Tôn Ngữ Lệ nằm vật vã trên giường một lát thì cô chợt nhớ ra hôm nay cô phải đi học.
Cô đau đớn thân dưới, loạng choạng bước xuống giường đi thẳng vào nhà tắm. Cô vệ sinh thân dưới, thấy nó vừa sưng vừa đỏ. Cô thấy bản thân thật dơ bẩn.
Nằm trong bồn tắm cô cứ suy nghĩ, không biết mình làm thế này có đúng hay không. Cô tha hồn mình vào nhưng ức tất của bản thân, cô ngủ thiếp lúc nào không hay.
Bên ngoài, Bạch Thiếu Khang đang đứng bên cửa sổ, nhâm nhi ly cafe lúc sáng mang lên.
Anh đứng bên ngoài một lát khá lâu.
Khoảng hai mười phút
Anh không thấy Tôn Ngữ Lệ bước ra khỏi phòng tắm thì anh dự cảm không lành.
Anh bước đến cửa nhà tắm, gõ cửa
*Cốc Cốc*
"Ngữ Lệ, em làm gì lâu thế? Nhanh ra, anh còn đưa em đi học."
Anh gọi mãi vẫn không thấy Tôn Ngữ Lệ trả lời. Bạch Thiếu Khang thấy không ổn liền mở cửa bước vào.
Vừa bước vào anh thấy Tôn Ngữ Lệ ngủ say trong bồn tắm ngập tràn nước. Anh la lên....
"Em làm gì mà ngủ ở đây thế? Em muốn chết lắm à"
Tôn Ngữ Lệ nghe thấy tiếng Bạch Thiếu Khang la lên thì chợt tỉnh giấc.
Tôn Ngữ Lệ run run, co co rút rút trong bồn tắm chan chứa dòng nước siêu lạnh.
Bạch Thiếu Khang nhấc bỗng cô lên, bế cô ra khỏi phòng tắm. Cô nhẹ nhàng lấy tay choàng qua cổ anh. Bám víu và áp sát vào lòng ngực cường tráng của anh. Khi áp sát cô cảm nhận hoàn toàn hơi ấm cơ thể anh. Cô lúc này cảm thấy rất thoải mái khi được anh bế.
Bạch Thiếu Khang đặt cô xuống giường lấy chăn đắp kính cho cô. Anh gọi người hầu đem quần áo mới và tận tình mặc vào cho cô.
Đến tận thời điểm này cô mới cảm nhận được sự ân cần, dịu dàng của Bạch Thiếu Khang.
Nhưng khi nghĩ đến những việc làm của anh, cô bắt chợt run người, sợ sệt.
Cô suy ngẫm trong đầu
Bạch Thiếu Khang, anh... anh là người như thế nào? Em cứ nghĩ là em rất hiểu tính cách của anh vì chúng ta đã chơi với nhau từ bé. Nhưng.... Nhưng em đã sai hay sao. Từ trước đến nay em nghĩ anh là một người lạnh lùng, tàn nhân, máu lạnh. Nhưng ngay tại thời khắc này em lại nhận ra anh không như vẻ bề ngoài. Em thấy được ẩn sâu trong con người lạnh lùng này là một con người có trái tim ấp áp, dịu dàng.
*Hai mươi phút sau*
Sau khi Bạch Thiếu Khang mặc quần áo và sấy khô tóc cho cô. Anh bế cô xuống lầu, không cho cô chạm chân xuống đất, anh sợ cô lạnh rồi sẽ nhiễm bệnh. Bạch Thiếu Khang rất sợ cô bị tổn thương. Anh rất yêu Tôn Ngữ Lệ nhưng anh không biết bày tỏ tình cảm của mình như thế nào. Anh cứ khẳng khẳng nghĩ cô ở bên cạnh anh là sẽ hạnh phúc. Vì thế anh mới qui hiếp, bắt ép cô cưới anh. Nhưng anh không ngờ điều đó càng làm cho Tôn Ngữ Lệ ghét anh.
