Người đang cầm bộ đàm cùng Thuận Phong đáp lời, tên gọi lão Ưng, là đội trưởng của chi tiểu đội này.
Lúc này, lão đang ngồi trên ghế lái phụ, bên cạnh là một thanh niên trẻ tuổi đang chuyên chú lái xe. Phía sau lại là một nữ tử tuổi khoảng 25, biệt hiệu là Linh Miêu, có khả năng thao tác máy tính vô cùng đáng sợ.
Thế nhưng, kể từ khi đến Linh Vực, kỹ thuật hacker của Linh Miêu lại trở nên có chút vô dụng. Cho nên, giữa đội ngũ, vị thế của nàng cũng đang ngày càng giảm xuống.
Thậm chí, còn không có quyền phát biểu bất kì ý kiến gì.
Tỷ như hiện tại, sau khi không nhận được hồi âm của Thuận Phong, lão Ưng liền có chút bất an chuyển bộ đàm sang cho Linh Miêu, đạo :"Ngươi canh giữ thử xem, chỉ cần bên kia có động tĩnh gì liền báo lại."
Trong lòng dè bĩu, song, Linh Miêu cũng không dám biểu hiện, chỉ có thể nghe theo, đem bộ đàm kề lên tai. Nhưng không ngờ rằng, đúng lúc này, bên tai của nàng lại truyền tới giọng nói của một nam nhân xa lạ.
"Ta đau quá...a..."
Âm thanh tựa như ánh đèn, vừa lóe lên liền đã chợt tắt.
Nhìn thấy thần sắc trên mặt Linh Miêu đột ngột biến ảo, lão Ưng liền không khỏi dò hỏi :"Có gì không ổn sao?"
"Ta cũng không biết nữa. Chỉ là, ta nghe thấy bên tai có tiếng kêu đau của một nam nhân...Không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ ta đau quá..."
"Có khi nào là của đám người Thuận Phong hay không. Bọn họ rốt cục là đã xảy ra chuyện gì rồi?!!" Thanh niên ngồi trên ghế lái ngay lập tức liền giận dữ quát.
Chỉ là, đúng lúc này, dị biến lại đột ngột phát sinh, Linh Miêu trong nháy mắt lại đột ngột ngã xuống, sắc mặt vặn vẹo như ác quỷ, trong miệng phát ra tiếng gào thét dữ tợn, tự đưa tay cào cấu chính mình, tựa như điên dại.
"Shit! Các ngươi làm gì vậy! Dừng tay lại!" Trong xe nhanh chóng lâm vào hỗn loạn bởi va chạm cùng tiếng hét thảm, gân xanh trên trán bạo khởi, lão Ưng liền rút súng lục trên lưng ra, nhắm vào người nàng.
"Câm miệng lại cho lão tử! Không được kêu!"
Thế nhưng, bỗng dưng không kịp phòng ngừa, xe việt dã lại quẹo sang phải một cái, trực tiếp xông thẳng khỏi đường lớn, lao xuống bờ ruộng. Khiến lão Ưng bởi vì mất đi thăng bằng mà trùng điệp va vào trên cửa xe.
Bả vai đụng đến đau nhức, lão Ưng liền hung thần ác sát trừng về phía thanh niên. Nhưng đợi khi nhìn thấy đối phương đang dùng ngón tay, trực tiếp đâm vào trong cổ họng của chính mình, trong mắt lão rốt cuộc mới dâng lên sợ hãi.
"Các ngươi...các ngươi rốt cuộc là thế nào? Tại sao..." Nhưng chưa để lão Ưng dứt lời, một cỗ kịch liệt đau nhức liền đã lâm thời chiếm giữ đại não của lão.
Ngay tức khắc, từ trong cổ họng của lão cũng đã phát ra một tiếng đau hô, vang vọng trong đêm.
Lúc này, mặc dù không chứng kiến tận mắt, nhưng nhìn thấy quỷ tân lang nâng mắt nhìn về hư không, lại phát ra mấy tiếng kêu đau làm người rợn cả tóc gáy kia, Diêu Vũ liền có linh cảm...
Đám người đó - xong.
Nếu vẫn bình an vô sự, y liền đem hỷ nến...khụ khụ, là một cái bánh bao ăn hết.
Mạng nhỏ của mình vẫn là đừng nên đem ra đặt cược thì hơn.
Khẽ liếc y một cái, thân ảnh của quỷ tân lang liền đã tán, hóa thành một luồng âm ảnh, chậm rãi hòa vào trong cái bóng của y.
Rõ ràng một phút trước còn hướng người ta cầu hoan, một phút sau liền đã lạnh nhạt như không quen biết...
Diêu Vũ cũng không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả nữa.
Lúc này, y đã đem ba lô mang lên vai, đồng thời, lại bung Hộ Hồn Tán, chậm rãi quay trở về Vọng Nguyệt Lâu.
Bởi vì khi nãy đã điều tra qua một lần, biết rõ bên trong không có ma quỷ đeo bám, nên Diêu Vũ vào ở cũng không có chút trướng ngại tâm lý nào.
Nhưng bởi vì cầu thang không thuận, nên y chỉ có thể dọn dẹp tầng một, ở tạm đây. Khi rảnh rỗi mới leo lên sân thượng, quan sát xung quanh.
Vì để tiện theo dõi, Diêu Vũ còn cố tình mua sắm một chiếc ống nhòm. Nhưng chỉ mới trôi qua mấy ngày, sự việc cổ quái nhìn thấy được, đã sớm vượt quá trí tưởng tượng cùng thế giới quan của y.
Tỷ như, có một nhóm tám người ở trong khu nghĩa địa mở nhạc, nhảy disco. Cuối cùng qua nửa đêm, đội ngũ lại đột ngột nhiều thêm một người, trở thành chín, cuối cùng toàn thể đoàn diệt.
Lại tỷ như, một nam nhân nửa đêm ra đầu đường đốt vàng mã, đốt được một nửa, lại phát hiện trong chậu tro có di ảnh của mình.
........................
Chỉ trong vòng mấy trăm mét phạm vi quan sát của Diêu Vũ, quái sự diễn ra cũng đã sắp đạt tới mười ngón tay.
Thật sự không dám tưởng tượng, trên toàn Linh Vực, mỗi ngày sẽ diễn ra bao nhiêu sự kiện linh dị to to nhỏ nhỏ.
Thế nhưng, điều này cũng không liên quan quá nhiều đến Diêu Vũ. Bởi vì hôm nay, cũng đã là ngày kết toán nhiệm vụ. Kế tiếp, y lại sắp sửa phải từ trên Luân Hồi Bàn, quay ra nhiệm vụ mới.
Diêu Vũ xin thề, y ghét nhất liền là mấy trò vận khí như thế này.
[ Chúc mừng 39547 người chơi đã vượt qua nhiệm vụ lần này. Các ngươi tựa như một con kiến nhỏ, dù bị đè bẹp, nhưng vẫn không ngừng cố gắng tiến lên. Nghị lực của các ngươi rất đáng khen ngợi. Nhưng rất tiếc, khen ngợi ở Linh Vực sẽ chẳng có ích lợi gì.]
[ Muốn sống, liền chỉ có thể tiếp tục bò tới. Chí ít, hãy chứng minh bản thân là một đầu sâu kiến cường đại hơn những sâu kiến khác!]
**Nói thật, mỗi một lần tổng kết nhiệm vụ, suy nghĩ lời thoại hách dịch cho chủ thần cũng là một chuyện rất thú vị.