Hôm qua như vậy và hôm nay vẫn thế, Lục Tuyến Yên được miễn đến công ty. Nhưng thay vào đó cô lại phải trông nom chăm sóc hắn... như một bà nội trợ giữ trẻ. Vì sao? Vì hầu hết mọi thứ từ thay đồ đến dùng bữa đều một tay cô làm cho hắn. Cứ mỗi lần muốn đẩy mọi việc lại cho ai đó thì lại dùng tay ôm đầu giả vờ ngất. Thế có chết hay không chứ?!
Và cứ như vậy ngày qua ngày, Lục Tuyến Yên không tin hắn có thể chấp nhận bỏ bê mọi công việc ở công ty để rồi được đặc ân cho cô chăm sóc một cách hời hợt hậu đậu như thế. Cô không giỏi làm việc nhà cũng không giỏi lau quét, chung quy lại thì ngoài việc nấu ăn ngon như đầu bếp thì những tiêu chuẩn của một cô vợ trong mắt mẹ chồng đều không có.
- Băng, nếu anh cứ ư ư để tôi chăm sóc, không chừng một ngày nào đó anh sẽ bị tổn hại bởi tay tôi chứ không phải là do vết thương...
- Đói bụng.
- Anh có nghe tôi nói không?!
- Muốn đi tắm.
Lục Tuyến Yên thở dài phẫn nộ nhìn hắn. Cô không biết nên nói hắn một mình một phòng VIP như thế này là tốt hay xấu. Là tốt khi cô phẫn nộ hét lớn nhưng không ai hay, và là xấu khi hắn bắt nạt cô mà không ai biết được.
- Băng này... tôi... đang ở trong thời kì an toàn.
Bỗng nhiên Lục Tuyến Yên lại nhớ đến hôm đó, và cũng khômg hiểu sao cô lại muốn nói cho hắn. Móm cho hắn ăn mà lòng Lục Tuyến Yên day dứt, cũng không biết là vì chuyện gì.
Theo bản năng Lục Tuyến Yên gật đầu vì thật sự đang cảm thấy rất là đói. Từ sáng đến giờ cô chăm sóc cho hắn nhưng lại không bỏ vào bụng mỗi một hạt cơm. Vì hắn, sai vặt cô như vua sai thái giám đi giặt quần áo. Chỉ nghĩ đến thôi là thấy ấm ức trong lòng. Nhưng chỉ dám bộc lộ ra bằng vẻ mặt.
- Ngoan nào, ăn cho hết cháo.
Thời gian qua hắn chỉ ăn mỗi cái gạo lỏng này. Vì vết thương ở đầu khá nghiêm trọng nên bác sĩ chỉ định nên ăn uống nhẹ vẫn hơn. Nhưng theo chuẩn đoán của cô chắc khoản vài ba ngày nữa là hắn có thể có chế độ ăn uống điều hòa trở lại. Và hơn hết là cô sẽ được tự do và không phải chăm sóc hắn nữa.
Hi hí.
Bỗng nhiên, bát cháo vừa bị ăn vài muỗng nhỏ bị hắn giật lấy. Mặc Băng Tước cầm muỗng khuấy cháo lên một chút. Đây là nhiệm vụ của Lục Tuyến Yên hiện tại, thấy hắn có hành động như thế này liền đâm ra lo sợ. Từ nãy đến giờ hắn chưa hề nhắc gì đến việc tiền lương. Không chừng... không chừng...
... Hắn lại đưa muỗng cháo đang bốc hơi nước trước mặt cô.
- Gì... vậy...?!
- Không ngon nhưng cũng lót dạ được. Ăn đi. Tôi muốn ăn cháo khác.
Hắn... thèm cháo lưỡi cơ. Nhưng bây giờ thì không, hấp tấp quá. Hắn cũng để ý sáng đến giờ cô chưa bỏ gì vào bụng. Nhỡ như hoạt động quá cô ngất đi giữa chừng thì tụt hứng.
Cốc cốc cốc.
Nghe tiếng gõ cửa Lục Tuyến Yên không nói không rằng chụp lấy bát cháo từ tay Mặc Băng Tước, vừa húp cháo vừa đến cửa và mở ra. Trước đó không quên liếm sạch mép.
