Vừa mở cửa để vào trong, cả Lục Tuyến Yên và Mặc Băng Tước đều chết trân đứng yên tại chỗ, cùng với cái sàn toàn là giấy cuộn lại thành một cục văng ngỗ ngang. Lục Tuyến Yên có vẻ ngạc nhiên hơn, vì vừa nãy rõ ràng cô đã dọn dẹp trước khi đi xuống đón hắn rồi mà.
Lúc này cô bỗng nhiên quay ra sau nhìn mặt Mặc Băng Tước. Hắn phóng mắt như dao về phía cô như muốn đòi hỏi một câu trả lời từ cái đống lộn xộn này.
Chuyện là tháng này bị trừ lương hơi nhiều cho nên cô có xin xỏ hắn một út việc làm để có thể cứu vớt số tiền ít ỏi còn lại dù cô không biết là bao nhiêu một tháng. Và rồi cô chọn dọn dẹp, làm đầy tớ cho hắn.
- Tôi...- Cô quay trước quay sau nhìn hắn rồi nhìn xuống sàn.- Tôi đã dọn dẹp rồi cơ mà.
Mặc Băng Tước dời ánh mắt khỏi Lục Tuyến Yên đi vào trong nhặc tờ giấy lên. Đây là những bản nháp chế tạo đồng hồ. Hắn cất nó ở đây mong sẽ có lần cần dùng đến lại, nhưng không ngờ lại có ngày có người có thể bới tung chỗ này lên. Nơi này là chốn riêng tư của hắn, là hắn tự tay dọn dẹp. Chính vì thế kẻ nào là người làm rối loạn nơi này lên là kẻ phải chịu trừng phạt.
Mặc Băng Tước nhấn số gọi cho một người. Lục Tuyến Yên chỉ vỏn vẹn nghe hai chữ "Lên đây" lạnh lùng. Sóng lưng bỗng nhiên trở nên lạnh toát, Lục Tuyến Yên bước nhanh đến cầm lấy từng cục giấy ôm vào lòng mang đến sọt rác.
- Đứng đấy. Không cần động tay chân. Bỏ hết xuống.
Lục Tuyến Yên quay sang nhìn hắn, vẫn là cái giọng điệu thích điều khiển người khác đó nhưng lần này cô nghe thấy có đôi phần trách móc còn cả nghi ngờ. Đã nói ngay từ đầu, tai của Lục Tuyến Yên rất nhạy cảm.
Lục Tuyến Yên không nói không rằng trực tiếp thả ngay xuống. Cô không biết những tờ giấy được vó cục này bên trong có những nội dung gì, chỉ vó hắn mới biết, cho nên bảo gì cô làm đấy.
Mặc Băng Tước đặt mảnh giấy vừa nãy hắn mở ra xem đặt lên bàn. Sơ đồ thiết kế đồng hồ ở Băng thị không chỉ nằm trong một tờ giấy. Chỉ là lúc mà hắn đang tự mình thiết kế nó đầu óc lại nghĩ đến những gì không đâu thành ra muốn nó như một bản đồ kho báu phải tìm nhiều mảnh ghép lại mới là báu vật. Và không phải chỉ có duy nhất một bản lỗi mà rất nhiều vì hắn vẫn chưa hài lòng với thiết kế lúc ấy. Những bản lỗi tuy vậy nhưng hắn vẫn giữ lại, trong cái hộc này. Một bản lỗi hầu như là khác xa với mẫu đồng hồ hiện tại.
Hắn bước đến mở hộc ra, những xấp giấy tờ dày cộm bây giờ chỉ còn leo đeo vào tờ giấy. Hắn lại nhìn sang rất nhiều nơi khác, giấy bay đi đến mọi ngõ ngách. Rốt cuộc kẻ làm trò này là có gì? Và hắn là ai?
Lục Tuyến Yên đứng sang một bên tâm trạng rối bời. Vừa nãy nhìn ánh mắt của hắn rõ ràng là đang nghi ngờ cô. À không!! Hắn nghĩ chính cô là người đã tạo ra cái mớ hỗn độn này đúng không?
