"Thế Thiếu Khang, sau này cũng phải kêu tôi bằng mẹ vợ nha"
"Thiếu Khang con nghe chưa... Sau này con phải kêu ta bằng mẹ nha..."
Cả hai bà vợ không ai chịu nhường nhịn ai. Người nào cũng muốn con người kia kêu bằng mẹ....
"Dạ... Sau này mọi người đều có thêm một đứa con được chưa"
Cả gia đình đều bật cười trước sự hài hước của hai bà vợ....
Hai ông chồng chỉ biết lắc đầu trước tính cách trẻ con của hai bà vợ này
"Anh thấy vợ tôi chưa? bà ấy như một đứa con nít"
"Vợ tôi cũng đâu thua gì vợ anh. Bà ấy chưa bao giờ lớn...."
Cả hai bên gia đình đi mua sắp hết cả cái cửa hàng. Hai người phụ nữ cứ thấy cái nào đẹp là mua. Không cần thử và càng không cần nhìn giá
"Haizzz.... Hôm nay sau hai chúng ta mua ích quần áo quá, mẹ Ngữ Lệ ơi"
"Cửa hàng không thấy cái nào vừa mắt cả"
"Trời... Trời... Nhiêu đây mà ích. Hai người đã mua hết sạch cái cửa hàng của người ta rồi đó...."
"Em mới mua có hai ba bộ đầm hà. Mấy cái đó chỉ là mặc ngày thường thôi chứ có mua được cái nào đẹp để mặc đi làm thông gia đâu" * mẹ của Bạch Thiếu Khang*
"Anh nói em nghe nè em yêu ơi! Anh thấy em mua hết cả cái shop quần áo rồi đấy. Nảy giờ anh sắp đồ cho em muốn gãy tay. Em thấy chưa, nảy giờ em nói dắt con dâu đi mua quần áo mà em thấy con bé có mua được gì chưa..."
"Ừm... Em quên mua cho con bé thôi. Mai em dẫn con dâu đi cho khác mua... Mấy shop này, không hợp thời trang của con bé đâu..."
"Thôi... Anh hết dám nói em rồi...."
"Em xin lỗi mà..."
"Thôi anh đừng nói thế?"
"Anh thấy bà xã tôi cũng thế nè? Mang tiếng là đi mua quần áo cho con gái đi đính hôn mà con bé chả mua được bộ nào. Thì vợ tôi đã mua cả đống... Không biết mặc tới mùa xuân nào mới hết...."
"Em... Em mua có mấy bộ mà anh đã la em"
"Em đi về nhà mẹ đây. Chồng gì đâu mà tối ngày cứ trách mắng. Bởi ông bà ta có câu nói quá đúng: không có ở đâu tốt bằng nhà mẹ cả...."
"Anh sui thấy chưa.... Tôi chưa nói gì cả là đã đòi về nhà mẹ đó"
"Đây... Đây. Vợ tôi cũng không thua gì vợ anh đâu... Nói lở lời một cái là mặt một đống, đây vẻ mặt này là vẻ mặt đang giận tôi này"
"Thôi... Các cha đừng nói các mẹ như thế? Hôm nay con mua không được thì mai con với Thiếu Khang tự đi mua là được à"
"Đúng rồi đó, các cha đừng trách các mẹ nữa... lâu lâu các mẹ mới được vui vẻ mua sắp mà"
"Chỉ có các con mới hiểu cho các mẹ thôi. Cha của chúng con không hiểu mẹ gì hết..."
"Thôi anh xin lỗi mà, sau này em muốn mua gì, làm gì cũng được... "* Cha Tôn Ngữ Lệ *
"Thôi anh cũng xin lỗi vợ yêu nhau" * Cha Bạch Thiếu Khang*
"Hứ... niệm tình hôm nay là ngày vui của Ngữ Lệ nên em mới tha thứ cho anh đó. Sau này mà còn nói em như thế là em đi thật đó?"
"Hứ... Sau này anh mà dám nói em này nọ là em nghĩ nói chuyện với anh luôn"
"Thiếu Khang, sau này mà con dám làm như thế với con dâu của mẹ là con biết tay đó? Con không được học theo cha con nha...."
"Chị sui, chị thấy tui chưa. Sau này Ngữ Lệ qua nhà tôi sống, tôi hứa sẽ không để Thiếu Khang ăn hiếp con bé đâu. Tôi không bao giờ để con dâu phải chịu thiệt đâu...."
Thiếu Khang chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đang không biết đâu mới là con ruột
"Ừm... Thiếu Khang"
"Mẹ là gì của con?"
"Mẹ là mẹ vợ của con...."
"Ừ... Thế mẹ ra lệnh cho con sau này không được ăn hiếp con bé như cha chồng của con đã làm với mẹ nha. Nếu không mẹ sẽ không gã con bé cho con đâu..."
"Dạ... Dạ... Con không dám ạ. Con sẽ không bao giờ dùng những lời nói khó nghe đó với Ngữ Lệ đâu ạ"
* Trong thâm tâm của Bạch Thiếu Khang đang xin lỗi các cha *
"Cha... Hai người cho con xin lỗi nha. Để con cưới được vợ rồi thì con sẽ đền bù sau..."
Cả gia đình ngồi trong quán cafe tám đến hơn mười hai giờ khuya mới về đến nhà
"Thôi giờ này cũng khuya rồi. Thôi chúng ta về thôi"
"Lần sau gặp nhau, hai chúng ta cùng nhau đi mua sắp nha mẹ Thiếu Khang. Hôm nay tôi chưa mua được đồ ưng mắt nữa...."
"Ừm.. Lần sau hẹn gặp nha anh chị sui"
"Mà Ngữ Lệ lát con về với Thiếu Khang nha. Mà con về nhà chính hay nhà gần trường học thế?"
"Dạ... Con về nhà gần trường để sáng mai tiện đi học nữa ạ"
"Ừm... Lát con về với Thiếu Khang nha. Ba mẹ về trước nha"
"Thiếu Khang lát con đưa Ngữ Lệ về dùm mẹ nha. Mẹ với cha con về trước đây"
"Dạ... Cha mẹ về thông thả"
"Cuối cùng thì mọi người cũng đã đi hết rồi. Bây giờ còn anh và em. Em có muốn đi đâu chơi không? Ăn mừng hai chúng ta sắp được đính hôn"
"Ừm... Thôi hai chúng ta đến quán bar uống vài ly rồi về"
"Ừm... Thế anh và em đến quán bar gần trường em nha"
"Oke, để em điện rủ Mộng Thường đi cùng cho vui với lại cho cậu ấy biết anh là chồng sắp cưới của em"
"Thôi... Để bữa nào đi. Hôm nay, giờ này cũng đã hơn mười hai giờ rồi, chắc bạn em đã ngủ"
"Để bữa nào còn sớm đi hả rủ bạn em đi cùng"
"Ừm.. Ừm... Anh nói cũng phải. Dị hai chúng ta đi sớm về sớm, mai em còn phải đi học"