghe nói trong hoạn nạn mới thấy bằng hữu. Phu nhân hiện giờ khổ tận cam lai, tất có hậu phúc.” Nàng không khỏi nhìn về phía vết sẹo trêи mặt bà, nghĩ thầm có phải chính là có lúc gặp nạn kia hay không. Một vị tiểu thư được nuông chiều từ bé, bỗng nhiên gặp nạn này, hẳn phải vô cùng kinh hoàng, kể cả là mình cũng chưa chắc đã có thể tiếp thu việc bị hủy dung này.

Ứng phu nhân hơi hơi mỉm cười, liếc nhìn nàng một cái, duỗi tay sờ sờ vết thương trêи mặt, thấp giọng nói: “Vết sẹo này là ta tự mình vạch lên. Lúc ấy ở trêи đường gặp sơn phỉ, toàn bộ gia đinh đều bị giết, để tránh bị làm nhục, ta đã dùng trâm cài đầu tự rạch mặt mình. Tên trùm thổ phỉ kia vô cùng tức giận, muốn giết ta…… Sau lại……”

Bà chần chờ rồi nói tiếp: “Sau đó Ứng tiết độ sứ, lúc ấy là nhị đương gia của đám sơn phỉ kia ngăn cản lại, rồi mang theo ta về sơn trại.”

Triệu Phác Chân trêи mặt lộ ra bừng tỉnh, hóa ra Ứng phu nhân gặp gỡ Ứng Khâm như vậy sao? Ứng phu nhân nhìn nàng một cái, lại lại cười nói: “Không phải như ngươi nghĩ đâu, Ứng Khâm…… Hắn lúc ấy đem ta mang về sơn trại nửa năm, trước sau không có một chút vô lễ, chỉ nói lúc đó hắn thấy ta tính tình cương liệt, thập phần thưởng thức, vì thế mới ra tay cứu giúp. Ta lúc ấy đã có chồng con, tuyệt không chịu cùng người khác tằng tịu với nhau. Hắn lúc đó nếu có một tia không đúng thì ta liền tự sát ngay. Nhưng mà hắn lại trước sau tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa, sau đó sơn trại nổ ra nội chiến, hắn lên làm thủ lĩnh. Sau khi lên làm chủ, hắn liền tự mình hộ tống ta trở về nhà mẹ đẻ, sau đó liền rời đi, chưa từng đòi chút thù lao nào.”

Ứng phu nhân nhìn Triệu Phác Chân đang tập trung tinh thần nghe thì tiếp tục nói: “Không nghĩ tới nhà mẹ đẻ ta lại không chịu để ta khôi phục thân phận, suốt đêm liền đưa ta đến từ đường cũ.”

Triệu Phác Chân nhẹ giọng a một tiếng, kinh ngạc nói: “Vì sao? Chẳng lẽ cha mẹ phu nhân không cao hứng sao?”

Ứng phu nhân hơi hơi lắc lắc đầu: “Thế gia nào có tốt như nhìn bên ngoài, vì thanh danh…… Sự tình gì mà họ không làm được chứ? Lúc ta còn nhỏ, có một vị cô cô trốn theo người ta, người nhà nói với bên ngoài là nàng đã chết. Sau đó người nhà tìm được nàng về, liền ép nàng uống thuốc độc chết. Nghe nói nàng đã ở bên ngoài sinh hài tử cho người ta, nghĩ rằng có thể được người nhà tha thứ nên mới trở về. Từ nhỏ mẫu thân ta đã nói với ta chuyện này, để ta không được tùy tiện tự định chung thân…… Ta lúc ấy chỉ cảm thấy vị cô cô này không biết liêm sỉ, đến phiên ta gặp phải chuyện này, mới biết được……”