- Tôi đến để đưa kết quả xét nghiệm.
- Cảm ơn...
Và kết quả là... ngày mai hắn được xuất viện ư?! Sớm hơn dự kiến. Lục Tuyến Yên nhìn tờ giấy xuất viện mà hai mắt lưng tròng, cuối cùng... cuối cùng cũng có thể thoát khỏi bể khổ rồi.
- Muốn chúng tôi sẽ xuống hoàn thành thủ tục trả phòng. Bây giờ thì cô đi đi.
Mặc Băng Tước sử dụng ngữ khí lạnh lùng đuổi khách. Cô y tá nghe thế nhăn mặt trề môi. Người ta để ý từ lâu, ăn mặt bốc lửa như thế này mà lại không để ý lại cứ nhìn cái người phụ nữ lộm thộm kia. Cô thở dài ra khỏi phòng, khẩu vị nam thần thời nay đúng là quái lạ.
- Này, ngày mai anh được xuất viện đó.
- Ừ.
Cô ngồi lên giường hắn vừa húp cháo vừa đọc bản xét nghiệm. Vì đi về bên này mà ghế ở bên kia cho nên sinh lười ngồi luôn lên giường. Vì mãi mê trong cơn vui mừng, Lục Tuyến Yên không hề nhận ra ánh mắt ấy kì lạ đang hướng về phía mình.
- Lục Tuyến Yên.
Lục Tuyến Yên theo bản năng húp cho hết bát cháo trong miệng chưa kịp nuốt xuống thì bị hắn gọi lại. Cô quay lại nhìn Mặc Băng Tước thì bị tay hắn ấn gáy đẩy mặt mình về phía hắn.
Đây... là hương vị cháo lưỡi mà hắn mong muốn.
Lục Tuyến Yên dãy dụa ánh mắt cảnh giác nhưng bị hắn xâm chiếm nhanh chóng liền lâm vào cơn mê muội. Cô vẫn cứ dùng tay đấm hắn vô lực. Thấy sức lực cô yếu đi Mặc Băng Tước liền xoay người cô nằm dưới thân hắn, bản thân vui vẻ thưởng thức và rút hết cháo trong miệng của cô.
- Đừng...
Lục Tuyến Yên biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng cô hoàn toàn không có khả năng khiến nó dừng lại. Mặc Băng Tước nhìn cô gái không cam chịu dưới thân mình cười thầm.
- Chẳng phải là đang trong thời kì an toàn? Không chết nhau đâu.
- Tôi...
Lại một lần nữa Lục Tuyến Yên bị giọng nói của hắn thu hút kéo đi lên từng tầng mây. Dù bị một lớp chăn dày phủ lên, nhưng Lục Tuyến Yên vẫn mơ hồ cảm nhận được cái man mát của làn da khi không có quần áo. Cô vẫn cố gắng cầm lấy tay hắn trong vô vọng, mà hắn còn thuận thế bắt lấy tay cô đưa lên cổ mình và quàng qua để thuận tiện hơn trong quá trình làm việc.
- Em muốn không?!
Hắn tiếp tục lần mò từ trên xuống dưới cho đến nơi tư mật mạnh bạo dùng ngón tay đâm vào. Lục Tuyến Yên khổ sở rên lên một tiếng, hắn đang hôn lên xương quai xanh của của cô liền cảm thấy kích thích đầy mình.
- Tốt.
Hắn không chần chừ nữa lập tức xâm nhập vào, cái khoái cảm đó lại lần nữa bước đến khiến hắn cười thỏa mãn. Nhìn cô gái dưới thân nhíu mày vì đau đớn càng khiến hắn muốn làm nhiều hơn. Đây là bệnh viện và hắn vào đây vì bị thương. Nhưng nó thì có ảnh hưởng gì đâu chứ. Vết thương là ở đầu chứ không phải là tay hay chân, hà cớ gì phải nhịn cho đến bây giờ.
- Em im lặng quá đấy.
- Đau... vẫn rât đau... Băng, anh nhẹ thôi... nhẹ...
- Nhẹ nhàng không phải là phong cách của Mặc Băng Tước này.
