Chuyện là vừa nãy lúc Lục Tuyến Yên vừa đứng dậy và bước đi một cách loạn choạng, hắn đã tình cờ trông thấy. Đôi mắt của đàn ông khi nhìn phụ nữ rất tinh xảo, những nơi được cho là nhạy cảm nhất của họ thì sẽ bị chú ý nhiều nhất. Và vô tình Mặc Băng Tước lại nhìn thấy áo của cô đã bị bật ra. Thay vì một đường ra về hắn lại theo sau cô.
Và cũng chuyện là, Quách Ân bỗng nhiên chẳng thấy nhỏ bạn mình đâu thế là cuống lên tìm kiếm. Mắt cô sáng lên khi trông thấy bóng dáng của Lục Tuyến Yên nhưng rồi đen lại khi thấy bóng dáng của một kẻ đàn ông khác theo sau lưng nhỏ.
Quách Ân nhanh chân chạy đến quầy tiếp tân
- Mách Nhi có người bám đuôi.
Ngay lập tức những nhân viên xung quanh ấy tự phân chia nhiệm vụ và theo cô gái Hạ Mi nhưng đã mất dấu. Họ chia nhau ra và tìm kiếm.
Nhưng tìm hết thảy những ngóc ngách trong Bari đều không có. Họ lại huy động thêm người để rà sót lại lần nữa.
Quách Ân lo lắng xoa cằm suy nghĩ, đang trong sinh nhật của cô nên Tuyến Yên không thể ra ngoài được. Cô chắc chắn nhỏ vẫn còn trong này.
Quách Ân sáng mắt lên như chợt nhớ ra điều gì đó. Cô lấy điện thoại của mình bật định vị và mở bản đồ. Chấm xanh ấy đang ở ngoài nhà xe. Vui mừng chưa được bao lâu thì chợt vụt tắt đi vì cô chợt nhận ra là có người bám đuôi Lục Tuyến Yên. Nhà xe là nơi vắng vẻ, có thể giở trò đội bại rất dễ dàng.
Cô liếc mắt nhìn xung quanh, đám nhân viên đã bốc hơi đâu mất.
Quách Ân lần theo dấu hiệu ấy mà đến bãi đổ xe. Cô lén lén lút nép váo từng bóng xe để tránh bị phát hiện. Khi vừa xuống dưới bằng thang máy cô đã trông thấy bóng dáng của một tên đàn ông đang dựa người vào một chiếc xe gần đó, trên tay đang cầm điện thoại mà chấm chấm mút mút.
Quách Ân tháo giày cao gót của mình ra rón rén tiếp cận hắn từ đằng sau. Hắn chính là kẻ đã bám đuôi Tuyến Yên. Không sai vào đâu được.
Khả Sanh mất kiên nhẫn chờ đợi cú điện thoại từ Mặc Băng Tước. Từ lúc hắn gọi đến bây giờ đã là 25p, cái bar này cũng đâu phải là quá rộng đến nỗi bị lạc đi. Một lần nữa anh mở điện thoại, màn hình vẫn là chú gấu Panda như mọi lần.
Sau khi đã nhắm đúng khoảng cách, đường đi và quĩ đạo. Quách Ân nắm tay mình thành nắm đấm lao thẳng...
Bụp!!!
Bị tấn công bất ngờ, chiếc điện thoại Khả Sanh vung ra khỏi tay rơi một cái bịch xuống đất. Anh cảm thấy má phải mình đau điếng. Chiếc răng yếu ớt bị lung lay qua lại vài lần. Khả Sanh ngã một rầm xuống đất, cái huy hiệu Gucci trên ngục bị lật sang một bên đâm vào ngực anh đau điếng. Tự nhiên sao lại bị tấn công thế này?
Quách Ân cười đắc ý vì đã đánh trúng mục tiêu. Cô xé đi vạt váy của mình, bên trong là một cái quần đùi nhỏ cúi xuống nắm lấy chiếc áo sơ mi đang thẳng thóm của Khả Sanh mà kéo lên. Khả Sanh đang trong tư thế nằm bệt dưới đất bỗng nhiên bị một lực nào đó làm cho đứng thẳng dậy. Anh ngạc nhiên liếc sang và còn trợn mắt to hơn khi đó là một phụ nữ.
- Đàn ông thối, giấu Mách Nhi ở đâu rồi?
