Lúc này, xe mô tô của Doanh Hải cùng Cao Y Na cũng đã cùng Diêu Vũ lướt qua nhau.
Không giống với y lựa chọn quẹo vào ngã rẽ, đối phương là trực tiếp chạy thẳng về trước.
Thế nhưng, đã sớm chờ đợi thời khắc này, Diêu Vũ làm sao lại có thể trơ mắt nhìn bọn họ chạy đi được chứ?
Không biết từ khi nào, trong tay y đã nhiều ra một thanh súng lục.
Một khắc cùng cả hai gặp thoáng qua, dù đang đánh giá không đầu tướng quân, nhưng động tác trên tay y lại không có nửa phần chậm trễ.
Họng súng nâng lên, mục tiêu liền chính là Doanh Hải ngồi ở ghế lái.
Mặc dù mô tô đang phóng nhanh, căn bản không giống với bia nhắm, đứng yên tại chỗ.
Song, Diêu Vũ vẫn như cũ có thể nhắm chuẩn không rời.
Giây phút mô tô sắp lao nhanh hơn trăm mét, vượt quá tầm bắn của đạn súng lục.
Đã căn chỉnh góc độ cùng hướng gió, Diêu Vũ trong nháy mắt cũng liền bóp cò.
Phanh
Bởi vì súng không gắn ống giảm thanh, nên trong nháy mắt, khi tiếng súng vang lên, một cỗ cảm giác nguy hiểm ập tới, liền khiến Doanh Hải không khỏi ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ là, động tác của gã chung quy vẫn là không thể sánh bằng tốc độ bay của đạn.
Phốc một tiếng, viên đạn liền chuẩn xác bắn xuyên huyệt thái dương của Doanh Hải.
Máu tươi bắn ra, trong nháy mắt liền văng lên trên sườn mặt Cao Y Na đang ngồi ở đằng sau.
Doanh Hải tại chỗ mất mạng, kéo theo đó liền làm mô tô mất khống chế, bắt đầu mất lái, đâm thẳng vào trên vách tường ở lân cận.
Xe trong nháy mắt liền nổ tung, hóa thành một đống phế liệu, mang theo âm thanh chấn động lỗ tai.
Thi thể của Doanh Hải cùng Cao Y Na trong nháy mắt cũng đều bị hất văng ra xa.
Phần còn lại của chiếc xe cũng ngã nghiêng, ở trên mặt đất không ngừng quay tròn.
Rõ ràng, dù xảy ra tai nạn, động cơ xe vẫn như cũ còn có thể hoạt động.
Nhìn thấy một màn này, Diêu Vũ lập tức liền cầm lấy súng lục, nhanh chóng chạy tới.
Đối với Cao Y Na đang ngã bên vệ đường, chân tay đều trầy xước, đi tới liền là một phát súng vào đầu.
Không để nàng kịp phản ứng, liền trực tiếp kết thúc.
Bình sinh, Diêu Vũ căm ghét nhất liền là hai loại tội phạm - cưỡng hiếp cùng bán ma tuý.
Mà rất vừa vặn, trong số hai tội lỗi trên, hai kẻ này giống như đều đã từng phạm vào.
Nên giết bọn họ, trong lòng Diêu Vũ cũng không hề nhận lấy một chút trướng ngại tâm lý nào.
Đem Cao Y Na giết chết, mục tiêu của Diêu Vũ liền lập tức rơi vào trên khối hộp gỗ vừa bị văng khỏi tay đối phương.
Cũng không biết hộp gỗ là làm bằng chất lượng gì.
Bị quăng mạnh như vậy, chốt mở cư nhiên lại nửa điểm nới lỏng cũng không có.
Bởi vì thời gian cấp bách, không đánh giá được gì nhiều.
Diêu Vũ cũng chỉ có thể lập tức đưa tay đem hộp gỗ ôm lên, dựa theo tuyến đường đã vạch sẵn của hai kẻ này, tiếp tục hướng về phía trước bỏ chạy.
Trong lúc Diêu Vũ giải quyết hai người Cao Y Na, ở đây, không đầu tướng quân cũng đã đem tất cả lệ quỷ đều xử lý.
Thân thể ngồi thẳng, mặc dù không có đầu, nhưng đối phương phảng phất vẫn có thể bằng vào một cách nào đó nhìn thấy được khung cảnh trước mắt.
Thời khắc Diêu Vũ từ trên đất đem hộp gỗ ôm lên, giống như cảm ứng được gì, không đầu tướng quân lại chợt chuyển đổi mục tiêu đến trên người của y.