Hắn lại mạnh mẽ hơn ra vào nhiều lần khiến cho phần tư mật của Lục Tuyến Yên cứ như vậy mà đóng mở. Mỗi một nhịp hắn lao đến lại mang cho Lục Tuyến Yên một cơn đau đớn, rồi nó lại quay về như trần tự, cái khoái cảm hắn mang lại cho cô... nghiện mất rồi.
Hai tay Lục Tuyến Yên không tự chủ ôm lấy cổ hắn nhướng người lên hôn lấy cổ hắn. Mặc Băng Tước chúi đầu vào cổ cô cắn nhẹ.
- Ngoan...
- Em ngoan... mà.
Lại là đêm ấy, cô lại phối hợp với hắn. Không hiểu sao, mỗi khi cùng hắn làm chuyện này, dù không thích nhưng lại thích vô cùng. Và cô cứ cùng hắn như thế mãi cho đến khi cô mệt lả đi. Hắn đã cho vào người cô không biết bao nhiều lần. Lục Tuyến Yên nằm gọn trong lòng hắn ôm lấy hắn, cô bắt đầu nghiện mất rồi.
Quần áo đều văng bậy dưới đất, cũng may là cửa đã khóa trong cho nên sẽ không sợ ai vào. Hắn ôm lấy cô mà ngủ, hôm nay như thế là tốt rồi.
...
Tối đó, Khả Sanh đến hiện trường một lần nữa. Cả ba bọn chúng đều một phát đạn giết chết. Anh đeo găng tay cao su vài và bắt đầu khám nghiệm.
Sáng hôm sau, Mặc Băng Tước đến công ty từ rất sớm. Vừa đến nơi hắn đã lao vào công việc giải quyết một cách nhanh chóng. Hiện tại vẫn là Lục Tuyến Yên đang ngủ ở nhà, sức khỏe của cô yếu hết sức.
Xong xuôi công việc, hắn định rời đi để gặp giám đối tác thì Khả Sanh bước vào.
- Chúng là người của Mộ Vấn Lập.
Mặc Băng Tước lâm vào trâm ngâm ngồi lại vị trí ghế làm việc của mình. Hắn xoay xoat cây bút trên bàn.
- Dấu hiệu?
- Hình xăm đầu lâu và hoa hồng.
- Sao lại để chúng lọt vào Bari?
- Sao!?
- Chúng đã từng chặn đường Lục Tuyến Yên trước đây. Ngay tại Bari.
Đến lượt Khả Sanh rơi vào trầm ngâm. Anh ngồi xuống chiếc ghế đặt sẵn trước bàn làm việc của hắn. Bari là nơi ăn chơi có tiếng ở thành phố, là nơi mà tất cả mội người đều có quyền ra vào. Chuyện người của Mộ Vấn Lập có mặt ở đây cũng không phải là lạ lùng gì. Vấn đề ở đây, nhân là ông chủ của Bari mà lại không biết.
Mặc Băng Tước định không nói đến nữa nhưng rồi cánh cửa lại tiếp tục mở ra. Liễu Hê bước vào không rườm rà nghe thức nói thẳng. Sấp tài liệu trên bàn cũng một cú văng bậy trên bàn của hắn.
- James muốn gặp cậu.
Hắn một lần nữa thở dài ngồi xuống ghế. Chỉ kà muốn về nhà thôi thì sao lại cực khổ đến như vậy.
- Bao giờ.
- Ngay trong tối nay.
Vết thương trên đầu Mặc Băng Tước đã khép lại cho nên hắn tháo luôn tấm băng gạt ra dùng tóc phủ xuống để che đi. Mặc dù cũng không gặp ai nhiều nhưng đối với hắn vẻ bề ngoài vô cùng quan trọng.
- Đặt vé đi.
Không phải thói quen nhưng Mặc Băng Tước cầm điện thoại lên.
"Tôi đi về. Mai sẽ đến công ty."
- Ngay bây giờ.
...
Sáng hôm sau, Lục Tuyến Yên cứ ngần ngại có nên giả vờ bệnh mà không đến công ty hay không. Nói thật là hiện giờ cô tất nhiên không muốn gặp hắn. Không phải vì đáng ghét mà vì không biết phải đối diện thế nào.