Anh vừa bế cô xuống lầu vừa hỏi
"Em có muốn ăn gì không?"
Tôn Ngữ Lệ đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ nên cô không nghe được Bạch Thiếu Khang đang nói gì
"Hả... hả... Anh nói gì?"
Bạch Thiếu Khang ân cần hỏi lại
"Em có muốn ăn gì không?"
"Không... Tôi không ăn. Đưa tôi đến trường ngay, tôi sắp trễ giờ học"
"Ừm. Anh đưa em tới trường"
"Không cần đâu. Tôi bắt taxi được rồi"
Bạch Thiếu Khang không quan tâm lời cô nói. Bế thẳng cô vào xe anh.
"Anh...Anh thả tôi xuống. Không cần phiền anh đâu. Tôi tự đi được rồi"
* Rầm * tiếng cửa xe đóng lại
Cô đành ngồi trên xe anh mà đi đến trường. Trên xe anh quan tâm hỏi hang cô rất nhiều. Nhưng cô chỉ trả lời qua loa, lạnh nhạt
Ba mươi phút sau, gần đến trường đại học. Cô kêu tài xế
"Cho... Cho tôi xuống ở đây được rồi"
Tài xế nhìn qua gương thấy Bạch Thiếu Khang không nói gì. Tài xế run người không biết nên làm thế nào cho phải phép
"Chạy tiếp"
Tiếng Bạch Thiếu Khang vang lên làm anh tài xế giặt bắn cả người vì hốt hoảng
Anh tài xế rất sợ Bạch Thiếu Khang nên bỏ ngoài tai lời nói của Tôn Ngữ Lệ. Tài xế biết được mức độ máu lạnh của Bạch Thiếu Khang
*Đến cổng trường*
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc xe rolls-royce sang trọng phiên bản giới hạn này. Mọi người ai cũng trầm trồ, ngưỡng mộ xem ai là chủ nhân của chiếc xe
"Wow.... xe đẹp quá, sang trọng quá"
Tài xế bước xuống xe mở cửa cho cô và anh. Mọi người đều nức nở, hoan hô vì độ đẹp trai của anh khi bước xuống xe. Mọi nữ xinh hướng ánh mắt vào anh. Trong số đó, có người la lên...
"Anh ta là.... là Bạch Thiếu Khang chủ tịch Tập đoàn Bạch Thị. Tập đoàn hàng đầu thế giới."
"Sao... sao... sao cô biết anh ta"
"Trong một lần tôi đi dự tiệc cùng cha có nhìn thấy anh ta. Nhưng nghe nói anh ta có tính tình lập dị, ghét phụ nữ động vào mình."
Bạch Thiếu Khang chả thèm quan tâm đến ánh mắt người xung quanh. Anh bế cô ra khỏi xe và nở nụ cười hiền dịu.
"Bạch... Bạch Thiếu Khang... anh thả tôi xuống"
Cô nhìn thấy mọi người đang nhìn mình.....
"Sau này đừng đưa tôi đi học....."
"Chiều anh rước em...."
Anh kề sát bên tai cô
"Đừng cãi lời anh"* giọng nói uy hiếp*
Anh đặt cô xuống đất. Anh cúi cúi người xuống, lấy tay chỉ vào má mình. Nhầm ra hiệu cho cô là phải hôn anh?
Tôn Ngữ Lệ đành mặc kệ mọi ánh mắt đâm chiêu của mọi người mà tiến sát lại gần anh, cô hôn anh một cái. Cô biết làm như thế thì anh mới cho cô đi học.
"Tôi hôn anh rồi đó? Tôi đi học đây"
"Ừm, em vào học đi nếu không trễ đó"
Cô quay người chạy thẳng vào trong trường học
Anh nhìn theo bóng lưng cô đang dần dần xa mình....