Ứng phu nhân đỏ vành mắt, giọng nói cũng nghẹn ngào, có chút nói không được: “Từ đường kia là chỗ nuôi nhốt những nữ tử phạm tội cảu gia tộc, bọn họ đều ở đó đến già. Lúc ta chưa gả đi, là đích nữ của đại phòng, ngàn kiều vạn sủng, gả đi ra ngoài cũng có cáo mệnh phu nhân thân phận, chỉ vì không may gặp phải sơn phỉ, tuy có thể toàn bích mà về nhưng phụ thân ta vẫn cứ trách ta không có lập tức tự sát tại chỗ để bảo toàn trong sạch, ngược lại mặt dày sống tạm, còn ở sơn trại sinh sống lâu như vậy. Mẫu thân ta đau lòng ta, nhưng cũng chỉ nói muốn để ta về từ đường mà sống, không dám phản kháng phụ thân. Ta sao có thể nhẫn, lúc màn đêm buông xuống ta liền trốn đi, đi tìm trượng phu của mình.”

“Ta kết hôn với trượng phu của mình, cảm tình cực tốt, hắn biết ta còn sống thì vô cùng vui mừng, cũng không để ý ta đã bị hủy dung, cũng tin tưởng ta trong sạch, đặc biệt bố trí cho ta ở biệt trang, nói sẽ nghĩ cách. Ta sợ dọa đến hài tử, cũng không dám gặp chúng……” Triệu Phác Chân nghĩ đến bà nói đến chuyện bạn bè xa lánh thì trong lòng đã ẩn ẩn biết kết cục. Quả nhiên Ứng phu nhân nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc ta ở mấy tháng, một chút tin tức cũng không có, cuối cùng hắn đi vào biệt trang nói cho ta đã cùng nhà mẹ đẻ ta bàn bạc, để một thứ nữ của nhà ta tới làm phu nhân còn ta sẽ là dắng thϊế͙p͙ của hồi môn. Như thế ta có thể danh chính ngôn thuận ở hậu viện nuôi nấng hài tử. Phu nhân kia chỉ là thứ nữ, tuyệt sẽ không đoạt nổi bật của ta, chỉ là để đối phó với bên ngoài thôi.”

Triệu Phác Chân không thể tưởng tượng: “Hắn nếu tin tưởng ngài trong sạch thì vì sao còn phải che lấp người ngoài?”

Ứng phu nhân cười lạnh một tiếng: “Chỉ mình hắn tin thì làm được gì. Sự tình liên quan đến danh dự hai họ, còn có cả triều đình nữa……” Ứng phu nhân cũng không nói tỉ mỉ: “Tóm lại có rất nhiều băn khoăn, làm khó một quân tử đoan chính như hắn phải nghĩ tận mấy tháng mới ra được một phương pháp cả nhà đều vui như thế…… Đáng tiếc, ta sao có thể đáp ứng chứ!”

Trêи mặt Ứng phu nhân lại nổi lên thần sắc nghiêm nghị bình tĩnh kia: “Màn đêm buông xuống ta liền rời khỏi biệt trang, một người ở bên ngoài, ăn không ít khổ. Cũng may vết thương trêи mặt ta đáng sợ nên cũng không gặp phải kẻ xấu, miễn cưỡng tìm được công việc thêu thùa, tay làm hàm nhai. Lại không nghĩ có thể gặp lại Ứng Khâm. Hắn ở bên ngoài nhìn thấy ta thì rất là giật mình, sau khi hỏi han thì …… Liền tỏ ý muốn thú ta làm vợ. Ta lúc ấy tâm như tro tàn, muốn đem chọc giận để hắn rời đi, còn ta cũng được thanh tĩnh mà sống. Bởi thế ta nói ta không gả cho sơn phỉ, ta từng là cáo mệnh phu nhân của triều đình, dù cho bị hủy dung thì cũng không đáp ứng một tên giặc cỏ như hắn.”

“Ta vốn tưởng rằng nói như vậy là có thể đem hắn chọc tức. Lúc đó hắn bỏ đi, cái gì cũng không nói. Không nghĩ tới mấy tháng sau, hắn trở về nói cho ta hắn đã thâu tóm mấy sơn trại xung quanh, sau đó đem đám đạo tặc đó quy phục triều đình, hiện giờ là tướng quân được tiết độ sứ trọng dụng, bảo ta tin tưởng hắn, đi theo hắn, tương lai nhất định có thể thỉnh chiếu phong cái mệnh phu nhân cho ta, để ta có được hết thảy vinh hoa phú quý.”

