Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 139: Bái Đường Thành Thân





Người giấy mỉm cười nhìn Diêu Vũ, phấn đỏ điểm xuyến ở hai bên mặt phảng phất cũng trở nên tươi đẹp hơn một chút.
Không giống với đám người giấy khác, trêи người nó cũng có vận y phục.

Mặc dù là làm bằng giấy, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đây là một bộ hỷ phục.
Lúc này, Diêu Vũ chỉ có thể ép bản thân dời mắt, không đi nhìn vào mặt đối phương.

Rất nhanh, cả hai liền đã đứng song song với nhau, đưa mặt về phía cửa ra vào.
Ngay khi Diêu Vũ bắt đầu suy đoán, không có hỷ nương, kế tiếp bái đường phải làm thế nào tiến hành.

Thì bỗng dưng, cơ thể của y lại có cảm giác cứng ngắc một chút.
Theo sau đó, tứ chi cũng đều triệt để mất đi khống chế.


Chỉ có thể trơ mắt nhìn mình cùng người giấy chậm rãi khom lưng, hướng về bầu trời bên ngoài bái lạy.
Kế tiếp, thân thể cũng bị điều khiển xoay lại, vẫn là tiếp tục hướng về cao đường khom người.
Một loạt động tác bị cưỡng ép thực hiện, tiếp sau đó, mũi chân của Diêu Vũ liền vô thức chuyển sang trái.

Trong nháy mắt, ánh mắt liền cùng con ngươi đen kịt của người giấy đối diện với nhau.
Lúc này, nụ cười của người giấy vẫn cứ âm trầm như vậy.

Cũng không để Diêu Vũ bày tỏ suy nghĩ, cả y và người giấy cũng đã lần nữa cúi người, tiến hành giao bái.
Đến bước này, lễ bái đường xem như đã triệt để hoàn thành, cảm giác đè ép, lạnh sưu sưu trêи người mới chậm rãi thoái lui ra khỏi cơ thể Diêu Vũ.
Thế nhưng, chưa kịp để y làm ra phản ứng.

Lúc này, đám ‘quan khách’ ở hai bên cũng đã ‘ba’ một tiếng, đồng loạt từ trêи ghế đứng lên.
Vô số con ngươi rời rạc, lúc này đều cùng lúc rơi vào người Diêu Vũ.

Khóe miệng của bọn chúng vểnh lên, trong chính đường yên tĩnh đến tiếng kim rơi đều nghe, lại bị một loạt tiếng cười quỷ dị thay thế.
“Hi hi ha ha…”
“Khặc khặc khặc…”
Cũng không biết, đám ma quỷ này là đang bởi vì đại hôn mà tươi cười.

Hay là đang mừng rỡ vì sắp sửa có thêm một vị ‘đồng bạn’.
Thế nhưng, mặc cho tiếng cười cùng bầu không khí làm người sởn tóc gáy này bủa vây lấy Diêu Vũ.

Lúc này, bên ngoài sân, vô số đèn lồng đỏ cũng đã vù một tiếng, nhao nhao dập tắt.

Từ sâu trong bóng đêm, phảng phất có đồ vật gì đó đang đến gần, tựa như gió lốc, lại tựa như là ảo giác do bản thân tự mình tạo ra.
Đứng giữa chính sảnh, Diêu Vũ chỉ chợt có cảm giác một luồng gió lạnh lướt qua người.

Ngay sau đó, thân thể y liền đã không khống chế được, đằng không mà lên.

Tựa như bị một bàn tay vô hình lôi kéo, bay ra khỏi phòng.
Cơ thể lơ lửng trong không trung, nhìn xem khung cảnh xung quanh cùng vô số tường vây sượt qua người, Diêu Vũ lúc này cũng chẳng khác gì u linh, theo gió mà đi.
Trong quá trình này, y đã thử vùng vẫy qua, thế nhưng, vẫn như cũ không mang lại được chút tác dụng nào.

