Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 69: 69




Một đứa con, cô trong kiếp trước từng nghĩ đến chứ? Nhưng vẫn là đáng tiếc…
Đó cũng là một điều may mắn, chưa có gì trong tay ngay cả địa vị trong gia đình còn không bằng một người ngoài.

Có thêm một sinh mạng chỉ tội cho nó.

“Nghĩ gì vậy? Ngắm ảnh tôi đến nghiện luôn sao?” Dương Tư cốc đầu cô một cái.

Hắn đưa hai tay ra sau làm gối, nhắm hờ mắt mà nói: “Tôi…”
“Anh lúc nhỏ cô đơn lắm sao?”
Dương Tư mở mắt nhìn trần nhà một màu vô vị, không muốn nhớ về quá khứ: “Nhiều bạn lắm! Tôi sẽ tính cô đây là lo cho tôi.”
Giọng điệu Dương Tư bình thản, Bạch Nhược sao lại không nhìn ra.

Dương Tư rõ ràng là một mình cô đơn đến tội nghiệp, cả quyển album không xuất hiện một nhân vật sống nào cả.

Người kia mà Bạch Nhược hỏi, xuất hiện vài lần rồi thôi, cô đoán rằng những bức ảnh đang xem là do người đó chụp.

“Anh lừa tôi!”
Bật dậy ngay lập tức, hắn giải thích: “Không có, nghe tôi nói trước đã.

Không phải tôi muốn giấu chuyện gia đình đâu.

Lúc đó, lúc đó…”
Giọng nói của Bạch Nhược chen ngang, cô sợ hắn gấp gáp mà cắn trúng lưỡi: “Anh không có bạn!”
“Hả?” Ngơ ngác một lúc, Dương Tư nói “Chuyện này sao?”
Xem ra cô dọa hắn rồi!
“An mới là người không tập trung, chúng ta đang nói chuyện này mà.” Bạch Nhược vờ như không có gì, nhưng lúc nãy là cô cố ý nói như vậy.

“Có chuyện gì đang giấu tôi sao?” Cô hỏi.

Dương Tư lại thư thả nằm xuống, cái loại bí mật kia đáng sợ thật đấy.

Làm hắn xém chút nữa là bại lộ: “Có rất nhiều, chỉ là cô muốn nghe hay không thôi.”
Tình cảnh như này thì quá thích hợp đi, cô đáp: “Muốn nghe!”
“Không nói!”
Bạch Nhược thở hắt ra, hơi thở của sự kiềm nén.

Trong lúc căng thẳng muốn đánh ai đó nhưng bản thân lại không có khả năng, thì thực hiện động tác hít sâu.

Nó rất có tác dụng đối với Bạch Nhược.


Bữa cơm lại yên ổn trôi qua.

Vì sự nhiệt tình của Dương Chí Minh và Lan Hi, nên cô quyết định qua đêm ở căn nhà đó.

Dương Tư bị ba mẹ đuổi ra sofa, còn phòng của hắn để Bạch Nhược dùng.

Ngày hôm sau, trước cổng dinh thự của Cố Gia đã có một trận ầm ĩ.

Là nữ cảnh sát ngày hôm qua, nhập viện một đêm cũng chịu tỉnh.

Tỉnh rồi lập tức tìm người đã chống lưng mà hỏi cho ra lẽ, khoảng tiền người đó hứa vẫn chưa thấy chuyển đến.

Tần quản gia đứng phía bên kia cánh cổng hỏi: “Cô muốn tìm ai?”
“Cố phu nhân!” Người kia không để lại danh tính, vậy mà cũng thật ngu ngốc đi tin lời.

Trước mắt phải tìm cách vào bên trong trước.

“Cố phu nhân hôm nay không muốn gặp bất kỳ ai, mong cô về cho!”
Gân trán của ả ta đều nổi lên hết, quyết định hét lớn lên: “Cố Gia các người là loại người đâm sau lưng, nhờ tôi làm chút việc đến tiền thù lao cũng không trả.”
Thẩm An Huyền rón rén đi ra, đứng sau Tần quản gia.

Cô ta biết rõ người kia nhưng người kia lại không hề biết một chút tin tức về cô ta, xem ra vẫn là may mắn.

Tỏ ra là người chủ nhà tốt tính, Thẩm An Huyền nói với Tần quản gia: “Cho cô ta vào đi, tôi sẽ tiếp thay mẹ.”1
Một tiếng mẹ gọi cũng rất thuận miệng.

Tần quản gia nghe lệnh mà làm việc, mở cổng cho người phụ nữ lạ mặt vào nhà.

Ông đem nước và một ít bánh đến phòng khách, rồi đi làm chuyện khác.

Cuộc trò chuyện này Tần quản gia cũng không tiện ra mặt, ông cũng chỉ là người làm.

