Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 218: Tìm Về Ký Ức





Diêu Vũ có cảm giác chính mình đã ngủ rất lâu, lâu tới mức đánh mất khái niệm về thời gian.

Y chỉ bị đánh thức, khi tiếng động cơ máy xúc không ngừng oanh động bên tai, làm lỗ tai y có chút ù lên.
Cố sức mở ra mi mắt nặng trĩu, ánh vào mắt Diêu Vũ liền chính là một đám ngọn cỏ vàng úa, xơ xác héo rũ, cao ngang đầu gối người trưởng thành.
Chỉ là, dù cho đã tỉnh lại, nhưng Diêu Vũ cũng không hề ngồi dậy, mà chỉ thẩn thờ nhìn bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu, cùng những tia nắng đang rơi vào trên người mình.
Thật chói mắt, cũng thật xa lạ.
Giây phút quay về thế giới thực, ký ức vốn đã đánh mất của y, rốt cuộc cũng đã quay trở về.

Chỉ là, trước kia một mực truy tìm, hiện tại, y lại thà rằng bản thân tiếp tục sống mơ mơ màng màng, không có quá khứ.
Y gọi Diêu Vũ, năm nay 25 tuổi, là trẻ mồ côi không cha không mẹ, từ nhỏ đã bị mang đến trung tâm huấn luyện, trở thành thành viên thứ chín của một tiểu đội lính đánh thuê.
Lính đánh thuê khác với lính đặc chủng ở chỗ nào? Chính là không phụ thuộc vào bất kỳ một thế lực hay quốc gia nào, hoàn toàn dựa vào lợi ích đến làm việc.

Có thể là tham dự xung đột vũ trang giữa các nước, cũng có thể là ám sát nhân vật nào đó.
Đương nhiên, cũng cùng sát thủ hoàn toàn khác nhau.


Bởi vì sát thủ chỉ có thể ẩn nấp trong bóng tối, âm thầm hoàn thành nhiệm vụ.

Còn hành động của lính đánh thuê, thì quang minh chính đại hơn rất nhiều.
Một số quốc gia thậm chí còn hợp thức hóa chức nghiệp này.
Tiểu đội của Diêu Vũ tổng cộng có chín người, trong đó, y là thành viên nhỏ tuổi nhất, mà đội trưởng, thì đã hơn bốn mươi tuổi.

Về phần Trịnh Khai Minh, ở trong tiểu đội cũng nắm giữ thân phận rất cao, là phó đội trưởng danh xứng với thực.
Chỉ là, dù do trung tâm bồi dưỡng ra, nhưng trên thực tế, quan hệ giữa tiểu đội bọn họ và trung tâm cũng chỉ thuộc về hợp tác công bằng.

Bọn họ có quyền tự mình lựa chọn nhiệm vụ, cũng như được hưởng một nửa tiền thưởng kiếm được.
Vì lẽ đó, trải qua vô số nhiệm vụ to to nhỏ nhỏ, tiểu đội bọn họ ngoại trừ gϊếŧ chết không ít kẻ cặn bã, thì cũng chưa từng lạm sát người vô tội bao giờ.
Đương nhiên, việc này cũng dẫn tới, tiểu đội bọn họ khắp nơi công địch, gây thù chuốc oán với rất nhiều nhân vật có máu mặt.
Nhưng đứng trước điều này, tất cả bọn họ đều không quá quan tâm.

Chỉ là, bọn họ ngàn vạn đều không ngờ được, nội bộ của mình cư nhiên lại có kẻ phản bội! Mà người này, không phải ai khác liền chính là Trịnh Khai Minh.
Gã đã sớm không vừa lòng với tác phong làm việc của bọn họ, không muốn cùng bọn họ ‘hành hiệp trượng nghĩa’ nữa.

Cho nên, lợi dụng tín nhiệm của đội trưởng, gã đã âm thầm đem phương án hành động của tiểu đội bán cho mục tiêu mà bọn họ muốn ám sát.
Kết quả không cần nói cũng biết, toàn bộ tiểu đội đều bị thảm sát.

Diêu Vũ ngày hôm đó cũng bởi vì bị cảm, không thể tham dự hành động, nên mới có thể tránh được một kiếp này.
Sau khi biết tin các huynh đệ trong tiểu đội đều chết, việc đầu tiên Diêu Vũ làm liền chính là âm thầm đi ám sát kẻ đã hại chết bọn họ.

Kết quả không nằm ngoài dự liệu, y thành công.
Nhưng rất tiếc, khi đó, y lại chưa biết được bộ mặt thật của Trịnh Khai Minh.

Sau khi gϊếŧ chết mục tiêu, nhận được cuộc gọi của gã, y liền đã không chút do dự chạy tới.