Hôm nay Liễu Hê không đến đón Lục Tuyến Yên như mọi ngày cho nên cô phải đi xe buýt. Đến công ty thì lên hẳn tầng trên cùng rồi xuống cănteen để dùng bữa, và không nằm ngoài dự đoán lại gặp phải cái cô Liễu Nạch đáng ghét kia.
Vốn định cho qua đi một mạch đến quầy luôn nhưng lại bị cô ta chặn lối đi. Liễu Nạch không nói gì cả, nhìn Lục Tuyến Yên rồi cười nửa miệng cho qua. Lục Tuyến Yên không hiểu, cô ta rốt cuộc muốn làm gì.
Lục Tuyến Yên mang khay thức ăn đến quầy. Cô cho một ít cơm vào khay sau đó đến nơi mà các cô chú đầu bếp đang nấu ăn. Tính ra cô phải thật sự khâm phục nơi này. Chỉ là một công ty, dù biết nó lớn và hiện đại đi, nhưng ai mà đi thuê luôn cả những đầu bếp nổi tiếng về đây để nấu cho nhân viên ăn hằng ngày đâu chứ. Đây là lần đầu tiên Lục Tuyến Yên thấy có một người giám đốc chịu chơi như thế. Đi làm công nhân viên chức cho người ta còn được đầu bếp nổi tiếng nấu cho ăn hằng ngày thì còn gì bằng.
Lục Tuyến Yên cầm lấy cây gắp thức ăn lên. Định nhìn xung quanh lựa món thì giật mình khi nhận ra tất cả món ăn hôm nay toàn là hải sản. Và cô lại là người dị ứng với loại thức ăn này. Kể cả cá là thứ được nhiều người ăn nhất Lục Tuyến Yên cũng chưa bao giờ động vào.
Một đầu bếp người nước ngoài đang mang thức ăn đến thì vô tình trông thấy gương mặt trắng bệt của Lục Tuyến Yên liền lo lắng hỏi.
- Cô không sao chứ?! Có vấn đề gì đó với thức ăn tôi nấu sao?
Anh ta quất một tràng dài tiếng Anh và nói chuyện. Giờ thì cô đã hiểu tại sao những người đầu bếp nước ngoài lại hay lạnh lùng và ít nói rồi.
- Xin lỗi như tôi không thể ăn được hải sản. Chắc là tôi sẽ trả lại khay cơm này.
Trông thấy Lục Tuyến Yên nói chuyện với mình chàng trai người nước ngoài niềm nở đón chào.
- Cô là người đầu tiên nói chuyện lưu loát tự nhiên với tôi như thế. Những người khác hầu như đều e ngại chỉ toàn qua loa mà thôi.- Chàng trai nói trong niềm vui hớn hở. Anh ta nhận lấy khay cơm trắng từ tay Lục Tuyến Yên.- Rất tiếc cho cô, hôm nay cô bạn tôi nghỉ phép mà tôi chỉ phụ trách nấu hải sản cho nên chắc là hôm nay cô sẽ không dùng bữa ở đây được.
- Không sao. Tôi có thể dùng bữa ở ngoài nếu được sự cho phép của quản lí.
- Được rồi cảm ơn cô nhé.
Lục Tuyến Yên rời đi ngay, xung quanh người như phát ra một tầng lạnh bao phủ khiến cho ai ai xung quanh cũng ngước nhìn. Cũng là lẽ đường nhiên vì hiện tại cô chính là người duy nhất đang rời khỏi nơi này trước con mắt của những người dùng bữa.
Và cô lại gặp Liễu Nạch đang đứng trước mặt mình lần nữa.
- Tôi xin lỗi.
Vừa nói cô ta vừa nở một nụ cười đáng ghét nhìn Lục Tuyến Yên.
- Cô làm vậy để làm gì?!
- Tôi không xin lỗi cô. Tôi là đang xin lỗi Tiffany. Có lẽ sẽ mất khoảng một thời gian, cô không cần phải đến nơi này.
