Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 60: 60




Bạch Nhược vui vẻ khi nói chuyện với Dương Tư, cảm giác không thể nào tiêu cực nỗi: “Tôi thấy cách nói chuyện của bản thân ngày càng thô lỗ giống anh rồi, ngày trước có tức giận đến đâu cũng không tìm được lời lẽ để trút giận.” Cô bật cười “Từ ngày biết cái tên Dương Tư, vốn từ vựng của tôi lại tăng lên.”
Dương Tư ngẩn ra vì nụ cười của người cô gái trước mặt mình.

Ực!
Tự nhiên hắn lại tát mình một cái.

Bạch Nhược lập tức ngưng cười, ngu ngơ hỏi: “Anh bị gì thế, tôi nhớ đã xịt chống mũi rồi mà!”
Dương Tư ôm mặt của mình, rút hai chân lên ghế sofa úp mặt xuống đầu gối: “Cô đừng cười trước mặt tôi nữa!”
Vẫn may, Dương Tư vẫn là may mắn hơn Cố Mặc.

Chưa chứng kiến cảnh cô nàng này khóc, nếu nhìn rồi hậu quả phải tính thế nào đây?
Bạch Nhược không hiểu, không thể hiểu.

Cô đánh liều kéo gần khoảng cách giữa bản thân và hắn, lấy hai tay nâng mặt lên.

Để Dương Tư không thể nào trốn tránh ánh mắt của cô: “Tôi biết mình xấu…nhưng không thể cười sao?”
Dương Tư không đáp thay vào đó là một dòng máu đỏ tươi, chảy từ mũi xuống.

Hắn còn không nhận ra bản thân đang bị chảy máu mũi, chăm chú nhìn Bạch Nhược.

Về phần cô tự hỏi nhan sắc của mình tệ đến mức làm người khác có phản ứng như vậy sao?
“Mau cuối xuống!” Bạch Nhược nhẹ nhàng ấn đầu Dương Tư xuống.

Hắn luống cuống hỏi: “Sao vậy?”
“Mũi anh chảy máu!” Cô rút vài tấm giấy đưa cho hắn, xong lại quay ra than thở “Tôi có nên đi chỉnh sửa khuôn mặt lại không, xấu đến vậy sao?”
Dương Tư gật nhẹ, khó khăn nói: “Xấu thì đúng rồi, còn việc chỉnh sửa thì dẹp dùm tôi.” Hắn nổi cáu “Tất cả là tại cô! Bực thật!”
“Về đi!” Bạch Nhược nghiên đầu nhìn Dương Tư.

“Không!”
“Đỡ chảy máu rồi thì đi nấu bữa chiều, được không?” Lâu rồi chưa ăn những món Dương Tư nấu, cô thật tình có chút nhớ.

Là con trai mà lại nấu ăn ngon như vậy.

“Không!”
“Vậy tôi nấu cho anh ăn.”

“Không!”
Bạch Nhược không giận, dù sao tiếp xúc cũng được một thời gian.

Cô còn bị chọc tức nữa thì không xứng với chữ bạn rồi.

Bạch Nhược lầm bầm: “Cho anh đói chết luôn!”
Thời gian có chờ ai bao giờ, nó đi qua nhanh đối với Dương Tư cùng Bạch Nhược, bọn họ ngày ngày cãi nhau.

Một buổi không cãi nhau một ngày ăn cơm không vào, hoa sen đá Bạch Nhược chăm sóc hơn cả người thân của mình, Dương Tư vậy mà làm bọn nó lìa đời hết mấy cây.

Bạch Nhược tức đến ngủ không được.

Trong khoảng này, hình bóng của Cố Mặc như tan biến, đến cái tên cô còn không có cơ hội để nghe, Dương Tư tuyệt nhiên không nhắc đến.

Hà Bạch có qua chơi vài lần, mối quan hệ của ba người tạm chấp nhận gọi một chữ bạn.

Dương Tư thong thả gác chân lên bàn, tay cầm điều khiển của máy lạnh.

Thắc mắc vì sao không phải là cái điều khiển tivi chứ gì? Bạch Nhược giành rồi còn đâu, hắn chỉ biết nghịch cái khác, lúc thì tăng ba mươi mấy độ, lúc thì âm luôn.

Bạch Nhược muốn xem hết bộ phim cũng khó khăn.

“Anh về nhà đi, suốt ngày không làm gì à? Nằm lì ở đây.” Bạch Nhược nhìn Dương Tư mà hỏi.

“Cô đổi xem cái khác đi, con người bé như hạt đậu lại thích xem phim ma, kinh dị quá!” Dương Tư mắt không dám nhìn về hướng tivi, chỉ biết gầm mặt xuống.