Trêи mặt Triệu Phác Chân hơi có chút xúc động. Ứng phu nhân cũng cười xinh đẹp, phảng phất nhớ tới tình cảnh lúc ấy: “Ta thực giật mình, cũng cảm thấy trước đó mình nghĩ nông cạn. Người này đúng là kiêu hùng. Vì thế ta liền ở bên cạnh hắn, ngẫu nhiên giúp hắn bày mưu tính kế, muốn nhìn xem nam nhân này có thể đi đến đâu……”

“Sau đó ngươi cũng biết, hắn lên làm tiết độ sứ, chuyện thứ nhất hắn làm chính là thỉnh thánh chỉ phong ta làm nhị phẩm quận phu nhân. Mọi người đều nói hắn sợ vợ như hổ, hắn cũng không thèm để ý. Ta sớm đã không thể sinh ɖu͙ƈ, hắn lại không hề nạp thϊế͙p͙, chỉ để ta thu dưỡng một cái lại một cái hài tử, đem những nghĩa tử đó coi như con…… Một nam tử, có thể vì ta làm được bực này thì cuộc đời ta cũng thấy đủ.”

Triệu Phác Chân thiệt tình nói: “Ứng đại nhân có được thành tựu ngày hôm nay không thể không kể đến công lao của phu nhân. Vinh quang ngày hôm nay ngài có đúng là danh xứng với thật.”

Ứng phu nhân nhìn về phía Triệu Phác Chân, trêи mặt mang theo ý phỏng đoán: “Ngươi không cảm thấy ta bỏ chồng bỏ con, không giữ phẩm giá của phụ nhân sao? Rốt cuộc thì chồng trước của ta cũng nguyện ý tiếp nhận ta, còn nghĩ biện pháp cho ta ở hậu viện, để ta có thân phận danh chính ngôn thuận, khiến ta có thể tiếp tục dưỡng ɖu͙ƈ con cái, ngày ngày nhìn thấy hài tử. Ta lại không biết tốt xấu, một mình rời đi, cuối cùng còn gả cho người khác, có thể nói là không biết liêm sỉ. Ta đối với con cái cũng không có chiếu cố. Nếu ngươi là hài tử bị vứt bỏ kia thì có phải cũng thật oán hận mẫu thân không?”

Triệu Phác Chân ngạc nhiên: “Vị tiên sinh kia để ngài đem vị trí chính thê chắp tay nhường lại, cái gọi là lợi ích thực tế kia chính là ngài giấu ở hậu viện, dưỡng ɖu͙ƈ nhi nữ, ngày rộng tháng dài không được ra ngoài nhận người……” Nàng hơi hơi có chút nói lắp: “Nô tỳ luôn cảm thấy, hắn bất quá là đang niệm một chút tình cũ, ngày tháng qua đi, ngài ngày ngày ở hậu viện, chỉ có thể dựa vào hắn, chỗ nào có thể có được sự kính trọng chứ? Ngược lại Ứng đại nhân nơi nào cũng lấy ngài làm trọng, vì ngài suy nghĩ, đây mới là phu thê chân chính đi? Nếu nô tỳ là con ngài thì khẳng định sẽ không oán trách.”

