Vương Hạ Vũ vui vẻ tới mức muốn bỏ hết thể diện mà nhảy tưng tưng ở đó, nhưng rất may cuối cùng lòng cũng kiềm lại được, anh chỉ cười tươi lên một cái.
Đứng nhìn cô một lúc, cánh tay kia đưa lên đầu của cô, cô đang ngồi khó hiểu ngước lên nhìn người con trai đang đứng trước mặt kia.
Hai bên vẫn chưa buông tay nhau ra, tay của Vương Hạ Vũ từ bên trong nắm lấy bàn tay cô kéo qua một bên, bàn tay ở trên đầu kia đẩy đầu Tô Băng Linh vào lòng của mình. Cô bất ngờ mở to mắt nhưng không phản kháng đẩy anh ra, để yên cho anh xoa xoa đầu cô tiếp.
Tiếng còi đột nhiên huýt lên ý muốn kêu anh nhanh chóng ra sân để còn tiếp tục trận đấu, Vương Hạ Vũ nuối tiếc buông Tô Băng Linh ra, chạy nhanh vào giữa sân.
Tô Băng Linh ở ghế, mặt cúi gằm xuống đất, không ai để ý lúc này có một người con gái vì ngượng ngùng mà mặt đỏ ửng hết cả lên, hai bên tai cũng không chừa lại nhưng vì tóc cô đang xoã ra nên đã được che lại.
Đám học sinh nữ bên ngoài thấy vậy, có chút ganh ghét mà thể hiện rõ ra trên mặt luôn, đương nhiên là chỉ có một vài thành phần mà thôi, còn lại đều là ngưỡng mộ và có chút ganh tị.
Khi đã vào trận đấu, Tô Băng Linh vẫn ngước mặt lên quan sát. Vương Hạ Vũ có vài lần liếc mắt qua phía cô, nhưng toàn là thấy chạm mắt với nhau mà thôi…
Đến khi trận đấu kết thúc, chiến thắng vẫn là nghiêng về đội của lớp cô. Mặc dù chỉ là tập luyện nhưng mọi người đều chơi rất nghiêm túc, như là một trận đấu thật vậy.
Vương Hạ Vũ chơi bóng rổ xong có chút khát nước, anh cầm lấy chai nước của mình lên uống nhưng vì lần trước uống xong chỉ còn rất ít nên không đủ cho lần này.
Vứt chai nước rỗng vào thùng rác cạnh đó, nhìn thấy chai nước trên tay kia của Tô Băng Linh, anh không suy nghĩ nhiều mà cầm lên uống ừng ực.
Tô Băng Linh theo hành động của anh mà chưa kịp phản ứng, đến lúc phản ứng nói:
"Aa, chai nước đó tớ uống rồi mà."
Vương Hạ Vũ vẫn không mấy quan tâm đến lời cô nói, cứ thế mà tiếp tục ngửa cổ tu hết chai nước, sau đó tiện tay mà vứt vào sọt rác luôn.
Tô Băng Linh nãy giờ đều dùng đôi mắt hoang mang mà nhìn chằm chằm vào Vương Hạ Vũ, anh vẫn không thèm đếm xỉa tới, cúi người cầm lấy chiếc cặp đeo lên một bên vai, lại choàng tay lên cổ của cô mà kéo đi.
"Tôi về trước nhé!"
Trước khi đi không quên nói lời chào với đội, Tô Băng Linh lại không hiểu hành động của anh, lên tiếng trách móc vài câu. Vương Hạ Vũ vẫn là không quan tâm đến mấy câu này của Tô Băng Linh.
Đến khi ra khỏi cổng trường, cổ của Tô Băng Linh lúc này mới thấy nhức nhức.
"Cổ… Đau quá."
Vương Hạ Vũ nhanh chóng thu tay lại, bước chân theo đó cũng dừng, lo lắng quay sang nhìn cô hỏi:
"Có sao không? Tớ dùng lực mạnh quá hả?"
"Không có, mà cũng không biết nữa, tự nhiên thấy đau…"
Vương Hạ Vũ đột nhiên im lặng, sau đó nhìn chằm chằm vào Tô Băng Linh. Mãi một lúc mới quay người bước đi, miệng mở ra nói thêm vài câu:
"Vậy là do cậu yếu rồi, tớ phải bắt cậu tập thể dục với ăn nhiều lên mới được."
Tô Băng Linh chạy theo sau, lên tiếng phản bác liền sau câu nói của anh.
"Nè nè, đây là lợi dụng thời cơ đó hả? Tớ không tập đâu, cũng không ăn. Giảm cân theo cái chế độ kia cũng đã mệt lắm rồi."
"Có ai mượn cậu giảm cân không?"
Tô Băng Linh cứng họng, không biết trả lời câu nói này làm sao nên đành ngậm miệng lại.
Đi bộ trong suốt quá trình về nhà, miệng của cả hai nghỉ ngơi chưa được bao lâu lại mở ra mà nói, hết người này nói đến người kia nói, không ai chịu nhường nhịn ai.
Đưa Tô Băng Linh về đến tận nhà, khi thấy cô từ trên lầu chung cư thò mặt ra cửa sổ hướng về phía anh la lên, kèm theo đó là vài cử chỉ vẫy tay. Anh mới yên tâm mà quay đầu rời đi, trước khi đi còn đưa tay lên vẫy vẫy lại cô.
Tô Băng Linh ngay sau đó bị mẹ la vì chồm người qua cửa sổ, vì hành động này rất nguy hiểm, không để ý một chút thì rất có thể bị rớt xuống đó.
Trên đường đi về, khoé miệng của Vương Hạ Vũ không thế khép xuống được quá 3 giây, cứ cười lên liên tục không dừng lại được, chẳng biết là vì lí do gì khiến người con trai lạnh như băng này cười được đến thế.
Tô Băng Linh tắm rửa sạch sẽ xong, nhảy thẳng lên giường cầm điện thoại mà bấm. Cô mở game lên chơi vài trận, trong lúc chơi cô có kết bạn được với một vài người.
Đến lúc cuối mọi người đều có phương thức liên lạc với nhau, tiện cho các cuộc trò chuyện hơn. Bọn họ cũng có tạo riêng ra một nhóm để bàn bạc về game này.
Tô Băng Linh bị con game này lôi cuốn chơi đến tận khuya, mắt lúc này của cô vẫn sáng trưng, nhìn vào tình hình hiện tại có thể thấy lúc này Tô Băng Linh không hề có ý định đi ngủ.