Nói xong cô ta cười thêm một cái nữa rồi đi vào trung tâm của cănteen. Lục Tuyến Yên tức muốn sộc máu. Những ai làm rối loạn bữa ăn của thì cô sẽ cho vào danh sách đen. Và phải đợi một thời cơ nào đó, để trả thù.
Mang khuôn mặt lạnh băng rời khỏi cănteen, Lục Tuyến Yên vào thang máy lên hẳn tầng trên. Tiền với chả bạc, chưa nhận lương đã phải tiêu xài vào những nơi không đáng rồi. Cứ nghĩ rằng sẽ tiết kiệm được một khoảng chi phí trong việc này ai ngờ đâu...
Vừa lên phòng làm việc đã gặp ngay Liễu Hê ở đó đang tìm cô để giao công việc. Nhưng dù sao bây giờ cũng là giờ đổi ca cho nên vẫn còn thời gian. Lục Tuyến Yên trình bày mọi việc xin phép mình ra ngoài mua gì đó bỏ bụng. Chẳng thấy Liễu Hê nói gì, cô ấy chỉ khẳng định một câu: Là Kiễu Nạch phải không?.
...
Lục Tuyến Yên rời công ty đi đến một cửa hàng thức ăn nhanh ở cách đó không xa. Cũng vì đây là cửa hàng gần nhất và cũng duy nhất ở khu vực gần đây nên ai ai cũng ghé lại còn phải xếp hàng. Xui xẻo thay Lục Tuyến Yên là người xếp xuối. Cửa hàng tương đối lớn và cũng rất đông người. Cho nên rất ít ai chú ý lắm những người ra vào nơi này.
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, chỉ còn 30p là hết giờ chuyển ca làm việc. Nếu không nhanh sẽ lại bị trừ lương mất. Tình cờ, cô thấy trước mặt cách mình khoảng một người, đó là một chàng trai cao ráo cũng đang chờ đợi để lấy thức ăn. Và bên túi quần anh ta, một tên trộm đang lén lút kéo khuy túi anh ta để làm gì thì ai cũng biết rồi. Vì người trước mặt đang nghe điện thoại nên cũng chẳng ai chú ý.
Hai tay của hắn vẫn cứ khư khư giữ đó hì hục kéo khuy. Cô nhanh thời gian đó liền cởi áo khoác của mình buộc ngang hông trước. Nó khá dài, phủ đến tận đầu gối.
Lục Tuyến Yên sau đó tiến lên một bước một chân làm trụ một chân đá lên.
Pặc!!
- AAAA!!!
Tiếng tên trộm hét lên kinh hoàng thu hút hầu hết mọi người trong cửa hàng. Chàng trai giật mình quay lại liền trông thấy nắp túi mở lật đật đóng lại. Anh ta cũng khá là điển trai. Tóc vuốt keo có màu vàng cháy, mũi cao, mắt sắc giống như chim ưng. Môi anh ta mỏng cứ cảm giác như mấp máy đều trông rất quyến rũ. Trông anh ta có vẻ giống người, có một vẻ đẹp cực kì khác biệt. lai Nhưng như đã nói từ trước, Lục Tuyến Yên này không mê trai đẹp.
- Hắn ta muốn cướp đồ.- Lục Tuyến Yên lạnh lùng nói.
- Vậy sao?! Tôi cảm ơn cô nhé. Tài sản còn lại duy nhất của tôi tí nữa đã bay theo mây gió rồi.
Tên trộm vừa nãy đau đớm ôm lấy cánh tay mình rời đi. Thế là hết, số tiền vừa nhận được kia cứ nghĩ rằng sẽ có thể làm vài mâm nhậu ai ngờ lại phải trả phí cho cái tay này.
Lục Tuyến Yên không truy cứu nữa cởi áo khoác ngang hông của mình rồi mặc lại. Vừa nãy sợ sẽ lộ hàng vì váy quá ngắn cho nên cô làm thế. Bây giờ thì không sao nữa rồi.
Xong xuôi lại tác phong của mình vô lấy khay rỗng của mình vừa đặt bậy trên cái lan can gần đó.Thì bỗng nhiên bị anh ta giựt lấy.
- Là cô giúp tôi một lần. Bữa ăn này coi như tôi mời.