Ứng phu nhân cúi đầu, khẽ cười: “Ngươi còn nhỏ lại có thể nhìn ra điều này đúng là không dễ dàng. Nếu một người chỉ có thể dựa vào sự đồng tình thương tiếc của người khác mà sinh tồn thì một khi sự đồng tình và thương tiếc này không còn thì lâu ngày sẽ sinh ghét. Ta lại không có dung mạo, tình cảm vì thế phai nhạt cũng là chuyện sớm hay muộn, cho dù kính trọng yêu quý thế nào thì cũng sẽ dần suy tàn. Mà ta từ thê biến thành thϊế͙p͙, mai danh ẩn tích ở bên người hài tử thì cũng còn ý nghĩa gì? Đã không thể cho hài tử sự đảm bảo, ngược lại có khả năng sẽ hại hài tử…… Chi bằng thoát thân mà đi, coi như mẫu thân bọn họ đã bị sơn phỉ hại chết, ta……”

Giọng bà hơi nghẹn ngào: “Kỳ thật lúc ấy ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là tuổi trẻ dựa vào một cỗ không cam lòng mà rời đi thôi…… Đối với hài tử, nhiều năm như vậy ta vẫn luôn áy náy, luôn muốn đền bù cho chúng……”

Triệu Phác Chân an ủi bà: “Phu nhân suy nghĩ nhiều rồi. Có lẽ họ sống cũng rất tốt, sống trong nhà giàu có, lại là dòng chính, sẽ không bị bạc đãi.”

Ứng phu nhân nhìn về phía nàng, trong mắt vẫn cứ mang theo thủy quang, còn mang theo một tia mong đợi: “Thật vậy chăng? Bọn họ sống rất khá sao? Tương lai nhìn thấy ta, liệu có nhận mẫu thân này nữa không? Liệu bọn họ có coi ta là nỗi nhục nhã mà xa lánh không?”

Triệu Phác Chân cười nói: “Chắc sẽ không.” Trong lòng nàng lại có chút buồn bực. Vị phu nhân này nhìn như mạnh mẽ, không để ý tới ánh mắt thế nhân nhưng vì sao hôm nay lại lộ ra yếu ớt bực này. Quả nhiên người làm mẹ vĩnh viễn không bỏ được con mình sao?

Ánh mắt Ứng phu nhân dừng ở trêи người nàng trong chốc lát, hơi hơi có chút thất vọng mà nói: “Ta cũng không cầu bọn họ một hai phải nhận ta, chỉ hy vọng bọn họ cả đời thuận lợi yên vui, có thể sống theo ý mình, sống thật vui vẻ.”

Triệu Phác Chân gật đầu, trong lòng lại nhớ cha mẹ mình, có phải ở nơi xa cũng bận tâm mình hay không?

Ứng phu nhân lại hơi hơi có chút tri kỷ hỏi: “Triệu nữ quan sẽ không cảm thấy ta và Ứng đại nhân là đôi cẩu nam nữ tằng tịu với nhau chứ?”

Triệu Phác Chân lắc đầu cười nói: “Ngược lại, nô tỳ cảm thấy có chút hâm mộ. Nô tỳ đã nghe thấy chuyện anh hùng cứu mỹ nhân nhưng mười mấy năm như một, ngày ngày kính trọng yêu quý, vô luận nghèo hèn phú quý đều không dời bỏ, bệnh tật cũng không buông tay thì đám nam nữ tằng tịu nhất thời với nhau có thể so với sao? Phu nhân xin đừng tự hạ thấp mình.”

Ứng phu nhân hơi hơi thoải mái cười: “Những người khác ta sớm đã không thèm để ý…… Chỉ là mấy ngày nay cùng ngươi rất là hợp ý……”

Triệu Phác Chân mỉm cười, trong lòng lại âm thầm nghĩ: Này Ứng phu nhân thân ở nơi cao chẳng lẽ còn không biết hiện giờ mình đang có việc cầu người, sao dám nói lời khó nghe…… Tuy rằng mình thiệt tình là hơi có chút hâm mộ tình cảm Ứng Khâm đối với Ứng phu nhân. Rốt cuộc thì hoa thơm trêи đời này rất nhiều, ông ta lại có thể vì một nữ tử đã bị hủy dung mà làm được đến đây thì cũng không thể coi thường……

Nàng không khỏi lại nhớ tới Tần Vương —— người giống Tần Vương thì đại khái sẽ không vì nữ nhân mà làm gì? Hắn là kẻ kiên cường thẳng tiến về phía trước, không ai có thể khiến hắn dừng bước chân.