Trong văn phòng tầng 40, ba con người đang đăm chiêu suy nghĩ và chờ đợi. Chẳng có ai mang nét mặt vui vẻ mà chỉ có cau mày nhắm mắt khoanh tay. Quách Ân thì lúc nào cũng thở dài, hai tay run run cầm lấy chiếc điện thoại mong chờ điều kì diệu gì đó sẽ đến. Cô ngồi ở hàng ghế sofa quay lưng với Liễu Hê và Khả Sanh, đề phòng họ sẽ nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống.
Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Mặc Băng Tước và Lục Tuyến Yên được cho là mất tích. Đến chiến trường chỉ toàn là những vết máu và xác người la liệt. Chưa hết, chiếc xe độc quyền của Mặc Băng Tước còn đang trôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước sông. Kiếm tra giám định thì hư hại khá nhiều nhất là ở đầu xe, dấu vết là do lựu đạn gây nên.
Quách Ân thì vì lo lắng cho Lục Tuyến Yên nên đã đi theo bọn họ và rồi nghe được những phân tíc và những câu khẳng định như sét đánh ngang tai. Cô không ngờ cuộc đời của Lục Tuyến Yên suốt ngày sống trong trò chơi đuổi bắt đã đủ bất hạnh, không ngờ ngay cả Mặc Băng Tước cũng va vào trò chơi sinh tử với những thế lực khác.
Cô có chút vừa mừng vừa lo. Mừng vì Mặc Băng Tước có thể bên cạnh và bảo vệ cho Lục Tuyến Yên. Còn lo, là cô bạn thân của cô có thể gặp thêm nguy hiểm khi ở bên cạnh hắn. Thế nên việc đưa ra lựa chọn là ở bên cạnh hắn hay quay về bên Mĩ cùng với mẹ của Lục Tuyến Yên cô nên bàn bạc một lần.
- Sông dẫn ra biển, cậu có nghĩ đến khả năng rằng Băng sẽ trôi dạc đến vùng đảo hoang nào đó không?
Quách Ân và Khả Sanh: !!! Vì chẳng còn định lí gì để đưa ra trong trường hợp này.
...
Bừng chợt mở mắt, Lục Tuyến Yên nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ. Có mùi của đất đá, mùi của nước ngầm. Và rồi nhận ra mình đang nằm trong một cái hang, trên người là chiếc áo vest đen nếu như cô nhớ không nhầm là của Mặc Băng Tước. Lục Tuyến Yên đưa mũi vào ngửi thử xem thì đúng là của hắn thật.
Nhưng cô đang ở đâu đây, đây là một cái hang động. Cô nhỉ nhớ là bản thân bị đột kích đến tận ba lần, và lần cuối cùng hắn đã quyết định ôm cô nhảy xuống lòng nước sông sâu hoáy. Và thế là hai người trôi đến đây sao?
Mặc Băng Tước, hắn đâu rồi?!
Bỗng nhiên cô cảm thấy có chút lo lắng cho hắn vội đứng dậy tìm kiếm xung quanh. Áo của hắn còn ở đây, không có lí hắn không có mặt ở trên hòn đảo nào lận.
Chạy ra khỏi cửa hang Lục Tuyến Yên vô thức gọi lớn.
- Băng... Anh ở đâu...
Cô gọi trong tuyệt vọng, không biết tại sao bản thân mình lại sợ hãi như thế này. Cô chỉ biết rằng bây giờ không nhìn thấy hắn ở đâu thì mình sẽ phát điên mất.
Mang đôi chân trần chạy quanh bờ mép biển, Lục Tuyến Yên không ngừng gọi tên Mặc Băng Tước.
Cuối cùng, cô nhìn thấy hình bóng của con người thứ hai trêm hòn đảo này. Hắn đang chống thai tay ra đằng sau ngước mặt lên trời tắm nắng, chiếc áo sơ mi mỏng manh bay trong gió khiến cho nét đẹp của hắn ngày càng ma mị hơn. Lục Tuyến Yên bỗng nhiên nuốt nước bọt sau đó vội nở nụ cười. Anh ấy đây rồi...
Cô cố gắng lau đi giọt nước mắt sắp rơi vội vã đi đến. Rất nhạy bén, Mặc Băng Tước đã nhận ra cô. Hănz nghiêng người xác định lại lần nữa rồi phun một câu.
- Tỉnh rồi đấy à.
Phải nói, nét nghiêng của hắn lúc này đúng thật rất mê người khiến cô có chút bất động nhìn ngắm. Lục Tuyến Yên ngồi xuống bên cạnh hắn tùy tiện hỏi một câu.
- Chúng ta ở đây bao nhiêu ngày rồi?
- Năm ngày.