Dù sao, bọn họ cũng đã chung sống gần hai mươi năm qua.
Điểm hẹn là ở ngoại ô thành phố, cạnh một nhà máy bị bỏ hoang.

Lúc Diêu Vũ tới, Trịnh Khai Minh cũng đã chờ đợi từ lâu.
Sau đó, không biết có phải vì muốn chia sẻ vinh quang chiến thắng, hay là hưởng thụ sự kinh sợ của Diêu Vũ hay không.

Sau khi lợi dụng lúc y không đề phòng mà dùng súng đem y khống chế lại, gã đã đem hết thảy mọi chuyện nói ra.
Không cần nói cũng biết, lúc đó Diêu Vũ đã phẫn nộ cùng chấn kinh dường nào.

Nhưng cũng vào lúc Trịnh Khai Minh sắp bóp cò súng, thì bỗng dưng, trên đỉnh đầu cả hai liền đã đột ngột xuất hiện một lỗ đen, đem bọn họ hút vào trong.
Sau đó, Diêu Vũ đã tiến vào Linh Vực, đồng thời mất trí nhớ.

Cách đây không lâu, còn ở trong một tòa trạch viện, tự tay gϊếŧ chết Trịnh Khai Minh.
Bởi vì từ chỗ này tiến vào trò chơi, nên hiện tại, bị đưa trở về, y hiển nhiên vẫn sẽ xuất hiện tại điểm xuất phát.

Chỉ khác biệt ở chỗ, lúc đi là hai người, lúc về, cũng chỉ còn lại một mình y sống sót đi ra.
Ba lô của y vẫn nằm yên bên cạnh, cũng không mất đi.

Bên trong, hỷ nến, súng lục cùng Hộ Hồn Tán vẫn lẳng lặng nằm, chứng tỏ mọi thứ là chân thật tồn tại, cũng không phải do y huyễn tưởng ra.
Việc đầu tiên Diêu Vũ làm sau khi ngồi dậy, chính là rời khỏi ngoại ô, đi đến nghĩa trang mai táng các vị huynh đệ của mình.

Đương nhiên, cũng không phải đi bộ, mà là gọi taxi để đi.

Dù cho ban đầu có chút không quen, nhưng rất nhanh, y cũng đã thích ứng lại được.
Ban nãy, thông qua radio trên xe taxi, Diêu Vũ cũng đã biết, hôm nay, cách thời gian y mất tích cũng chỉ mới qua ba ngày.

Có lẽ là do thời gian giữa thực tại và Linh Vực có chênh lệch nhất định.
Ôm lấy một bó hoa hồng trắng, Diêu Vũ liền dựa theo trí nhớ của mình, từ trong vô số mộ bia tìm tới phần mộ của bảy người bọn họ.

Bởi vì chỉ mới qua ‘3 ngày’, nên mộ phần của bọn họ vẫn vô cùng sạch sẽ, thậm chí, mùi nước sơn gay mũi còn đang lượn lờ trong không khí.
Lấy ra khăn giấy đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu lau sạch bụi bặm bám vào ảnh trắng đen trên bia mộ, Diêu Vũ mới đem hoa hồng trắng lấy ra, phân chia đến trước 7 ngôi mộ liền kề này.
Làm xong hết thảy, lúc này, y mới chậm rãi ngồi xuống, tựa người vào trên mộ của đội trưởng, im lặng trầm tư, như sắp cùng khung cảnh xung quanh hòa làm một thể.
Hiện tại đã là những ngày cuối thu, cây cối trong nghĩa trang cũng đã bắt đầu đổ lá.

Lá vàng nhuộm khắp một vùng trời, lộ ra cảm giác hoang sơ, tiêu điều.

Nhất là khi hôm nay còn là ngày đầu tuần, nghĩa trang lại càng vắng lặng như tờ, không có mấy người ghé thăm.
Diêu Vũ mất tích ba ngày, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài.

Nhưng từ đầu tới cuối, đều không có người chú ý tới.

Có lẽ, dù cho y có chết ở trong Linh Vực đi nữa, thì cũng sẽ vĩnh viễn không ai hay biết.
Bởi vì…trên cõi đời này, y đã không còn người thân, cũng chẳng có bạn bè.

Thậm chí, ngay cả kẻ thù cũng không có.

Người duy nhất còn quan tâm đến sống chết của y, e rằng cũng chỉ có thể là cục kê khai dân số…
Bi thương nhất chính là, hiện tại, đã tìm về được ký ức, nhưng đổi lại, y cũng hoàn toàn đánh mất mục tiêu sống của mình.

Thậm chí, y đã không biết, chính mình tiếp tục tồn tại trên thế giới này, rốt cuộc là vì cái gì?
Cô độc, lẻ loi, không người hỏi han..