Tôn Ngữ Lệ bước vào phòng nhìn thấy tên bạn trai- Chu Tử Nam đang ân ái với một đứa người hầu ngay tại giường của cô. Cô hét lên các người đang làm gì thế.
Chu Tử Nam nghe thấy tiếng Tôn Ngữ Lệ mới dừng tất cả hoạt động lại. Anh vội vàng lau đi vết son trên môi và đi đến bên cạnh Tôn Ngữ Lệ.
Anh và cô ta không có xảy ra chuyện gì hết? Là cô ta quyến rũ anh. Là cô ta...
Ừ. Không xảy ra chuyện gì mà anh và cô ta đang ân ái ngay tại giường của tôi. Anh hay lắm. Anh và cô ta cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức.
" Cút"
" Cút"
Tên tra nam thấy năng nỉ không thành liền trở mặt quay lại nói:
Tôn Ngữ Lệ à Tôn Ngữ Lệ, cô nghĩ là cô danh giá lắm à, từ khi cô là người yêu tôi cô có lần nào cho tôi quan hệ chưa. Chắc gì cô còn giữ được trinh tiết. Nhiều khi đã bị thằng nào chơi rồi nên mới không dám cho tôi lên giường cùng cô, sợ bị phát hiện à.
Hắn chế giễu Tôn Ngữ Lệ liền mặc quần áo rồi bỏ đi.
Tôn Ngữ Lệ buồn bã ngồi bệt xuống đất. Cô không tin người cô yêu 2 năm lại đểu cán như thế....
*Reng reng*
Tôn Ngữ Lệ nhìn thấy Mộng Thường gọi đến. Cô vừa khóc vừa trả lời điện thoại. Mộng Thường nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô liền hỏi?
Tôn Ngữ Lệ, cậu làm sao thế? Có chuyện gì kể cho tớ nghe.
Tôn Ngữ Lệ kể cho Mộng Thường nghe hết tất cả.
Ngữ Lệ à cậu đừng khóc hãy quên đi tên Chu Tử Nam đểu cán, biến thái đó đi. Và hãy bắt đầu một cuộc sống mới.
Mộng Thường biết Tôn Ngữ Lệ đang buồn liền rủ rê đi bar để giải tỏa tâm trạng
Ngữ Lệ, đi bar với tớ đi.
Tôn Ngữ Lệ bâng khuâng một lát liền đồng ý
Ừm" Tôn Ngữ Lệ"
*tối đến*
Tôn Ngữ Lệ và Mộng Thường cùng đến quán bar, hai cô gái với 2 tâm tư, suy nghĩ khác nhau mà ngồi nhâm nhi ly rượu vang trên tay. Đang du dương trong dòng suy nghĩ thì hai cô gái bắt chợt nghe thấy tiếng của hai tên biến thái bàn kế bên.
Hai cô em xinh đẹp làm gì mà ngồi trầm tư thế. Sao không ra nhảy nhót với mọi người cho vui.
Tôn Ngữ Lệ nhìn hai tên đó với ánh mắt đăm chiêu và nói:
Không thích
Hai tên côn đồ nghe thế liền mặt dày ngồi kế bên Tôn Ngữ Lệ và Mộng Thường. Họ bắt đầu mời rượu hai người nhưng hai cô gái lại từ chối. Hai tên côn đồ thấy thế liền không vui.
Bây giờ có uống hay không. Uống không?
Mộng Thường thấy thế liền sợ và nấp sau lưng Tôn Ngữ Lệ.
Tôn Ngữ Lệ thấy tình hình không ổn liền kéo Mộng Thường nâng ly cùng họ. Uống hết ly đó thì hai tên côn đồ mới tha cho và quay về bàn.
Lát sau Tôn Ngữ Lệ và Mộng Thường cảm thấy rất nóng và khó chịu cơ thể.
Hai tên côn đồ quay lại.
Hai cô em thấy sao? Thấy xuân dược của tụi anh thế nào?