“Cô đến đây có việc gì?” Thẩm An Huyền nhẹ nhàng cầm lấy tách trà đưa lên miệng thổi nhẹ vài cái.

“Nhà các người bỏ tiền ra thuê tôi làm việc, ép một người tên Bạch Nhược.

Bắt buộc làm cho cô ta nhận tội.” Nữ cảnh sát nói.

Thẩm An Huyền không kích động trái lại rất bình tĩnh, rũ mi xuống cô ta nói: “Rồi cô có thực hiện được chưa?”
“Tôi…Nhưng các người đã hại tôi mất việc.


Không phải nên đền bù một khoản sao?”
“Thật nực cười, cho cô vào đây ngồi đã là tốt lắm rồi.

Chuyện này nên kết thúc ở đây.” Thẩm An Huyền đặt tách trà xuống, đứng dậy.

Người kia nghe mà cảm thấy căm phẫn: “Chính cô là người đã thuê tôi làm việc đó.”
Thẩm An Huyền quay lại nhìn một cái, nhướng mày hỏi: “Thì sao?”
“Tại sao cái gì chứ? Cô giàu như thế một khoản tiền đền bù cũng không dám bỏ ra.”
Sự ngang tàn của Thẩm An Huyền gần như tuyệt đối ở Cố Gia, nói chuyện bản thân làm chuyện mờ ám, lại nói ở ngay phòng khách Cố Gia.

Chứng tỏ cô ta đã tự tin vào địa vị của mình, có một Cố Vũ luôn đứng về phía Thẩm An Huyền, như hổ mọc thêm cánh.

Người nữ cảnh sát tiến lại chỗ Thẩm An Huyền, một tay đẩy ngã.

Còn leo lên bụng cô ra ngồi, tay liên tiếp đấm vào mặt, là những nắm đấm không phải tát.

Liên tục chửi rủa cô ta, vì Thẩm An Huyền mà bản thân mất đi việc làm, đánh cho hả giận.

Nếu đã không còn gì trong tay, quyết định chơi một vố thoả mãn trước, đánh người không thể vào tù.

“Á… Tần quản gia, Tần quản gia mau gọi cảnh sát.

Mẹ…” Thẩm An Huyền nằm dưới người nữ cảnh sát hết thời, liên tục gào thét.

Trùng hợp ngày hôm nay Cố Mặc về nhà chính thương lượng lại với Tạ Tiễn Như.

Cố Anh Phong mất tích nhưng lại không tìm thấy xác nên hắn tin, mọi chuyện có thể khả quan hơn một chút.

Nhìn thấy cảnh Thẩm An Huyền bị đánh, Cố Mặc muốn ngó lơ cho rồi.

Nhưng trong bụng cô ta vẫn còn đứa bé, nếu sảy thai thì hậu quả chỉ bất lợi cho hắn.

Cố Mặc tách người lạ mặt kia ra, ả ta liền bỏ chạy một mạch.

Cố Mặc chẳng buồn quan tâm.

“Cố Mặc, bụng em…đau!” Hơi thở Thẩm An Huyền yếu ớt dần.

Hắn đến bế Thẩm An Huyền lên, trong lòng vô cùng ghét bỏ.


Loại chuyện này thật là khiến hắn ghê tởm.

Thẩm An Huyền chưa có dấu hiệu bị chảy máu, cô ta ôm bụng mình liên tục kêu đau.

Bàn tay bấu chặt vào da thịt Cố Mặc.

Hắn nhẫn nhịn, cảnh cáo: “Tốt nhất là cái thai không sao.”
Một đường đến thẳng bệnh, đến chỗ Thẩm An Huyền vẫn bám chặt không buông.

Hết cách Cố Mặc đành chịu thêm một chút bế cô ta vào phòng cấp cứu.

“Con… Con của chúng…”
“Câm miệng!” Cố Mặc bước nhanh từng bước “Đó là con của cô với một thằng đàn ông khác, chẳng phải ở trên sân thượng chúng ta đã nói rõ rồi sao?”
Miệng Thẩm An Huyền nhếch lên một chút, cơn đau từ nãy đến giờ đều là giả, cô ta càng bám vào người Cố Mặc: “Phải diễn cho mọi người xem nữa chứ!”
Bỗng dưng Bạch Nhược ở phía bên kia, đứng phía đối diện, Dương Tư chậm rãi bước đến sánh vai.

Sân khấu này là của Thẩm An Huyền, ai cũng đừng hòng giành.

“Cố Mặc, em đau…” Nước mắt rơi trên má Thẩm An Huyền, tưởng chừng cơn đau kia rất dữ dội.

Gương mặt của Cố Mặc đen đi vài phần, lặng lẽ bước qua chỗ người Dương Tư, Bạch Nhược.

Đến cả Dương Tư ngày thường hay chọc tức người khác, trong hoàn cảnh này cũng không nói một câu.