Nói rồi hắn quay sang bên kia cầm lấy một vật thể gì đó hình tròn đưa cho cô. Lục Tuyến Yên nhìn kĩ một chút nhận ra đó chính là một quả dừa bóc vỏ.
- Ở đây có dừa sao?
Cô thích thú đưa lên miệng uống một chút. Cảm nhận được vị ngon ngọt của nó lại thêm một chút vui vẻ và mừng rỡ.
- Ngon quá!
Mặc Băng Tước quay sang nhìn cô bất động, nhìn cô lúc này có một chút giống đứa con nít ba tuổi. Và... hắn muốn phạm tội.
Uống được vài ngụm Lục Tuyến Yên lại trở về với khuôn mặt nghiêm túc. Cô nhíu mày quay sang nhìn hắn, khiến hắn giật mình vội đánh ánh mắt sang hướng khác.
- Vậy anh tỉnh dậy lúc nào? Mấy ngày qua anh lấy gì để bỏ bụng?
Hắn lại nhíu mày nhìn cô rồi nhấn mạnh vào quả dừa như chủ ý cho cô biết. Lục Tuyến Yên có hơi bất ngờ, trái dừa này thật sự có thể khiến hắn no sao?
Lục Tuyến Yên lại tiếp tục uống thêm một ngụm nước dừa. Lúc chuẩn bị nuốt xuống thì bỗng nhiên bị hắn dùng tay cầm lấy quả cằm quay sang. Mặc Băng Tước mạnh bạo hôn lấy cô điêu luyện rít hết phần nước dừa trong khoang miệng. Lục Tuyến Yên trợn tròn mắt chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, lúc sắp nhận thức được thì hắn đã rời môi cô để lại hàng tá câu hỏi trên đầu. Chấm hỏi?
Bỗng nhiên cảm thấy hai má đỏ bừng nóng hổi, Lục Tuyến Yên quay nhìn ra biển tay bối rối lắc lắc quả dừa trên tay vội đánh trống.
- Nước dừa... hết rồi.
Hắn lại tiếp tục không nói gì giơ tay chộp lấy quả dừa một chiêu bẻ đôi nó. Bên trong là phần thịt mọng nước trắng trẻo phát ra hương thơm hiếm có khiến Lục Tuyến Yên thèm đến nỗi tiết ra nước dãi.
- Ngon không?
Lục Tuyến Yên liếc hắn một cái rồi gật đầu. Mấy ngày nay không lẽ hắn chỉ ăn mỗi thứ này thôi.
Và rồi hai người lại trôi vào im lặng. Hắn cứ mãi mê nhìn về phía xa chân trời nhìn bình minh đang từ từ ló dạng. Đây chính là ngày thứ sáu họ ở trên hòn đảo này?
Ngắm được thêm một lúc bỗng nhiên Mặc Băng Tước nắm lấy tay cô dẫn đi đâu đó.
- Chúng ta đi đâu vậy.
Nhưng hắn không nói gì cứ tiếp tục dẫn cô đi như thế. Đi theo hắn thêm một lúc cuối cùng đến một nơi, đó là vườn dừa, một vườn dừa cực kì sai trái và cực kì mát mẻ. Lục Tuyến Yên trợn mắt nhìn về phía trước, trông nó thật đẹp...
Hắn nắm chặc tay cô đi vào sâu bên trong khu vườn. Rất chặc, như như sợ cô bị cướp mất vậy.
Nhưng ở đây có một âm thanh lạ, càng vào sâu cô lại càng cảm thấy nó rất rõ ràng. Lục Tuyến Yên nhìn Mặc Băng Tước thấy hắn vẫn rất điềm tĩnh khiến cô cảm thấy mọi chuyện hình như có gì đó không đúng.
- Băng... có phải... anh đem tôi cho tụi thổ dân trên hòn đảo này không.
Có vẻ như Mặc Băng Tước rất giật mình, hắn ngạc nhiên nhìn sang cô âu yếm đưa bàn tay lên trán sờ nhẹ.
- Cô chỉ có mỗi cái suy nghĩ này thôi sao.
- Tôi... vậy anh đang đưa tôi đi đâu? Nơi này... tôi cảm thấy nó đáng sợ quá.
Vừa dứt lời Lục Tuyến Yên liền cảm thấy có gì đó dưới chân mình. Cô hoảng hốt nhìn xuống dưới thì thấy một chú khỉ con đang ôm trong mình quả dừa tí hơn nhớn người đưa cho cô. Chú khỉ này cực kì đáng yêu, đến nỗi nỗi sợ của cô bay đi đâu lúc nào chả biết. Cô nhìn Mặc Băng Tước rồi ngồi xuống trước mặt chú khỉ. Nó còn không sợ con người đưa quả dừa trước mặt cô. Lục Tuyến Yên nhận lấy, rụt rè dùng tay xoa đầu nó.
