Cậu đứng dậy rụt rè tiến lại gần chỗ anh, đưa bàn tay đang run rẩy lên vì sợ của mình lại chỗ anh, cậu muốn đỡ anh đứng dậy.
Người đàn ông cảm thấy thật nực cười, liền cầm tay cậu kéo mạnh xuống chỗ mình. Bạch Nam sợ hãi đến nhắm nghiền cả hai mắt vào, không dám hó hé một chút vì sợ chọc giận người đàn ông.
“Cậu sợ rồi sao ?”
Người đàn ông nói nhỏ nhẹ vào tai cậu khiến cậu rùng mình.
Nói rồi người đàn ông tháo dỡ chiếc mặt nạ xuống.
“A..nh…”
“Nhận ra tôi không ? Kẻ say rượu.”
Bạch Nam vừa nhìn đã nhận ra, đúng rồi, chính là người đó, người đã ngủ với cậu trong đêm đó.
Hắn ta..sao hắn ta lại biết cậu ở đây, hắn đã theo dõi cậu sao, hàng loạt câu hỏi đều hiện lên trong đầu khiến cậu cảm thấy khó chịu.
“A..nh có ý gì.”
“Chơi đùa tôi đến chán xong bỏ đi rồi nói xin lỗi là xong ?”
“Tối..hôm đó chỉ là một tai nạn thôi, tôi đã nói là không cố ý rồi mà.”
“Vậy..cậu nói yêu tôi, muốn lên giường với tôi cũng đều là cố ý ?”
Bạch Nam cứng đờ người, cậu còn nói yêu hắn và muốn lên giường với hắn sao, cậu điên rồi, dù có là gay đi chăng nữa thì cũng đâu nhất thiết phải làm ra điều xấu hổ thế này chứ.
“T-tôi không biết đó là anh…”
“Ý cậu là cậu nhận nhầm người ?”
“Đ-đúng..vậy.”
Người đàn ông không tin những gì mình vừa nghe, anh không ngờ lại có người thật sự đem anh ra chơi đùa xong rồi bảo là nhận nhầm người. Vẻ mặt của anh lúc này thật sự rất khó coi, anh nhíu mày giận dữ rồi đẩy cậu ra.
Ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu một cách đầy tức giận, anh mở cửa và rời đi, để mặc cậu ngồi đó với sự sợ hãi đầy tội lỗi.
“Tiểu Nam..Tiểu Nam.”
Tiểu Linh chạy vào phòng, thấy cậu ngồi dưới nền thì vô cùng lo lắng.
“Cậu sao vậy ? Sao lại ngồi dưới này, bộ cậu mệt sao ?”
Cậu lắc đầu, bảo rằng mình vẫn ổn. Tiểu Linh nhìn thấy mắt cậu đỏ hoe liền hỏi cậu có phải lại nhớ đến Vũ Thiên đúng không, hắn đã làm khổ cậu đến như vậy, cậu còn nghĩ đến hắn.
“Không phải..tớ không nghĩ đến anh ấy, chỉ là hồi nãy tớ lại đau dạ dày nên mới khóc thôi mà.”
“Cậu đúng là nhạy cảm quá đi, ngồi lên giường đi, tớ đi lấy thuốc cho cậu.”
“Không sao, tớ không còn đau nữa rồi, tớ muốn ngồi nghỉ ngơi một chút.”
“Được rồi.”
Tiểu Linh bảo cậu cứ ở phòng cô thoải mái, cô sẽ đi chuẩn bị bữa tối rồi sẽ quay lại ngay.
Bạch Nam nhớ lại chuyện vừa rồi, cậu cảm thấy bản thân thật quá đáng khi đã làm chuyện không nên với anh ấy. Cậu muốn gặp lại anh ấy, muốn đích thân giải thích cho anh ấy hiểu, cậu bước xuống bên dưới, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của anh nhưng không thể, có lẽ anh ấy đã rời đi rồi.
“Cậu khỏe rồi sao ?”
“Tiểu Linh, người đàn ông mặc đồ đen..à không, tớ cũng không biết phải nói với cậu sao nữa.”
“Có chuyện gì sao ? Người đàn ông mặc đồ đen ? Hắn đã làm gì cậu sao ?”
“Không phải..tớ..tớ..mà thôi, để nói sau đi.”
Tiểu Linh tỏ vẻ khó hiểu nhìn cậu, nhưng cô cũng gạt sang một bên vì nhìn cậu có vẻ không muốn nói gì.
Sau bữa tiệc, Tiểu Linh mệt mỏi nằm ngủ, còn cậu, ngồi bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng bên ngoài đã sáng rõ hơn, cậu nhớ lại gương mặt người đàn ông, lại nhớ lại đêm hôm đó, những kí ức đó hiện lên khiến bản thân cậu cảm thấy tội lỗi đến tột cùng,
Bản thân cậu cũng không ngờ lại có thể gặp lại anh ta, càng không ngờ anh ta vẫn nhớ đến cậu.