Nhưng hắn không có bằng chứng, ở đây có camera, nếu muốn có thể kiểm tra.
- Giấy tờ đó... quan trọng đến vậy sao?
- Cô không phải là người hiểu rõ nhất sao?
Hắn vừa nói vừa nhìn chiếc đồng hồ trên tay cô đôi mắt lạnh băng. Lục Tuyến Yên đơ người nhìn hắn.
- Anh đang buộc tội tôi sao?
Mặc Băng Tước nhấp chân bước về phía Lục Tuyến Yên. Theo bản năng cô cảnh giác lùi ra sau, hắn bây giờ trông thật sự nguy hiểm.
- Căn phòng này chỉ có duy nhất bốn người chúng ta ra ra vào vào. Cô nghĩ rằng tôi sẽ nghi ngờ Khả Sanh và Liễu Hê?
- Chính vì vậy mà anh nghi ngờ tôi chính là thủ phạm.
Hắn không nói vậy cứ kề kề mà tiến tới áp người Lục Tuyến Yên vào tường. Không còn đường lui cô ngước mắt lên nhìn hắn, dáng hắn cao ngất, hơn cô lận hai mươi xăng ti.
Ánh mắt Mặc Băng Tước bắt đầu thay đổi chuyển tầm nhìn xuống ngực Lục Tuyến Yên cười dâm tà, lần này cô nhất định sẽ không nhân nhượng mà cùng hắn làm chuyện đó nữa.
- Cô... là người của Mộ Vấn Lập sao?...
Hắn chống một tay lên tường ngay bên cạnh mép tai cô gái trước mặt, một ngón của tay kia ngoáy vào viên nút trước ngực làm nó sắp bung ra. Dâm đãng nhưng đáng sợ, chốc chốc Lục Tuyến Yên không dám nhìn vào mắt hắn nữa chuyển tầm nhìn mặc cho hắn làm gì thì tùy. Mãi cho đến khi cơn run rẩy tan đi một tay mới bắt đầu nâng lên muốn kéo tay hắn ra khỏi áo mình. Tay kia cũng không đứng yên, Lục Tuyến Yên nắm chặc tay một ngón luồng vào trong tay áo, nó liền tuột ra một con dao nhỏ.
- Mộ Vấn Lập là ai--A!!!
Hắn vừa vặn trông thấy liền tức giận dùng gối chân đá mạnh vào cổ tay Lục Tuyến Yên, nút áo cũng bị bung ra, cô đau đớn khụy xuống một tay cài lại nút còn tay kia đau đớn đặt thả lỏng dưới sàn.
Lục Tuyến Yên trợn mắt thở dốc, cuối cùng cũng tránh khỏi hắn. Cô sợ, sợ đến phát khóc.
Cùng lúc ấy, Liễu Hê cũng mở cửa đi vào. Trông thấy Lục Tuyên Yên bần bụi nằm dưới đất liền có ý định đỡ dậy nhưng bị Mặc Băng Tước ngăn cản.
- Đừng động vào cô ta.
Liễu Hê giật mình nhìn sang Mặc Băng Tước lóng này mới chú ý căn phòng, nó bừa bộn đến khó tin.
- Cái này là...
- Còn không phải do cô ta??
Mặc Băng Tước chắc nịch tức giật rít một hơi. Hắn trừng mắt nhìn Lục Tuyến Yên, cô cảm nhận được nó nhưng không dám phản hồi lại. Cô sợ, rất sợ ánh mắt chết chóc của hắn.
Liễu Hê lại một lần nữa quay sang nhìn Lục Tuyến Yên liền trông thấy con dao nhỏ bên cạnh. Cộng với Mặc Băng Tước tức giận như thế cũng đơn giản đoán ra mọi chuyện. Đến nước này cho dù có muốn bao che cho cũng không được nữa rồi.
Rồi đến Khả Sanh bước vào cũng ngần người nhìn đống hỗn độn trước mắt. Anh nhanh chóng bắt kịp tình hình khi nhìn thấy Lục Tuyến Yên dưới đất, còn hai người bạn của anh thì lạnh lùng không mảy may chú ý một người phụ nữ đang yếu đuối đằng kia.
