Mũi chân đạp vào trên đất, ngay tức khắc liền đã nhiễm phải một lớp bụi trắng xóa.
Cũng không có thời gian quản được nhiều thứ như vậy, lúc này, ánh mắt của Diêu Vũ đã sớm bị tràng cảnh biến hóa nghiêng trời lệch đất trước mặt làm kinh động.
Bởi vì sao? Nơi đây thật sự là quá mức cổ xưa.
Diêu Vũ vẫn còn nhớ rất rõ, nửa tháng trước chính mình là ngồi ở trên chiếc bàn tròn đó, cùng Mặc Phong ăn cơm.
Nhưng thời khắc này, đập vào mắt y lại chỉ là một chiếc bàn mục nát, bong tróc nước sơn.
Ngay cả những bức tranh của quỷ tân lang, cũng đều đã sớm bị thời gian hủy hoại không còn gì.
Giấy tuyên thành sạch sẽ, lúc này lại hóa thành mảnh giấy ố vàng.
Đè xuống cảm giác khó tả trong lòng, khẽ nhìn quanh gian phòng một chút.
Sau khi xác định không có yếu tố nguy hiểm nào đang trực chờ, Diêu Vũ mới cất bước đi tới giường lớn.
Nhìn đống đệm chăn được xếp gọn gàng trong gốc đã bốc lên một mùi ẩm mốc, Diêu Vũ liền vịn lấy ván giường, ngồi xổm xuống, đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
Hình ảnh một đầu ác quỷ ghé vào sau ót của mình vẫn còn rất rõ ràng.
Cho nên, đối với gầm giường, Diêu Vũ hiện tại đã có chút kích ứng.
May mắn thay, những gì y đang tưởng tượng cũng chưa từng diễn hóa ra.
Dưới gầm giường cũng không giấu người, mà chỉ có một mặt kính đang lật ngửa, đã phủ đầy tro bụi.
Chỉ cần là người bình thường đều biết, đặt gương cạnh giường ngủ là một điều tối kỵ.
Càng đừng nói chi là đem gương giấu ngay dưới gầm giường.
Tấm gương theo một phương hướng nào đó tới nói, thường đều sẽ có điểm tà môn.
Nên khi vươn tay cầm lấy mặt gương này, Diêu Vũ vẫn là theo bản năng có chút e dè.
Kích thước của tấm gương không lớn, trên dưới năm tấc.
Toàn thân vuông vức, cùng loại với gương treo trong nhà vệ sinh.
Sau khi đem gương lấy tới, Diêu Vũ liền dùng một chiếc khăn đem mặt gương lau sạch.
Có lẽ bởi vì trong phòng tối đen như mực, nên bên trong gương cũng không phản chiếu ra bất kì thứ gì.
Dùng tấm vải đen đã chuẩn bị sẵn che lên mặt gương, Diêu Vũ liền đem nó nhét vào ba lô.
Nếu đổi lại thành trước kia, ba lô căn bản sẽ không dung được nó.
Nhưng hiện tại, sau khi được nâng cấp, thì thả một tấm kính như thế này, không gian vẫn còn dư dả rất nhiều.
Sau khi hoàn thành mục đích đến, Diêu Vũ cũng liền không tiếp tục lưu lại nữa, mà đã lập tức rời khỏi.
Thời khắc bước qua sân khấu, nhìn thấy khoảng sân trống rỗng, cùng đám ghế ngồi đã lần nữa biến mất ở ngay trước mặt, thầm mắng một tiếng : quái dị, Diêu Vũ cũng liền nhắm mắt làm ngơ, nhanh chóng rời đi.
Xe đạp lăn bánh trên đường đất gồ ghề, không ngừng vang lên tiếng lộp bộp khó nghe.
Rốt cuộc, chậm chạp mất gần nửa tiếng trở về Vọng Nguyệt Lâu, Diêu Vũ liền lập tức đem đại môn đóng lại, không quản gì nhiều liền mang theo ba lô trở về tầng một, bắt đầu nghiên cứu tấm gương vừa lấy được.
Chỉ là, theo thời gian trôi qua, dù không muốn, nhưng Diêu Vũ chỉ có thể thừa nhận, đây là một tấm gương vô cùng phổ thông, ngay cả bảng thông tin cũng không hề có.