Hắn không rảnh lo cho tâm trạng Cố Mặc, người hắn để ý là Bạch Nhược.

Khoác tay lên vai cô, kéo đầu sát vào người.

Dương Tư xoa đầu Bạch Nhược vài cái: “Đau lòng sao?”
“Khùng điên!” Bạch Nhược cứng rắn mà nói.

Nhìn cảnh tượng này đau lòng thật đấy nhưng đời trước xem đến chán rồi.

Chỉ xem lại một phân cảnh cũ rích, chưa đủ để cô phải đau lòng.

Bạch Nhược đẩy Dương Tư ra, nghiêm túc nói: “Đi tìm chị Hà Bạch!”
“Vì sao? Cô bị sốt vì mấy con muỗi kia thôi? Tìm viện trưởng, tệ lắm à?” Dương Tư nhìn những vết mẩn đỏ mà hỏi.

“Tệ lắm!” Bạch Nhược có chút gấp gáp.

Hắn nắm tay cô kéo lại: “Đã mù đường thì đừng có chạy lung tung, hướng này.”
Dương Tư chỉ tay về hướng bên phải.

Đang gấp nhưng cô vẫn phải đính chính lại: “Ai mù đường? Anh lái xe đến đây đã chạy nhầm hai lần rồi.”
“Có tìm viện trưởng không?” Dương Tư hỏi.


“Đi!” Bạch Nhược đi vội theo hướng Dương Tư chỉ vừa rồi.

Hà Bạch ngồi ở phòng làm việc đầy mùi thuốc khử trùng, cấm cuối vẽ bùa chú.

Công việc vẽ bùa này cô ta làm rất tốt, ai nhìn vào điều lắc đầu chán ngán.

Cửa phòng làm việc bị mở ra đột ngột, Hà Bạch còn định mắng cho một trận nhưng nhìn lại là bé con đáng yêu, nên tạm thời bỏ qua.

“Bé con, tìm chị có việc gì sao?”
“Cô ấy bị s…” Dương Tư đang nói thì bị Bạch Nhược thúc vào bụng, nói không thành tiếng.

“Thẩm An Huyền, đang ở phòng cấp cứu.

Em nghĩ cô ta sẽ lấy chuyện lần này ra để làm cái cớ sảy thay.

Theo em quan sát tình hình có vẻ không nặng đến mức đó.” Bạch Nhược gấp gáp truyền đạt lại điều mà cô nghĩ.

Hà Bạch với tư cách là viện trưởng, đương nhiên chuyện này nằm trong khả năng.

Cô ta cầm chiếc áo của mình, lập tức rời khỏi phòng.

Dặn dò y tá chuẩn bị sẵn sàng, Hà Bạch sẽ đích thân vào phòng cấp cứu giám sát.

Vừa vào thì mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, Hà Bạch quan sát rất tỉ mỉ.

Vấn đề đúng như lời Bạch Nhược nói không có gì nghiêm trọng cả.

Dấu hiệu của sự động thai còn không có.

Chuyển qua phòng bệnh vip, Thẩm An Huyền nằm yên tĩnh ở đó.

Kế hoạch của Thẩm An Huyền phút chốc tan tành.

Cố Mặc không đứng đợi Thẩm An Huyền mà lại đi tìm Bạch Nhược, tìm được thì đã chuẩn bị ra về rồi.

“Là em tìm Hà Bạch đến giúp sao?” Cố Mặc vừa thở gấp vừa hỏi.

Dương Tư đang cầm một túi thuốc của Bạch Nhược, chủ yếu là thuốc bổ sung dinh dưỡng, hắn xua tay nói: “Đi mà lo cho Thẩm An Huyền, Bạch Nhược bây giờ là người của Dương Gia.” Dương Tư thấy Cố Mặc trừng mắt thì nói tiếp “Muốn đánh nhau à? Tôi không ngán anh đâu.”
Bạch Nhược ngước nhìn Dương Tư đang ba hoa: “Tôi nên đổi thành Dương Nhược hả?”1
Dương Tư cốc đầu cô một cái: “Nếu thích thì tôi sẽ gọi cô như vậy.”
Cô nhìn sang Cố Mặc, tốt bụng nhắc nhở một tiếng: “Sắc mặt anh rất kém, tìm một phòng bệnh nghĩ ngơi đi, đừng để Thẩm An Huyền trèo lên đầu ngồi nữa.”
“Còn nữa chuyện của Cố lão gia tôi không có liên quan, Dương Tư thì tôi không biết.

Anh tin không thì tùy, tôi không mong anh sẽ tin chuyện tôi nói, nếu tin tôi vô tội.

Cố Mặc, anh là người khó xử nhất!” Bạch Nhược tiếp tục đi về hướng mà mình cần đi..