- Thiết kế cho cô ta một trang phục tay lở. Ngày mai phải có.
Liễu Hê lạnh lùng nhìn sang mép tay áo của Lục Tuyến Yên thấy được có gì đó lấp ló sau lớp vải. Giờ thì cô đã hiểu tại sao Lục Tuyến Yên lại yêu cầu đồng phục nên rộng rãi một chút, như áo phông càng tốt.
Liễu Hê rời đi ngay không thèm liếc Lục Tuyến Yên đến một cái. Kẻ nào dám đe dọa đến tính mạng của bạn cô, cô không giết đã là một sự may mắn lắm rồi.
- Cút!!
Mặc Băng Tước bỗng nhiên hét ầm lên, Lục Tuyến Yên nghe thấy liền sợ hãi ôm tay mình rời đi. Nước mắt không ngừng rơi xuống. Không hiểu tại sao lúc này, cô chỉ dám nghe theo lời hắn ta, không dám phản khán. Sợ nếu như làm thế cô sẽ bị kéo ra giữa đường để cho hàng trăm cái xe tăng cán qua vậy.
Ở đây vẫn còn Khả Sanh và hắn. Khả Sanh không phải là nghi ngờ Lục Tuyến Yên cũng không phải là không nghi ngờ cô. Mà anh cảm thấy lạ qua cái cách mà Mặc Băng Tước hành xử. Nó không như bình thường. Như mọi lần, nơi này là nơi ít ai lui tới, hắn sẽ phát súng giết chết những những người như thế. Mà chỉ đuổi Lục Tuyến Yên đi.
- Kiểm tra camera.
Anh thở nhẹ khi cuối cùng hắn cũng lên tiếng. Khả Sanh không nói không rằng rời đi đến nơi mình cần.
Để tránh vướng phải tai mắt của những ai kia Lục Tuyến Yên chạy xuống dưới bằng thang bộ. Tức là chạy từ tầng bốn mươi xuống tầng một. Lòng vừa cảm thấy ấm ức vừa cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh. Nhưng không hiểu sao trái tim lại không cho phép làm vậy. Chạy xuống dưới như một khổ máy, khi đáp xuống tầng một Lục Tuyến Yên ôm lấy lòng ngực mà thở dốc, cũng thuận tay lau đi nước mắt trên mặt mình.
Bây giờ đang trong thời gian dùng bữa sáng, nhưng cô không muốn ăn gì cả một mình ra nơi vắng vẻ ngồi xuống một gốc cây bỏ bụi. Khu đất trống này cô đã thấy từ trước nhưng thấy rất ít ai lui đến, không hiểu sao nó trở thành một nơi bị cấm túc nhân viên lui đến. Cô cũng nghe nó từ anh chàng đồng nghiệp thân mến kia. Nhưng bây giờ, Lục Tuyến Yên này không muốn ai thấy được nước mắt của mình cả. Không phải nơi này thì ở đâu mới được.
Lục Tuyến Yên ngồi trên một khúc gỗ cố gắng lau ráo đi nước mắt, tâm tình cũng đã ổn hơn. Sau khi nín khóc, cô đơn ôm lấy hai tay mình, cảm thấy trời lạnh đến thấu xương. Vừa nãy khi lên đó cô đã cởi áo khoác ngoài ra rồi.
Từ nhỏ đến giờ, chưa có bất cứ ai khiến cho Lục Tuyến Yên này sợ hãi đến như thế. Thậm chí là bố cũng chưa làm xoay chuyển cái khuôn mặt sắc lạnh của cô một lần. Vì thế họ chỉ có thể làm cho cô cười, chứ chưa bao giờ làm cho cô khóc.
Nhưng hôm nay, hắn, chỉ bằng một cái nhìn.
- Cô không dùng bữa sáng sao?
Lục Tuyến Yên lập tức quay lưng lại, lại là anh chàng thân thiện đó.
- Sao anh lại đến đây, không phải đây là vùng cấm nhân viên lui tới sao?
Anh ta không nói gì bước đến ngồi bên cạnh Lục Tuyến Yên nhìn xa xăm. Mắt anh ta nheo lại không biết vì trời nắng hay vì đang cười.