Chưa hết, phía đằng sâu trong khu vườn Lục Tuyến Yên lại thấy thêm nhiều chú khỉ khác và dẫn đầu là một chú khỉ có chiếc lắc đeo trên cổ. Chiếc lắc này trông rất quen mắt.
Chưa kịp nhớ ra cô đã nhìn thấy nó ở đâu, bỗng nhiên chú khỉ đầu đàn ấy đi lại bên cạnh Lục Tuyến Yên nắm lấy tay cô dẫn đi. Lục Tuyến Yên trợn mắt nhìn sang Mặc Băng Tước như đang muốn cầu cứu nhưng hắn lại rất bất cần không thèm nhìn cô một cái mà chỉ lặng lẽ theo sau.
Nhưng trông hắn như thế khiến cô cũng bớt đi phần nào sợ hãi.
Quay lại với chiếc vòng trên cổ chú khỉ, Lục Tuyến Yên bắt đầu nhớ lại. Sau đó, cô miểm cười hiền hậu khi chợt nhớ ra. Hòn đảo này, nhờ nó mà cô đã chính thức bước vào được Lục gia, nơi được cho là gia đình thứ hai nhưng hơn hết là duy nhất của cô.
Năm đó, sau cuộc thí nghiệm được cho là thất bại của Lục Cất Tư và cô chính là chuột bạch. Cứ nghĩ cô đã chết nên những người ở Lục gia đã mang cô đến hòn đảo này mặc cho cô sống chết như thế nào. Thật may mắn sau ba ngày bất động trên nền cát trắng thức dậy những gì cô nhìn thấy đó chính là những chú khỉ. Sau khi cô tỉnh dậy thì một trong số chúng hét o o như đang muốn gọi chú khỉ đầu đàn. Và rồi chú khỉ đó đến, trên cổ nó là chiếc lắc tay mà cô mua được ở một nơi trên đất Mĩ.
Nó cứ nắm lấy chiếc vòng lắc lắc rồi nhìn Lục Tuyến Yên khiên cô có đôi phần khó hiều. Sau đó cô giả vờ gật đầu thì nó dừng ngay hành động đó và dẫn cô đi như bây giờ. Năm ấy cô chỉ mới là cô bé mười bảy tuổi.
Năm xưa với năm nay có đôi chút khác biệt. Nhưng hình dáng của chú khỉ ấy vẫn như xưa, chỉ là có phần già đi, dáng đi cũng không còn nhanh nhẹn.
Nơi cuối cùng cô được dẫn đến chính là một hồ nước trong vắt, hồ nước ngọt duy nhất trên hòn đảo to bự này.
Sau đó, chú khỉ kéo tay Lục Tuyến Yên chủ ý muốn cô ngồi xuống. Nó chạy đi đâu đấy một lúc rồi trở lại, trên tay là một vòng hoa vừa mới đan. Nó đi lại gần nhẹ nhàng đặt nó lên đầu cô.
Lục Tuyến Yên vẫn chưa hết ngạc nhiên dùng tay sờ lên chiếc vòng hoa thơm phức. Bàn tay kia lập còn bị nắm lấy kéo đi về phía đằng sau. Tay cô chạm vào tay Mặc Băng Tước. Chưa hết hắn còn ý thức nắm chặc lấy.
- Chuyện này... là sao?
- Kết hôn.
- ???
Khi cô đang lớ ngớ nhìn hắn rồi nhìn xuống chú khỉ thì bị hắn ép hôn một cách nhẹ nhàng. Lục Tuyến Yên lại thêm một pha không đỡ được. Cô cứ đứng yên bất động như thế cho đến một lúc sau hai tay không chủ động được mà ôm lấy cổ hắn.
Sau một hồi triền miên thì cả hai cũng buông tha cho nhau. Nhưng vấn đề, cũng đã hôn nhau không dưới mười lần tại sao cô lại ngại ngùng như vậy. Lại đứng gần hắn liên tục như thế này khiến cô càng khó thở. Lục Tuyến Yên lùi ra sau vài bước bỗng nhiên lại vấp phải một hòn đá, cô ngã không phanh ra đằng sau rớt xuống hồ nước sâu hoáy...
Cả cơ thể cô chiềm hẳn vào trong lòng nước. Nó khiến cô nhớ lại chuỗi kí ức kinh hoàng trước kia, lúc cô vẫn còn là cô bé mười tuổi...
Cơn sợ hãi ập đến, Lục Tuyến Yên ra sức dẫy dụa chới với trong không gian đầy nước mong với được cái gì đó. Có ai không... cứu tôi với.
Dưới lòng nước sâu, Mặc Băng Tước cũng nhảy xuống. Hắn nhìn thấy Lục Tuyến Yên đang chới với liền nhanh chóng bơi đến ôm lấy hai bên hông của cô trồi lên khỏi mặt nước.
