Huỳnh Hứa Giai cắn chặt môi chịu đựng , trong bữa cơm cô vẫn im lặng chọn cho mình một góc khuất .
Khi cô đứng dậy muốn rời đi đám người đó thấy vậy cũng không muốn dễ dàng cho cô qua , một người trong đám họ đưa chân ngáng đường khiến Huỳnh Hứa Giai bị vấp ngã sõng soài trên mặt đất .
Đầu cô cũng bị va vào cạnh ghế khiến máu tứa ra rồi chảy lênh láng xuống mặt .
Huỳnh Hứa Giai không để ý đến vết thương đó , tay vẫn chăm chú dọn lại khay cơm .
Cảm nhận không gian bỗng chốc yên lặng , vừa nãy còn có tiếng xì xào , bây giờ đã im ắng lạ thường . Cô vội ngẩng đầu lên , máu chảy xuống mi mắt khiến cô phải dụi đến mấy lần mới nhìn rõ .
“ Tại sao anh có thể xuất hiện ở nơi này được , chút nữa thì cô cũng quên mất anh nổi tiếng như vậy lại có quan hệ rộng . Mọi ngóc ngách của nhà giam này e là chỗ nào anh cũng có thể đi vào “ .
Chưa để cô lên tiếng , người trước mặt đã nói :
- Sao , có phải cô thấy cuộc sống bây giờ rất chật vật và khổ sở không , đây đều là cái giá mà cô phải trả .
Huỳnh Hứa Giai bê khay cơm đứng dậy , lau sạch máu trên mặt . Vết thương còn mở miệng nên vừa lau xong lại chảy máu tiếp .
- Anh tới đây có chuyện gì sao , bác gái đã tỉnh chưa . Còn cô con gái của tài xế đó không sao chứ .
Lệ Phó Thành thở dài một hơi đầy mệt mỏi , thanh âm trầm khàn chất chứa sự chán chường :
- Cô nhắc tới họ như vậy không thấy tội lỗi với những gì mình gây ra sao .
- Có vẻ như anh vẫn không tin nhưng em không hề làm mấy chuyện xấu xa đó .
Lệ Phó Thành hừ lạnh , liếc con ngươi màu hổ phách .
- Nếu không làm gì sai , tại sao lại nhận tội .
- Còn không phải là vì anh từng nói hay sao , phải có em hoặc tài xế đó nhận tội . Anh ta còn có con nhỏ , em thì chẳng có ai quan tâm . Đó chính là lí do em nhận tội nhưng thực chất em và anh ta cũng chẳng làm gì sai , tại sao chỉ dựa vào mấy chứng cứ đó đã buộc tội bọn em .
- Bây giờ còn ra vẻ làm người tốt ?
- Có nói anh cũng sẽ không tin em , anh mau về đi . Nơi đây không phù hợp với một người cao quý như anh .
Huỳnh Hứa Giai đưa mắt nhìn xung quanh , tất cả ánh mắt đều đang dồn về phía mình .
- Tôi có rời hay không cũng không phải là quyền của cô .
Huỳnh Hứa Giai bây giờ không còn tâm trạng nói chuyện với anh , vết thương trên trán đã bắt đầu đau rát kinh khủng . Cô cố lắc nhẹ vài cái để trước mắt mình không bị mờ loà đi .
Đợi đến lúc Lệ Phó Thành rời đi , ở đây mới có thể trở về trạng thái ban đầu . Huỳnh Hứa Giai nhanh chóng rời khỏi chỗ đó để trở về phòng giam của mình .
Cô mệt mỏi nằm xuống nền đất lạnh lẽo , trước mắt dần tối đi rồi thiếp đi từ lúc nào không hay .
Đến khi phải có một xô nước lạnh dội xuống mới khiến Huỳnh Hứa Giai tỉnh lại . Cô bị sặc nước mà ho sặc sụa , ánh mắt nheo lại nhìn người đang đứng .
- Nếu nghỉ ngơi xong rồi còn không mau ngồi dậy làm việc , đừng có tỏ ra lười nhác .
- “ Không phải tôi đã xin quản ngục rồi sao “ . Cô chau mày có chút tức giận nhìn bọn họ .
- Mày tưởng đây là ở nhà hả , trong cái tù này tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe theo lời của tao . Nếu không mày chỉ có con đường chết .
- “ Đừng gây sự vô cớ , cũng đừng có bắt nạt người khác . Cô nhìn những tù nhân khác đi , đều bị cô đánh thành mức thảm hại rồi “ . Huỳnh Hứa Giai đứng dậy , nhìn thẳng vào mắt của Thanh Khởi .
“ Chát “
Cô vừa dứt lời đã bị ngay cái tát từ cô ta giáng xuống , Huỳnh Hứa Giai mỉm cười nhẹ . Đây không biết đã là cái tát lần thứ bao nhiêu mà từ khi sinh ra đến giờ cô phải chịu rồi .
Chỉ trong ít phút sau quản ngục cũng đến , thấy có tranh chấp giữa hai người vội đi đến tách ra . Nếu Huỳnh Hứa Giai đoán không nhầm chắc chắn cô ta sẽ bị bỏ hai bữa đến đói lả .
Vẻ mặt bình tĩnh lúc nãy cũng trở về dáng vẻ buồn bã mà nó vốn có , vết máu trên trán cũng đã ngừng chảy .
Cô không nghỉ ngơi nữa , cả người ướt sũng bước ra ngoài . Ở trong đây Huỳnh Hứa Giai chỉ có duy nhất hai bộ quần áo , bộ quần áo kia phơi còn chưa khô nên chỉ có thể mặc tạm bộ này .
Dưới ánh nắng gay gắt , Huỳnh Hứa Giai chăm chỉ hoàn thành công việc cắt cỏ của mình . Áo bắt đầu khô nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô không thể nào tránh được cảm lạnh .
Quả thật , tối hôm đó cả người cô nóng rực , sốt mê man . Đến nửa đêm cổ họng trở nên khô khốc khiến Huỳnh Hứa Giai choảng tỉnh giấc , cô không ngủ nữa chỉ ngồi ở góc tường nhìn . Đôi mắt vô hồn không kìm nổi sự đau thương mà ươn ướt , một đời người tại sao lại cho cô cái bất công này . Tại sao lại trao cho cô cái sự đen đủi , tạo hoá lại trêu ngươi cô như thế .
- “ Anh ta chắc là vẫn sống tốt “ Huỳnh Hứa Gia nghĩ đến người tài xế lúc trước , đôi mắt cũng nhắm lại mệt mỏi . Lọn tóc đen xoã xuống mặt che đi từng biểu cảm khó coi .
Thời gian cũng dần trôi , trong những năm này Huỳnh Hứa Giai sống không tốt đẹp gì . Trong tù không tránh khỏi những chuyện này nên có thương tích là điều dễ hiểu .