Đã một tuần trôi qua kể từ đêm hôm đó, cậu không hề gặp lại anh ấy, không lẽ anh ấy bận đến mức không thể đến gặp cậu sao.
“Ôi trời, mình lại nghĩ về anh ấy, không được, mình phải tập trung tìm việc.”
Cậu làm việc cho công ty về mảng thiết kế đồ họa, trước đây mọi người trong công ty đều rất yêu quý cậu, nhưng kể từ ngày hôm đó..khi họ biết cậu là gay thì mọi chuyện đều thay đổi.
Mọi người dần xa lánh cậu, họ làm mọi việc để có thể khiến cho cậu rời khỏi công ty, chuyện cậu làm đều bị họ một tay đứng phía sau phá khiến cho cấp trên không chấp nhận được mà phải sa thải cậu.
CÔNG TY HM.
“Năng lực của cậu chúng tôi đánh giá cao, nhưng…”
Tiếng chuông điện thoại reo lên.
“Xin lỗi, tôi nghe máy chút.”
Không biết là chuyện gì, chỉ thấy anh ta liên tục vâng vâng dạ dạ, gương mặt có sự sợ hãi.
“Chúng ta nói tiếp nhé.”
“Thưa anh, tôi muốn giải thích một chút, chuyện ở công ty cũ là hiểu lầm, tôi không hề làm…”
“Cậu được nhận, bắt đầu từ ngày mai hãy đến làm việc nhé, bây giờ Lui sẽ dẫn cậu đến chỗ làm.”
Bạch Nam bất ngờ, rõ ràng mới vừa này anh ta đã định sẽ không nhận cậu sao bây giờ lại nhận rồi.
Lui nhanh chóng dẫn cậu đi đến nơi làm, dù còn hơi hoang mang nhưng cậu cũng gạt qua, cuối cùng thì cậu cũng nhận được việc rồi.
Trở về nhà cậu nằm dài trên sofa, không biết thật sự là do cậu có năng lực hay là do may mắn nữa, công việc cũng đã có, bây giờ..
Cậu lại nghĩ đến anh.
…
“Tiểuuu Nammm…”
“Chị.”
“Ôi trời, chị nhớ em lắm đấy, một tuần qua chị ngày nào cũng bận rộn đến mức không thể đi đâu chơi.”
“Em mang chút bánh đến, chị ăn cùng nhé.”
Vì muốn biết tình hình của Cyrus mà cậu đành phải dùng cách này, cậu nướng bánh rồi mang qua nhà anh, lấy lý do mang bánh đến cho chị Mãn Mãn rồi hỏi dò về anh.
“Ngon thật đấy, chị cảm ơn nhé.”
“Vâng ạ, chị ăn nhiều vào.”
Cậu thử liếc mắt nhìn xem anh có nhà không, nhưng chị Mãn Mãn liên tục nói chuyện khiến cậu không thể quan sát.
Đang nói chuyện hăng say thì đột nhiên.
Cốc..cốc…
“Anh…” Mãn Mãn gọi lớn.
Bạch Nam nhìn anh, vẻ mặt bối rối không sao diễn tả.
“Hai người..làm gì vậy ?”
“Anh à, Tiểu Nam mang bánh qua cho em đấy, anh ăn thử không, nó ngon…”
Mãn Mãn dừng lại bảo hai người đợi một chút, cô đi nghe điện thoại chút rồi quay lại ngay.
Mãn Mãn rời đi, cậu và anh nhìn nhau nhưng cậu vội né tránh ánh mắt ấy, cậu hơi xấu hổ.
Cyrus tiến lại phía cậu, ép cậu vào ghế.
“Em đến tìm tôi sao ?”
“A..nh..nói..gì vậy, tôi..không hiểu.”
“Việc em mang bánh qua cho Mãn Mãn chỉ là cái cớ, thật ra em đến đây để tìm tôi.”
Bạch Nam không giấu được, cậu thừa nhận.
“Nếu tôi không đến thì anh cũng không tìm tôi, không phải vậy sao ?”
Vốn chỉ định trêu chọc cậu chút nhưng anh lại bất ngờ khi cậu nói vậy.
“Chẳng phải em nói không thích tôi sao, vậy thì tôi tìm em để làm gì ?”
“Nếu vậy sao anh còn lên giường với tôi chứ, anh nghĩ tôi là gì vậy, người tình của anh sao.”
“Tất nhiên là không.”
Anh không hề lợi dụng cậu, thực chất là anh đã yêu cậu rồi, ngay từ đêm đầu tiên đó, anh đã yêu cậu đến mức không ngừng suy nghĩ về cậu.
Thế nhưng ngày gặp lại, cậu lại nói mọi chuyện chỉ là hiểu lầm khi cậu nhầm tưởng người khác với anh, anh đã rất đau đớn khi biết được sự thật nhưng vì muốn được chạm lấy cậu lần nữa, anh đã vượt qua cái tôi để tìm cậu.
Ngay khi cả hai sắp môi chạm môi thì Mãn Mãn bất ngờ bước vào.