“Có liên quan gì đến cơ thể tôi, anh lại ngang ngược!”
Nói thật lòng là Dương Tư sợ, rất sợ là đằng khác.

Ban đêm hắn có ra ngoài đường cũng phải đi cùng với một số thằng em sống ở khu tồi tàn lúc trước.

Lần đầu gặp mặt Bạch Nhược đó là minh chứng cụ thể nhất.

Đêm xuống hắn cũng phải về ngôi nhà rộng quá đáng kia, có được ở lại đâu.


Bạch Nhược sao lại không hiểu cho hắn, khiến hắn hờn dỗi mãi.

Dương Tư buông cái điều khiển máy lạnh, trầm mặc đi ra cửa không chào hỏi hay nói tiếng nào.

Vừa ra đến cửa Dương Tư đã thấy bộ dạng nhếch nhác của Cố Mặc, mùi rượu vẫn còn.

Gần đây Dương Tư biết rõ cái người đứng trước mặt mình cực khổ đến cỡ nào, bị gia đình gây áp lực.

Đã vậy truyền thông còn không cho yên tĩnh giây phút nào, réo gọi đào bới mãi.

Dương Tư có chút thõa mãn nhưng vẫn là thấy tội.

Ngày Dương Tư say rượu, cách một cánh cửa đã từng nghe rõ câu mà Cố Mặc nói.

“Có thể để tôi và Dương Tư cạnh tranh công bằng không?”
Cố Mặc muốn công bằng nhưng có vẻ sự may mắn của hắn không nhiều, Dương Tư đứng ghĩ tới nghĩ lui.

Quyết định đem cái thân xác này về nhà của mình trước, tránh để Bạch Nhược phát hiện ra.

Thân hình Dương Tư lớn hơn Cố Mặc một chút việc khiêng vác này không làm khó được hắn.

Đem về thì hắn để Cố Mặc trên sofa rồi bản thân cũng đi vào phòng mở laptop, gọi điện cho ai đó.

Đầu giây bên kia là Lan Hi, bà dẹp công việc sang một bên: “Con có chỗ nào không vui à? Bạch Nhược sắp thi rồi, nhớ nhắc bé con ôn cho kĩ vào.

Mà nhắc cho có lệ thôi, ta và ba con liên hệ với người chấm thi rồi.”
“Bạch Nhược của người ăn không ngồi rồi, không thèm động vào sách vở.

Con có chuyện khác cần hỏi, bên phía Cố Gia đã xảy ra chuyện gì à?”
Lan Hi ngẫm nghĩ rồi mới đáp: “Ta không thấy động tĩnh gì hết!”
Trên màn ảnh, bóng dáng của Dương Chí Minh xuất hiện, giọng nói dễ nghe vang vọng: “Có thì có, tại mẹ con không biết thôi!”
Dương Tư kích động hỏi: “Là chuyện gì?”
“Tiểu Mặc bỏ đi đâu ba bốn ngày, cô vợ sắp cưới gào khóc! Đến cả công ty Tiểu Mặc tìm người, mà nói mới nhớ công ty vừa đi vào hoạt động mà doanh thu tháng đầu tiên ấn tượng thật!” Dương Chí Minh vẫn là không quên tạo thêm động lực cho thằng con trai của mình phấn đấu.


Thái độ Dương Tư có ganh tỵ chút nào đâu: “Thế thì người cũng nên khen con một tiếng, nhà hàng của con mới mở đã sánh bằng thương hiệu của mẹ rồi!”
Dương Chí Minh nghe mà sốc tấm lý, thằng con ông giấu diếm nói là làm ăn? Làm ăn của nó là nối nghiệp mẹ, rồi cái tập đoàn của ông ai tiếp quản.

Chẳng lẽ phải giao cho người ngoài, sự nghiệp cả đời ông mà lại…
Thấy vẻ mặt ba phần tái bảy phần bức xúc, Dương Tư hắn giọng: “Ngoại ô nên đường truyền không tốt, tạm biêt!”
Dương Chí Minh quay sang nhìn Lan Hi: “Dương Tư nó biết nấu ăn khi nào?”
“Để nó làm chuyện nó thích, theo tôi thấy Bạch Nhược có đầu óc kinh doanh hơn.

Sau này nhờ bé con giúp một tay.” Lan Hi xoa xoa thái dương bình ổn nói.

Có vẻ như Dương Chí Minh lại sốc nữa rồi, có khi ông phải gọi bác sĩ riêng đến: “Có nhầm lẫn không?”
“Không! Đã điều tra hết rồi, Bạch Nhược rất am hiểu về lĩnh vực tài chính.