Ngoại trừ việc mặt kính của nó đã hoàn toàn vẩn đục, không thể soi được, thì căn bản đã không tìm ra được chỗ đặc biệt gì.
Diêu Vũ vẫn không bỏ cuộc, dùng rất nhiều cách để thử nghiệm.
Nhưng mắt thấy sắc trời dần tối, mà thời gian cũng đã hướng 10 giờ đêm đến gần, y cũng chỉ có thể ngừng lại nghiên cứu của mình.
Diêu Vũ dựa theo nhiệm vụ yêu cầu, đem tấm gương quái dị này treo lên.
Sau đó lại từ trong thương thành mua hai ngọn nến trắng, dùng giá treo ở hai bên trái, phải của gương.
Kể từ khi đến Linh Vực, cũng không biết từ khi nào, Diêu Vũ liền đã mắc phải chứng ám ảnh tâm lý như hiện giờ.
So với đồ vật trắng xóa, y lại càng sợ hãi màu đỏ tiên diễm, cùng màu đen u ám hơn.
Bởi vì hai màu sắc đó, khiến y sẽ không nhịn được nghĩ tới một số thứ tương đối...đáng sợ.
Ngồi trong sân, trước mặt Diêu Vũ lúc này liền là một đống lửa than đã cháy đỏ.
Bên trên lại dựng lấy hai cây củi khô, đem một con gà xỏ xiên, nướng đến thơm mềm, vàng óng ánh.
Bởi vì mất trí nhớ, Diêu Vũ cũng không ngờ rằng, tài nghệ nấu nướng của mình lại tốt như vậy.
Chẳng lẽ...lúc ở hiện đại, y làm nghề đầu bếp?
Mặc dù trong lòng suy nghĩ lung tung, sau khi xác định gà đã được nướng chín, Diêu Vũ liền đem xiên tre nhấc lên, ngoái đầu nhìn về phía cái bóng của mình :"Trác đại nhân, ăn gà sao?"
Chỉ là, vừa gọi xong, Diêu Vũ lại không khỏi ngây ra một chút, chợt nảy sinh một nghi vấn - không biết quỷ quái có thể ăn thức ăn của con người được không...
Nghe thấy Diêu Vũ gọi, cái bóng của y liền thoáng nhúc nhích một chút.
Tầng tầng dây xích rung động, nam nhân hỷ phục như lửa liền đã từ trong âm ảnh bước vào hiện thực, cao lãnh ngồi xuống khối đá bên cạnh y.
Lúc này, thấy hắn xuất hiện, Diêu Vũ trước hết liền đem một cái đùi gà toàn bộ xé xuống, phóng khoáng đưa đến trước mặt hắn.
"Trác đại nhân, ngươi có thể...ăn thứ này được sao?"
Nam nhân chỉ lẳng lặng nhìn y, cái gì cũng không nói.
Nhưng trong mắt tựa hồ lại xuất hiện một chút...ủy khuất?
Lúc này, Diêu Vũ xem như cũng hiểu được, lệ quỷ không thể ăn thức ăn của người bình thường.
Thứ bọn họ ăn là âm khí cùng oán khí.
Không biết vì sao, lúc này, tâm trạng vừa vui sướng vì lâu ngày mới có thịt ăn của Diêu Vũ lại có phần sa sút.
Nhìn đùi gà nóng hổi trong tay, cũng quên thổi liền kề đến bên miệng, hung hăng cắn xuống.
Ngay tức khắc, vị thịt non mềm liền xông thẳng vào khoang miệng.
Chỉ là, xen lẫn với đó lại là cảm giác bỏng rát.
Khiến y không thể không vội vã nuốt xuống, một bên lại dùng tay quạt, hít hà không ngừng.
Nhưng cũng vào lúc này, ở bên cạnh, nam nhân kia lại đột ngột thấu tới.
Ngay khi Diêu Vũ còn chưa kịp phản ứng, trên môi liền đã truyền tới xúc cảm lành lạnh, mềm mại như ngày hè được ăn thạch rau câu.
Nam nhân lúc này đang dùng đầu lưỡi, tinh tế liếm lên đôi môi bởi vì bị nóng mà có hơi sưng đỏ của y.
Sau đó, lại chậm rãi thâm nhập vào trong.