Lên Giường Rồi Mới Bắt Đầu Yêu?

Chương 45: Baby, chào ba mẹ



Bạch Thiếu Khang lái xe lại, đậu bên cạnh Tôn Ngữ Lệ, sau đó anh bước xuống xe và mở lời xin lỗi cô

" Anh... cho anh xin lỗi chuyện vừa nảy nha "

" Do anh không kiềm chế được cảm xúc của bản thân mình"

" Anh... cho anh xin lỗi "

" Lần sau, anh không như thế nữa. Anh sẽ quan tâm đến cảm giác em hơn"

" Ừm, em cũng xin lỗi anh nha "

" Do lúc nảy tâm tình em không tốt nên... nên em hơi nặng lời với anh"

" Anh cũng tha thứ cho em nha "

Bạch Thiếu Khang và Tôn Ngữ Lệ sau chuyện này, hai người dần hiểu nhau hơn và chú ý đến nửa kia hơn, biết quan tâm đến cảm xúc của đối phương....

Bạch Thiếu Khang và Tôn Ngữ Lệ lao vào nhau, hai người hòa quyện vào nhau bằng nụ hôn nồng cháy, nhầm thừa nhận lời xin lỗi từ đối phương....

" Anh yêu em nhiều lắm, Ngữ Lệ "

" Em cũng thế, em yêu anh-Thiếu Khang"

Sau khi hai người bày tỏ nổi lòng của bản thân xong, hai người về nhà.....

" Thưa cậu chủ-cô chủ mới về"

Về đến nhà hai người lao lên lầu, vừa bước vào phòng, hai người tiếp tục chuyện cần làm. Bắt đầu bằng một nụ hôn nồng cháy, tay của Bạch Thiếu Khang sờ soạn khắp cơ thể Tôn Ngữ Lệ, sau đó hai cá thể tách biệt lại hòa quyện vào nhau.............

Chuyện tình cảm của Bạch Thiếu Khang và Tôn Ngữ Lệ vô cùng hạnh phúc, trong một năm này cả ngày hai người quấn quýt với nhau như đôi uyên ương, không một giây phút nào hai người tách biệt với nhau. Cùng nhau đi làm, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau đi thưởng thức những món ăn của các nhà hàng nổi tiếng, cùng nhau đi hẹn hò như bao cặp đôi khác. Tình cảm của hai người vượt thời gian, lúc nào cũng mặn nồng và ngập tràn cơm chó cho cẩu độc thân như chúng ta- tình cảm ngập tràn màu hồng.....

* Một năm sau*

" Thiếu Khang... Thiếu Khang.... Thiếu Khang à"

Tôn Ngữ Lệ chạy từ nhà vệ sinh ra và cầm theo một vật gì đó....

" Em cho anh coi này nè, anh có muốn coi không? "



" Đâu.... em đưa coi đi"

" Nè...... "

Tôn Ngữ Lệ cầm chiếc que thử thai hai vạch đỏ chót cho Bạch Thiếu Khang xem. Bạch Thiếu Khang vui mừng mà nhảy cẩn lên....

" Thật.... thật không? Anh.... sắp làm cha rồi hả"

" Ừm... đúng rồi. Anh sắp làm cha của con em rồi"

Bạch Thiếu Khang vui mừng đến mức không có từ nào diễn tả được. Anh không tin là mình được làm cha......

" Em... em từ hôm nay, không được đi làm nữa. Bây giờ em cứ yên tâm ở nhà dưỡng thai đi"

Tôn Ngữ Lên nũng nịu không chịu

" Không... em muốn đi làm hà"

" Ở nhà chán lắm, em không ở nhà đâu"

" Em... em nghe lời anh đi mà"

Tôn Ngữ Lệ lại giở cái chiêu khóc lốc...

" Hu Hu Hu Hu, con thấy chưa? Cha con không thương mẹ gì hết, cái gì cha con cũng bắt mẹ theo ý cha con hết kìa..... "

" Hu Hu Hu Hu Hu Hu Hu"

Bạch Thiếu Khang bất lực trước cô vợ tính tình trẻ con này

" Thôi... thôi... đi làm thì đi làm"

" Nhưng bàn làm việc của em phải được đặt trong văn phòng của anh"

" Ừm........... "

" Sao nào? Một là ở nhà, hai là đồng ý với điều kiện đó"

" Thôi... thôi được rồi.... em đồng ý"



Từ khi Bạch Thiếu Khang biết Tôn Ngữ Lệ có em bé, Bạch Thiếu Khang cưng chiều Tôn Ngữ Lệ vô điều kiện. Anh cưng cô như trứng, lúc nào cũng cung phụng, vâng lời cô.

* Đến công ty*

Bạch Thiếu Khang tận tình dìu Tôn Ngữ Lệ bước phòng xe, cầm tay dắt cô lên văn phòng....

" Anh... anh để em tự đi đi"

" Em có em bé chứ em đâu bị bại liệt đâu, anh cứ bình thường đi, em tự lo cho em được"

" Không... không được đâu. Bây giờ em phải cẩn thận, không phải chỉ riêng cho em mà cho cả con nữa. Mẹ anh dặn phải chăm sóc em thật kỷ, lúc đầu anh nói với mẹ, mẹ không cho em đi làm đó, anh năng nỉ lắm mẹ mới cho em đi

Nên bây giờ em phải nghe theo lời anh, để anh chăm sóc em đi.... "

Tôn Ngữ Lệ cạn lời với thái độ chăm sóc thái quá của Bạch Thiếu Khang, và cô đành im lặng chấp nhận thôi

" Thôi... thôi.... em nghe lời anh hết. Bây giờ em là của anh, nên anh muốn làm gì thì làm đi"

Bạch Thiếu Khang đưa Tôn Ngữ Lệ lên văn phòng, dìu cô ngồi xuống sofa

" Em.... em ngồi đó đi. Để anh kêu người mang bàn làm việc em lên đây"

" Vâng, chồng yêu"

Bạch Thiếu Khang gọi cho thư ký bảo thư ký mang bàn làm việc của Tôn Ngữ Lệ lên văn phòng của mình và nhờ thư ký mua rất nhiều đồ ăn vật cho Tôn Ngữ Lệ.....

* Hơn ba mươi phút sau*

Bàn làm việc của Tôn Ngữ Lệ đã được di chuyển lên văn phòng của Bạch Thiếu Khang

" Bàn làm việc của em đây"

" Cảm ơn anh"

Tôn Ngữ Lệ và Bạch Thiếu Khang ai cũng quay lại công việc của bản thân còn đang dang dở hôm qua. Nhưng chỉ có Tôn Ngữ Lệ là tập trung vào công việc của bản thân, còn Bạch Thiếu Khang thì không. Khoảng năm- mười phút là anh lại quay sang nhìn Tôn Ngữ Lệ và hỏi han đủ kiểu......

" Ngữ Lệ, em đừng quá sức nha "

" Mệt thì em ngồi nghỉ đi, công ty không thiếu nhân viên đâu. Em cứ đặt công việc ở đó đi, không gắp đâu. "