Có được điểm tựa Lục Tuyến Yên liền hốt hoảng ôm mạnh lấy. Cô dùng hai chân mình kẹp mạnh vào hông của Mặc Băng Tước, hai tay cô ôm cổ hắn thật chặc, chặc đến nỗi hai người như muốn hòa vào nhau. Hắn lại cảm nhận được hai quả ngực của cô đang áp mạnh vào cơ thể mình liền có chút khó thở, bên dưới còn có một chút phản ứng.
Nhưng sau đó lại là những hàng nước mắt của Lục Tuyến Yên, cô nất lên từng cơn ôm lấy anh không nói gì. Hình như cô rất sợ nước.
- Tôi sợ...
Hắn liền mũi lòng tay kia ôm lưng tay còn lại áp đầu cô vào người mình an ủi.
- Có tôi ở đây.
Tối đến, hai người trở về hang động. Lục Tuyến Yên thì ngủ từ lúc ngất trong hồ nước đến bây giờ. Còn Mặc Băng Tước, hắn dạo trên bờ biển ngắm ánh trăng. May mắn lúc hắn quay lại cô vẫn còn ngủ. Hắn sợ thức dậy không thấy hắn đâu cô lại bất an giống như lúc sáng.
Mặc Băng Tước ngồi lại bên cạnh Lục Tuyến Yên vuốt ve mái tóc của cô sau đó nằm xuống bên cạnh và ôm cô mà ngủ.
...
Sáng hôm sau khi hắn tỉnh dậy, xung quanh hắn là một màu trắng tinh. Mặc Băng Tước ngước nhì xung quanh thì nhận ra đây chính là bệnh viện. Hắn nhìn lại lòng bàn tay mình, không ít vết băng bó.
Bên ngoài cửa có tiếng động liền thu hút sự chú ý của hắn. Quách Ân bước vào nhìn thấy Mặc Băng Tước đã tỉnh liền rất ngạc nhiên bước ra lại bên ngoài. Sau đó có cả thêm Liễu Hê và Khả Sanh bước vào.
Không đợi bọn họ lên tiếng, hắn đã rất nhanh hỏi.
- Lục Tuyến Yên đâu?
Cả ba người họ nhìn nhau.
- Không phải cậu ấy ở với anh sao?
Quách Ân đã rất nhanh miệng nói trước. Ai ai cũng nhận ra sự tức giận có vẻ vô cớ của cô. Nói xong, Quách Ân bỗng nhiên bật khóc.
- Tuyến Yên... Tiểu Yên của tôi đâuuu...
Quách Ân òa lên như một đứa con nít. Không phải đùa, cô ấy là đang khóc thật. Nước mắt rơi lã chả, Quách Ân ôm lấy hai cánh đùi mà khóc. Cuộc đời Lục Tuyến Yên đã nếm đủ bất hạnh, cô lại không thể bảo vệ cho cô ấy. Suốt bao năm đại học cả hai đều che chở nhau, giúp đỡ nhau vượt qua khó khăn. Phần lớn cũng nhờ Lục Tuyến Yên cô cũng có được ngày hôm nay. Thế mà, bây giờ cô lại không thể bảo vệ nổi chỉ một cọng tóc của cô ấy. Thật là có lỗi với mẹ của Lục Tuyến Yên. Gia đình của Lục Tuyến Yên hiện tại chỉ còn hai mẹ con nương tựa nhau mà sống, một trong hai mất rồi thì người còn lại sẽ sống trong đau khổ. Hai người họ đều là những người thân thít với cô, làm sao cô có thể không đau lòng.
Mặc Băng Tước lại không để tâm mấy về Quách Ân. Cái hắn để tâm bây giờ chính là Lục Tuyến Yên đang nằm trong lòng hắn, làm sao có thể mất tích mà hắn không biết.
- Băng, chúng tìm thấy cậu còn nhìn thấy cậu cầm trên tay cái này.
Đó là chiếc vòng hoa đội đầu của chú khỉ tặng cho Lục Tuyến Yên. Mặc Băng Tước ngơ người cầm lấy nó nhìn ngắm một hồi bỗng nhiên tức giận vì sang chấn tâm lí. Hắn giơ tay cao định văng chiếc vòng đi nhưng rồi lại yếu lòng nắm chặc lấy nó nhẹ nhàng đặt xuống.
Liễu Hê và Khả Sanh hết sức bất ngờ. Trong Mặc Băng Tước lại có cả mặt này sao.
Không gian im lặng thêm một lúc Liễu Hê chồm đến nhẹ nhàng cầm lấy vòng hoa trên tay Mặc Băng Tước muốn đem cất đi nhưng hắn lại không có ý định để nó rời xa mình. Cầm lấy nó, hắn ngã người chìm mình vào giấc ngủ.