Tôn Ngữ Lệ nghe là xuân dược biết tình hình không ổn liền kéo Mộng Thường chạy. Nhưng lúc này hai cô đã ngấm thuốc, hai cô vừa mới đứng lên thì đã rụt xuống. Không còn tí sức lực nào.
Hai em hôm nay hãy phục vụ tụi anh nha. *hai tên côn đồ hiên ngang, vừa nói vừa cười*
Hai tên côn đồ vừa tính đưa Mộng Thường và Tôn Ngữ Lệ đi thì có 1 thế lực kéo tay hắn lại.
Tính đưa người yêu tao đi đâu.
Hai tên côn đồ ngước lên thấy là Bạch thiếu gia. Họ run sợ lấp bắp đáp
Dạ, không có đưa đi đâu.
Bạch Thiếu Khang vừa nói vừa kéo Tôn Ngữ Lệ vào lòng
Ừ, không đưa đi đâu mà hạ thuốc*giọng giận dữ*
Tôn Ngữ Lệ ngồi trong lòng Bạch Thiếu Khang mà không ngừng uốn éo, sờ soạn lung tung làm cho Bạch Thiếu Khang không kiềm được ham muốn của bản thân
Bạch Thiếu Khang thấy được ham muốn của Tôn Ngữ Lệ đang dâng cao.
Trợ lý thấy Bạch Thiếu Khang bế Tôn Ngữ Lệ đi liền hỏi
Dạ, hai tên côn đồ và cô gái đi cùng Tôn Tiểu Thư thì làm sao, thưa anh?
Hai tên súc sinh, giết. Cô gái thì mang về nhà cậu.
Nghe mang về nhà cậu. Tên trợ lý há hố mồm
Anh... anh... sao sao được....
''Lệnh''
Trợ lý ngâm ngùi bế Mộng Thường về nhà.
Còn Bạch Thiếu Khang ôm Tôn Ngữ Lệ vào xe, trên xe Tôn Ngữ Lệ leo lên người Bạch Thiếu ôm hôn điên cuồng. Tay cô không ngừng di chuyển khách người Bạch Thiếu Khang. Bạch Thiếu Khang cũng không vừa. Hắn đè cô ra và hôn lên môi cô, đưa lưỡi vào khoang miệng của cô làm cô rất sung sướng mà phát ra tiếng rên rỉ
Ưm.... Ưm....
Ưm... Ưm...
Tên thuộc hạ nhìn qua gương mà đỏ mặt.
Nhìn gì* Bạch Thiếu quát*
Đến nhà, Bạch Thiếu Khang liền bế Tôn Ngữ Lệ lên phòng. Đặt cô xuống giường.
Tôn Ngữ Lệ thấy Bạch Thiếu Khang sắp rời đi liền kéo anh lại... đụng chạm vào cô bụng anh..
Bạch Thiếu Khang nhẫn nhịn nói:
Em còn làm thế thì đừng trách tôi.
Vừa nói xong Bạch Thiếu Khang thấy Tôn Ngữ Lệ vẫn nhỡn nhơ dùng tay dạo chơi trên cơ thể mình. Anh nhếch mép cười
Là tự em chuốc lấy....
Anh hôn cô một cách ấm áp, dần anh thấy cô đã quen với nụ hôn của mình thì anh mới bắt đầu đưa lưỡi vào khoang miệng cô. Hai chiếc lưỡi của hai cơ thể khác nhau dần hòa quyện vào nhau. Bây giờ, khoang miệng cô toàn là mật ngọt giữa cô và anh. Anh hôn vào đôi môi cong mọng của cô mạnh bạo hơn làm cho nó sưng lên, anh mới buông tha. Anh di chuyển dần đến cổ, anh hôn lên cổ.