Không biết là thiên phú hay may mắn nhưng trước đó sàn chứng khoán lớn nhất nước có lần dậy sóng…”
“Người đó là Bạch Nhược sao? Vậy thì không thể xem thường được rồi!”
Lan Hi cười đắc ý: “Chuyện này có lẽ Cố Gia không biết.”
Dương Chí Minh liền hiểu ý vợ mình, ngay cả ông cũng không biết.

Cuộc sống Bạch Nhược thì yên ổn, còn đối với một số người chẳng hạn như Lý Thanh Diệp thì tồi tệ vô cùng.

Cô ta giờ đây thanh danh tiểu thư bị hủy, mất cha, tiền tài không có.

Ngay cả căn nhà cũng bán, bà Lý đi đeo bám lấy v3 vãn một phú ông khác.

Cuộc đời phút chốc tan biến hỏi thử ai chấp nhận ngay được, với bản tính kiêu căng của cô ta chỉ có thể nói không thể.

Đến tư cách thi tiếp cũng không có, có thi cho dù đậu rồi đào đâu ra tiền mà đóng học phí.

Đồ mặc, trang sức những thứ bán được cô ta đều đem ra bán, trên người là chiếc ao thun mỏng được mua ở chợ.

Số tài dư mà trong thẻ còn lại chỉ đủ sống đến nửa năm.

Lý Thanh Diệp đi đến cửa hàng tiện lợi, cuối mặt mà đi.

Đến nơi cầm vội hai gói mì ra quầy thanh toán tiền, người ngoài nhìn vào còn thấy khó chịu.

“A!” Cô ta bị người khác hất tay.

“Lý Thanh Diệp? Mày sao không ở chỗ nhà hàng?” Bạch Sang Sang xuất hiện đúng lúc, nói đúng hơn là cô ta bám lấy Lý Thanh Diệp, cố ý nói như thế.


Ánh mắt căm phẫm tất cả mọi chuyện kể từ đầu, bình tĩnh một chút mà xuy xét không thiếu phần Bạch Sang Sang.

Vậy mà Lý Thanh Diệp lại quên mất, quên rằng vết sẹo trên trán ai mới là kẻ gây ra.

Lý Thanh Diệp cắn môi mình đến rách, máu chảy ra có mùi tanh.

Cứ trừng Bạch Sang Sang một lúc, bây giờ Bạch Sang Sang áo quần sang trọng gọn gàng, mái tóc ngắn nên làm cho khuôn mặt càng trẻ hơn cô ta vài tuổi.

Người đứng xếp hàng phía sau chờ thanh toán đương nhiên sẽ nói giúp cho Bạch Sang Sang.

“Thanh toán xong thì đi giúp đi, biết bao nhiêu người phải đợi.”
“Muốn cãi nhau thì ra ngoài, đứng đó rồi làm cái hành động gì không biết!”
Bị những lời chỉ trích, Lý Thanh càng nóng giận hơn.

Trước giờ có ai dám đứng trước mặt mà khinh thường cô ta như vậy đâu chứ.

Nếu có thì chỉ có Bạch Nhược chưởi rằng cô ta ngu mà thôi.

Lý Thanh Diệp đột nhiên gào lớn, khiến ai nấy điều giật bắn người, mỗi lần nhớ đến Bạch Nhược, cô ta không thể khống chế cảm xúc của mình.

Bàn tay co lại thành nắm đấm miệng nghiền ngẫm cái tên Bạch Nhược.

Ai nhìn vào cũng thấy cô ta tự nhiên lên cơn điên không hẹn cùng nhau lui vài bước chân.

Bạch Sang Sang nghe Lý Thanh Diệp lẩm bẩm cái tên kia vậy mà sôi hết cả máu.

Lần trước thấy mối quan hệ của Cố Mặc và Bạch Nhược, cô ta không có phản ứng gì nhiều.

Tìm đến phòng trọ thấy cảnh Dương Tư chăm sóc có Bạch Nhược, cô ta vẫn không hề hấn gì.

Sao hôm nay cô ta lại muốn nổi lên bản tính không bằng cầm thú của mình như vậy chứ?
Người nhân viên đứng trong quầy sợ không kém gì khách hàng.

Nhất thời chưa kịp chạy ra can ngăn.

“Nhà chúng mày muốn dồn tao vào đường cùng, nhất định nhất định tao sẽ không tha cho kẻ nào.” Lời nói bật ra khỏi miệng, nước mắt ứ đọng trên mắt căm phẫn lăn xuống má “Bạch Nhược, mày đợi đó! Con khốn!”
Vừa hét toán loạn, hơi thở gấp gáp tầm nhìn của Lý Thanh Diệp cũng mờ mịt.

Bản thân cô ta giờ đây quên rằng trước mặt mình vẫn còn nhiều người như vậy, hoàn toàn mất kiểm soát..