Huyết dịch phảng phất đều đang đông lại.
Thậm chí, y còn hoài nghi, nếu không phải bản thân có Chí Dương Thể, thì đã sớm mất đi cả tri giác.
Mỗi một nơi Diêu Vũ lướt qua, ánh đèn đều không ngừng dập tắt, dẫn đến một loại ảo giác tựa như bóng đêm sau lưng y, chính là hồng thuỷ mãnh thú.
Rốt cuộc, bay đi hơn một phút, sau khi vòng qua một khúc quanh, không kịp phòng ngừa, cả người Diêu Vũ liền đã đột ngột lao thẳng vào trong một gian phòng.
Thậm chí, ngay cả gian phòng bài trí ra sao, y vẫn còn chưa kịp nhìn rõ, thì sau lưng liền đã truyền tới một tiếng ‘kẽo kẹt’, đem không gian triệt để phong bế.
Mà cũng vào lúc này, luồng âm phong đang chèo chống thân thể y lơ lửng giữa không trung cũng đã tan biến đi.
May mắn thay, đã sớm chuẩn bị tinh thần, nên khi từ trêи không rơi xuống, Diêu Vũ vẫn kịp thời dùng tay cùng đầu gối chống đỡ trêи đất, cũng không đến mức ngã chổng vó như cẩu gặm phân.
Chỉ là, đợi khi ngẩng đầu, chứng kiến tràng diện xung quanh, cơ thể Diêu Vũ lại không khỏi cứng đờ.
Bốn phía tối đen như mực, gần như là giơ tay không thấy năm ngón.

Nhưng sau khi y nâng mắt, lúc này, bốn phía lại đột ngột bốc lên vô số lục quang.
Xung quanh, từng ngọn lại từng ngọn nến đỏ bắt đầu thiêu đốt lên.

Mang theo mùi thối trùng thiên mang tính tiêu chí của thi dầu.


Chí ít cũng có hơn mấy trăm cây.
Trong nháy mắt, cả gian phòng liền trở nên sáng bừng lên.
Chỉ là, loại ánh sáng màu xanh này, không chỉ không mang đến cho người ta cảm giác an toàn, trái lại, lại càng tô đậm cho bầu không khí càng trở nên âm u.
Bởi vì…nến làm bằng thi dầu, chỉ có khi âm khí xuất hiện, mới có thể đột ngột thiêu đốt lên.
Lúc này, bị mấy trăm ngọn nến khăng khít bao vây, Diêu Vũ đã có thể nhìn thấy được một phần nào đó trong nội bộ của gian phòng.
Gian phòng này rất rộng rãi, chí ít, phải to bằng gấp đôi chính điện khi nãy.

Bốn phía treo đầy vải lụa đỏ, rũ xuống trong không trung, mang theo cảm giác kỳ bí phiêu dật, cùng nơi để quan tài của quỷ tân lang rất giống.
Lúc này, ánh mắt theo từng dải lụa cùng nến đỏ và chữ Hỷ di dời về sâu bên trong, bất chợt, Diêu Vũ lại mơ hồ nhìn thấy được một bóng người.
Bởi vì đối phương đưa lưng về phía y, nên căn bản cũng không nhìn rõ được chính diện.

Chỉ có thể thấy được một bóng lưng mơ hồ, tương đối nhỏ gầy, cùng một vạt áo hồng như liệt hỏa.
Đối phương hình như đang khom lưng, chỉ có một dải tóc đen dài như thác nước là đang rũ xuống ở sau lưng, đem cả bóng lưng cùng bả vai đều che đậy.
Lúc này, nàng đang cầm lấy lược gỗ, cẩn thận, tỉ mỉ chải tóc cho bản thân.

Lược gỗ luồn qua kẽ tóc, từng sợi tóc đen, cứ vậy liền rụng rơi xuống đất.
Vốn chỉ là một tình cảnh tương đối bình thường, dù sao, có ai chải tóc mà tóc có thể không bị gãy rụng kia chứ?
Chỉ là, tóc của bọn họ sau khi rụng, khẳng định cũng sẽ không ở trêи đất chen chúc đến lít nha lít nhít, đem một khoảng đất đều chen đầy, hơn nữa còn đang không ngừng ngọ nguậy, xoắn lại cùng một chỗ với nhau!.