Sáng sớm tỉnh dậy, Trạm An với Quỳnh Anh vì ngủ không quen chỗ nên tỉnh dậy khá sớm. Ngồi trên giường đưa mắt sang ngó hai con người ôm nhau ngủ say giấc kia mà chẳng buồn nói.
Vương Hạ Vũ và Tô Băng Linh đều quay mặt vào nhau, tay đứa nào đứa nấy đều ôm đứa kia mà ngủ.
Hai anh chị mở cửa đi ra ngoài xem mọi người đã dậy hết chưa thì vừa ra đã thấy ai ai cũng ngồi hết ở ngoài phòng khách. Hiện giờ trong nhà chỉ còn có đôi chim ri kia ôm nhau mà ngủ ngon lành thôi.
Ngủ được một lát, Tô Băng Linh bị cơn ác mộng làm giật mình tỉnh giấc. Cả người cô nảy nhẹ lên một cái, Vương Hạ Vũ liền bị tiếng động của cô làm cho tỉnh theo.
Người của Tô Băng Linh dần đổ mồ hôi ra, mắt cô mở lớn, hơi thở có chút gấp hơn bình thường. Vương Hạ Vũ vừa mở mắt ra đã bị hành động của cô làm cho lo lắng đến sốt cả ruột.
"Sao thế? Cậu làm sao thế?"
Không thấy Tô Băng Linh trả lời, Vương Hạ Vũ chống nửa người dậy nhìn cô lo lắng. Anh dùng tay lau đi mồ hôi trên trán cô, miệng vẫn liên tục hỏi han:
"Làm sao vậy? Có chuyện gì kể tớ nghe!"
Tô Băng Linh vẫn như chưa hoàn được hồn mà cứ nhìn chăm chăm vào một chỗ. Vương Hạ Vũ cơn lo trong lòng ngày một tăng, anh hết cách đành vỗ nhẹ vào mặt cô.
"Tô Băng Linh!"
Cô lúc này mới ngớ người ra, di chuyển mắt sang nhìn anh. Ánh mắt toát lên vẻ đang sợ hãi tột độ, môi cô còn run cầm cập không ngừng.
"Cậu sao thế? Mơ thấy gì đáng sợ à?"
Tô Băng Linh không nói không rằng liền đưa hai tay lên kéo cổ anh ôm chặt, Vương Hạ Vũ chiều theo ý cô, cúi thấp người xuống cho cô ôm. Tay anh vỗ nhẹ vào người cô an ủi, Tô Băng Linh qua một lúc mới ổn định hoàn toàn.
Vương Hạ Vũ thấy cô ổn rồi thì anh mới lên tiếng lại, hỏi cô chuyện gì đã xảy ra nhưng Tô Băng Linh chỉ nhìn chằm chằm vào mắt anh, tiếp đó rời đi rồi lắc đầu nói chẳng có gì cả.
Biết là chuyện Tô Băng Linh không muốn nói ra nên anh chẳng ép hỏi, nghe cô trả lời như thế liền thôi không nói tiếp nữa. Vương Hạ Vũ đưa tay lên vỗ nhẹ vào hai cánh tay đang ôm chặt lấy cổ mình, miệng nói:
"Được rồi. Dậy đi ra trước với mọi người thôi!"
"… Ừm."
Tô Băng Linh chậm rãi buông tay xuống, ánh mắt cô đặt nơi anh không chịu rời đi. Vương Hạ Vũ đưa mắt ngắm lại, sau đó đưa tay ra trước mặt như muốn đỡ cô ngồi dậy.
Cô đưa tay sang cho anh cầm rồi nhích nhẹ người xuống giường, tay cô nắm chặt lấy bàn tay của anh chẳng muốn rời.
Cảm thấy bàn tay của mình đang bị nắm chặt lấy, Vương Hạ Vũ cũng không có ý định rút ra, để yên mặc cho cô nắm kéo đi đâu.
Cả hai đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt xong xuôi thì đi ra bên ngoài. Ngồi nói chuyện với mọi người được một lúc, Vương Hạ Vũ đứng lên đi xuống lấy nước cho cô uống.
Khi đi lên nhà lần nữa lại chẳng thấy Tô Băng Linh đâu, anh hớt hải hỏi mọi người:
"Linh Linh đi đâu rồi ạ?"
"Nó ban nãy mới kêu muốn đi ra bên ngoài dạo gì đấy, nó đi cũng được một lúc rồi."
Tô Hoàng Thành nói lại lời khi nãy của Tô Băng Linh cho Vương Hạ Vũ nghe. Anh nghe xong càng không biết nên nói như nào, cô bị mù đường mà… Ở đây còn là mới đến, biết đường như nào đâu mà đi như thế chứ!
Nghe bố của Tô Băng Linh nói xong, Vương Hạ Vũ cũng nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Nhìn hai bên đường chẳng biết cô đi về phía nào, đang phân vân thì trong nhà lại vọng ra tiếng nói:
"Ban nãy Băng Linh đi về phía bên trái đấy!"
Như chỉ chờ có thế, Vương Hạ Vũ dốc hết sức mà chạy về phía trái. Lúc kiệt sức, đang chống hai tay lên đầu gối cúi xuống mà thở lấy thở để thì anh ngước mặt lên đưa mắt quan sát xung quanh lần nữa.
Bỗng nhìn thấy có một bóng dáng quen thuộc đang đứng cạnh một sạp bán đồ, chẳng màn suy nghĩ gì nữa Vương Hạ Vũ cấp tốc chạy ngay đến hướng đó.
Đến nơi anh hì hục thở, tay đặt lên trên vai người con gái kia. Khó khăn nói với giọng đứt quãng:
"Cậu đi đâu vậy hả? Không biết nói cho tớ một tiếng nào sao?"
Người con gái kia mới quay lại, nhìn anh chăm chú. Được một lúc cô mới lên tiếng:
"Tớ chỉ muốn đi dạo cho khuây khỏa một chút thôi mà… Còn cậu chạy theo như thế làm gì đấy?"
"Còn không phải do cậu à? Đã hay bị lạc đường rồi mà cứ thích đi lung tung mãi thôi!"
"Đây cũng chỉ là nằm trên một con đường thôi mà! Đi thẳng là về được rồi, tớ đâu có ngốc đến thế."
Vương Hạ Vũ không thèm nói đến nữa, nhìn vào sạp bán đồ kia xem Tô Băng Linh đang ngắm cái gì.
"Cậu đói hả?"
"… Một chút?"
Tô Băng Linh cười nhe răng đầy vô tri nhìn anh, Vương Hạ Vũ đến chịu cô rồi. Lấy ví tiền ra thanh toán cho cô một hộp, Tô Băng Linh cầm lên ăn vài miếng rồi lại đi tiếp.
Còn vài miếng cô ngán lắm rồi nên chẳng muốn ăn nữa, chỉ cầm trên tay. Vương Hạ Vũ liền hiểu ra mà kêu cô đưa đây để anh ăn cho, Tô Băng Linh vui vẻ dúi hộp thức ăn sang tay anh rồi chạy đến một sạp bán món khác.