Trong không trung, âm thanh u ám băng lãnh của hắn cũng đã vang lên.
"Mang đầu của ta tới!"
Ở đằng xa, nghe thấy tiếng gào tràn đầy phẫn nộ của đối phương.
Mặc dù biết như vậy có hơi vô sỉ, nhưng Diêu Vũ vẫn theo bản năng siết chặt tay, tăng nhanh tốc độ chạy.
Trả là không thể nào trả rồi.
Chưa nói tới phần thưởng nhiệm vụ mê người như thế nào, thì khỏa đầu này của hắn - thứ có thể dễ dàng trấn áp đỉnh cấp hồng y, cũng đã đủ để y mạo hiểm tính mạng lấy trộm.
Ặc, nhắc mới nhớ, từ khi đến Linh Vực tới giờ, y giống như luôn không ngừng hành nghề đạo tặc thì phải.
Hết trộm hỷ nến thì đến hí phục, bây giờ thì ngay cả đầu của người ta cũng đều không buông tha.
Xác thực là có chút...mất hết nhân tính.
Lúc này, phát hiện Diêu Vũ càng chạy càng nhanh, không đầu tướng quân cũng liền lập tức kéo dây cương, thúc ngựa đuổi theo.
Quỷ mã thét dài, bốn vó sắt liền lập tức va chạm mặt đường, nhanh chóng lao nhanh.
Không giống với Diêu Vũ, bởi vì bước chân tương đối nhỏ, nên lúc này, A Thành cũng chỉ mới vừa vặn sắp sửa quẹo vào trong một con đường khác của ngã ba.
Thời khắc này, hiện thực giống như đang cùng dự đoán trong tương lai điệp gia vào nhau.
Trong nháy mắt bên tai truyền tới tiếng vó ngựa mạnh mẽ như bôn lôi kia, trước mắt A Thành cũng chỉ còn lại một vệt đen lướt qua.
Tương lai, chung quy vẫn sẽ không dễ dàng cải biến như vậy.
Quỹ đạo đã thành lập, sức lực nhỏ nhoi của hắn nào có thể tránh khỏi được chứ?
Trong nháy mắt, thân thể của hắn liền bị lưỡi thương trảm thành hai nửa, biến thành vong hồn dưới chân của không đầu tướng quân.
Sáu người tổ đội, thời khắc này, cũng chỉ còn lại một mình Diêu Vũ vẫn còn sống sót, đang trên đường đào vong.
Kỳ thực, tất cả vẫn là lỗi lầm của Cao Y Na cùng Doanh Hải, nếu không phải bọn họ, nhiệm vụ lần này e là đã sớm hoàn thành, cũng sẽ không có nhiều người bỏ mạng như vậy.
Đạp đạp đạp Diêu Vũ không ngừng cặm cụi chạy nhanh trên đường lớn.
Thời khắc này, y không thể không cảm thấy may mắn vì chính mình đã thường xuyên rèn luyện thân thể.
Nếu không, bị đuổi chạy vài bước liền thở dốc, kia liền xem như chơi xong.
Học theo hai người Cao Y Na, vừa tiến vào một đầu đường lớn hơn.
Diêu Vũ liền đã lập tức hối đoái một chiếc mô tô, tốn khoảng một trăm tích phân.
Đem hộp gỗ không ngừng truyền đến hơi lạnh, tựa như ngọc thạch nhét vào trong ba lô.
Diêu Vũ ngay lập tức liền mở khóa xe, vặn tay ga chạy đi.
Bởi vì thời gian quá gấp, Diêu Vũ thậm chí còn chưa kịp nhìn nhãn hiệu của mô tô.
Chỉ biết, toàn thân trên dưới của xe là một màu đỏ đen tương đối đơn điệu, phân khối của xe ở khoảng trên dưới 1000.
Rõ ràng là lần đầu điều khiển mô tô, nhưng Diêu Vũ lại phát hiện, kỹ thuật của chính mình cư nhiên lại rất điêu luyện.
Trực tiếp liền mở tốc độ nhanh nhất có thể.
Ở phương diện này tới nói, Doanh Hải giống như cũng chỉ tính là đệ đệ.
Thế nhưng, làm Diêu Vũ khó tin nhất chính là, tốc độ của y đều đã nhanh đến vậy.
Nhưng quỷ mã cư nhiên vẫn luôn có thể đuổi theo sít sao, không bỏ!.