- Cô bị hắn đuổi chứ gì?
- Sao? Hắn là ai?
- Mặc Băng Tước.
Lục Tuyến Yên giật mình quay sang nhìn anh chàng ấy đứng thẳng dậy nhưng lại tay anh ta nắm lấy bả vai ấn mạnh xuống. Cơn đau làm Lục Tuyến Yên choáng đi một chút, một tay cô chống lên thân gỗ mục cố lấy lại tinh thần tỉnh táo.
- Anh...
- Sao? Cô phải đi theo tôi.
- Buông tôi ra!!
- Nếu còn dãy dụa, sẽ đau đó.
Lúc này Lục Tuyến Yên mới để ý, bên cổ mình một con dao đã kề sẵn. Nó đã đâm sâu vào bên trong một chút khiến nó rỉ máu, nhưng bây giờ mới nhận ra.
- Mộ Vấn Lập muốn gì ở tôi?
- Cô dám gọi tên đại ca như vậy?
Bật!!
Hắn giơ con dao định phóng đến rạch một đường vào mặt Lục Tuyến Yên một cái thì bỗng nhiên một cú đá từ đâu truyền đến đập mạnh vào tay anh ta. Đau đớn anh ta liền thả con dao xuống ôm cổ tay mình. Chưa hết, Liễu Hê không để hắn có thời gian để chạy, cô lao nhanh đến ấn tay vào ngực hắn, không biết đã làm gì chỉ thấy hắn rên rỉ vài tiếng rồi gục xuống.
Lục Tuyến Yên kinh hoàng lùi ra sau nhìn cả ba người họ. Một sự ngạc nhiên khó thốt nên lời, cô cứ thế bước ngược, mong có thể rời xa họ càng xa càng tốt. Mà đúng hơn chính là Mặc Băng Tước nhưng lại bị hắn bước một chân lên ôm lấy, một tay chụp vào vết thương đã rỉ máu từ đầu. Hắn ôm lấy Lục Tuyến Yên, thân người cô nhỏ bé áp vào lòng ngực hắn. Không hiểu sao, lúc này cơn sợ hãi đã bay đi đâu mất, thay vào đó cô lại nhận thấy sự chở che từ hắn. Cô tựa đầu vào ngực hắn, nước mắt không buồn để chảy nữa, không quan tâm tên kia có ra sao, hắn muốn làm hại cô thì đừng hòng cô để ý đến.
- Hắn chết rồi.- Liễn Hê nói.
Khả Sanh bước đến lục lọi từng ngõ ngách trên người hắn, tấm thẻ nhân viên đã mất của Lục Tuyến Yên nằm trong túi của hắn. Khả Sanh lật đi lật lại nó, không còn nghi ngờ gì nữa.
- Chính là hắn ta.
Mọi chuyện kết thúc, hai chân Lục Tuyến Yên bủn rủn thả lỏng. Cả người cô ngã xuống được Mặc Băng Tước đỡ lại. Nói thật là không muốn tình huống như thế xảy ra, nhưng bây giờ nói thật là cô không còn sức nữa. Cô lại thở dốc nằm bên trong hắn, đôi mắt cứ lim dim như muốn nhắm lại.
Bỗng nhiên Mặc Băng Tước cầm cổ tay cô lên xuýt xoa hỏi.
- Đau không?
Hắn tất nhiên biết cô đau, nhưng lại không biết phải bắt chuyện như thế nào. Vừa nãy nhìn sắc mặt trắng bệt của cô chạy khỏi văn phòng thì trong lòng đã cảm thấy vô cùng khó chịu rồi.
Liễu Hê đứng bên cạnh cái xác cảm thấy có lỗi vô cùng, cô không nhận ra kế hoạch của Mặc Băng Tước cho nên đã đối xử với Lục Tuyến Yên hết sức tệ bạc.
- Tự xử lí đi.
Hắn vung lại một câu rồi bồng Lục Tuyến Yên đi. Còn cô thì mệt mỏi tựa vào lòng hắn mặc cho mọi chuyện tiếp diễn.