Trong lúc hôn tay anh không ngừng di chuyển trên khắp cơ thể Tôn Ngữ Lệ, anh xoa xoa bóp bóp đôi gò bông mịn màng của cô. Bạch Thiếu tháo áo lót của cô ra. Anh chui vào áo cô, anh không ngừng hít hà mùi hương thơm trên người cô, sau đó anh ngấu nghiến đôi gò bông, anh vừa hôn vừa bóp, anh hôn vào đầu ti đôi gò bông làm cho cô sản khoái mà phát ra những âm thanh ngại ngùng...
ưm... ưm mm......
Nhưng âm thanh đó càng làm cho Bạch Thiếu Khang phấn khích, anh hôn và cắn mạnh hơn, nhào nắng đôi gò bông càng mạnh bạo.
Một tay anh di chuyển xuống phần bụng dưới của cô. Anh luồn tay vào váy, xoa xoa vào nơi tư mật của cô làm cho cơ thể.....
Rất kích thích.... ưm... ưm... dễ chịu quá....
Hiện tại, dưới sự tác dụng của thuốc ham muốn dục vọng của Tôn Ngữ Lệ rất cao....cô muốn giải tỏa.....
Bạch Thiếu Khang rời bỏ đôi gò bông mịn màng, trước lúc di chuyển xuống bụng dưới của cô anh đã cởi bỏ áo của cô và của anh. Anh nhìn thấy đồi núi của Tôn Ngữ Lệ đã c**ng cứng, ửng đỏ và dính đầy mật ngọt của anh, anh vô cùng phấn khích. Anh lột bỏ chiếc đầm và không ngần ngại xé bỏ chiếc quần lót. Cảnh xuân hiện trước mắt anh. Anh bắt đầu ngắm nơi thần bí nhất của cô. Cô mơ màng nhìn thấy anh đang nhìn vào nơi đó của mình. Cô gắng gượng nói...
Anh... Bạch Thiếu đừng đừng..... nhìn.....
Bạch Thiếu nhếch mép cười. Ra nhiều như vậy rồi sao...
Bạch Thiếu hôn vào hạng động, đưa lưỡi vào bên trong.... anh càng làm, cô càng hoang lạc...
Ưm.... ưm......
Anh làm được một lúc thì anh đứng dậy cởi quần ra. Cậu nhỏ của anh đã dựng đứng lên đang sẵn sàng xong pha ra trận. Nhưng anh cố kiềm chế. Anh đặt cậu nhỏ của mình lên trên nơi hang động mà không trực tiếp cho vào. Tôn Ngữ Lệ thấy rất bứt rứt, cơ thể như sắp nổ tung vì khó chịu. Hạng động của cô cần cậu nhỏ cho vào mới làm dịu đi cơn ham muốn....
Cô khó chịu... anh thấy rất thích thú, dững dưng cứ đặt nó lên trên...
Anh ghé sát tai cô. Em thấy như thế nào??
Bạch Thiếu làm ơn đi....... giúp em.....
Giúp em gì? Nói đi anh giúp?
Em khó chịu... khó chịu... Anh....Anh cho vào đi...
Bạch Thiếu cứ làm như mình không biết Tôn Ngữ Lệ muốn cái gì mà cứ...... không cho vào...
Em muốn nào? nói rõ anh giúp?
Tôn Ngữ Lệ đã đạt đến giới hạn sắp không chịu nỗi...
Cô vừa buột tay cho vào bên trong người mình... khó chịu nói... anh... ưm.... làm đi mà... em... em... khó chịu....
Bạch Thiếu cũng không nhịn được liền đẩy mạnh vào được phân nữa thì vào hết được.
Em thả lỏng, anh vào mới được. Bên trong em thật kích. Cô như hiểu được liền thả lỏng cơ thể mình.
Bạch Thiếu thúc mạnh một cái. Tôn Ngữ Lệ sung sướng la lên
Aaaaa...aaaa.. ưm...ưm....
Kèm theo tiếng la ấy là những giọt máu đỏ thẩm tuông ra. Bạch Thiếu Khang cười....
Em bây giờ là của anh. Là người phụ nữ của Bạch Thiếu Khang.