- Mách Nhi?! Tôi có làm gì đâu chứ?- Khả Sanh thê thảm nhìn Quách Ân sợ hãi. Một cô nàng nhỏ nhắn như thế lại có sức mạnh như vậy. Không tầm thường chút nào.
Quách Ân đưa tay giựt lấy cái điện thoại trên tay Khả Sanh
- Điện thoại của Mách Nhi làm sao anh có?
Khả Sanh hốt hoảng nhìn chiếc điện thoại mới mua của mình gấp gáp
- Cô ăn nói hồ đồ gì vậy? Đây là điện thoại của tôi.
- Tôi có định vị được vị trí của Mách Nhi qua chiếc điện thoại này. Anh đừng chối. Còn chối? Theo tôi đến cảnh sát.
Khả Sanh rất muốn tiếp tục biện hộ cho mình nhưng lại bị ai đó gắt gao túm lấy cánh tay mà lôi đi. Anh muốn phản kháng nhưng sức lực của cô ta lại quá lớn đi, một chút cơ hội cũng không có.
Khả Sanh khổ sở theo sau chân Quách Ân. Anh vùng vẫy nhưng lại vô dụng. Nhìn một ít gân nổi sau làm da của cô gái này lại sợ hãi mà im lặng mà đi theo.
Ra ngoài cổng vào của nhà xe, Quách Ân tình cờ nhìn thấy Lục Tuyến Yên. Và cô cũng như vậy mà nhìn cô bạn của mình trên tay đang kéo theo ai đó.
- Anh...
- Cô...
- Tuyến Yên!!
Trông thấy bạn mình vẫn an toàn từ trên xuống dưới Quách Ân quên đi mình vừa đắc tội với ai mà chạy đến bên Lục Tuyến Yên. Ánh mắt cô lo lắng khó tả
- Tuyến Yên, cậu đi đâu vậy hả?! Tớ thấy có người bám đuôi cậu. Có sao không?
- Bám đuôi??
Lục Tuyến Yên liền nghĩ đến nhưng không phải là hai tên có ý đồ đồi bại kia. Nhắc đến nó hai gò má cô lại đỏ lên vì tức giận.
- Tớ không sao.
Sau khi được buông tha, Khả Sanh xoa bóp lại cánh tay của mình. Anh cảm nhận nó đã tím đi khi bị tức tối nắm lấy như thế. Không biết cô gái này học cao võ ở phương nào lại cao cường như vậy.
Ngoài việc chào hỏi Quách Ân, Lục Tuyến Yên cũng có chú ý đến người đã có lòng tốt đưa mình về.
- Anh không sao chứ?! Cánh tay có bị bầm không?
Lục Tuyến Yên biết rõ tính cách của Quách Ân, một khi đã tức giận lên thì đến cái gì cũng không tha. Nhất là chuyện liên quan đến sự an toàn của cô. Nếu là nó thì có giết người nhỏ cũng dám.
Bầm tím?! Hai người có phải là sinh vật trái đất không vậy?
- Không sao. Cô cũng tìm được bạn của mình rồi. Tôi đi được chứ?!
Từ xa, một cậu nhân viên chạy đến trên tay cầm một chai nước mát đưa trực tiếp cho Khả Sanh
- Ông chủ, nước ông nhờ tôi mua.
- Cảm ơn cậu.
?!
- Ông chủ?!- Cả hai trợn mắt đồng thanh.
Quách Ân đột nhiên trợn to đồng từ, hắn như vậy mà là ông chủ của cô và Tuyến Yên.
- Anh là ông chủ của Bari??
- Có chỗ nào không giống?- Khả Sanh vừa nói vừa xoăn lại tay áo của mình.
- Quá trẻ.
Trẻ trẻ trẻ trẻ trẻ trẻ trẻ trẻ trẻ...
Chỉ một câu chữ duy nhất, nó vang vọng trong trí óc của Khả Sanh đến en nờ lần. Cuộc đời anh đã tồn tại trên Trái Đất này ba mươi tư năm. Chính xác là anh nghe câu chữ này người khác nói về mình đã mười năm về trước. Khả Sanh tự nhiên cảm thấy tâm trạng của mình cao hứng cả lên. Khuôn mặt đang đen lại bỗng nhiên sáng lạng như thắp sáng một ngọn đèn với tốc độ ánh sáng.
Quách Ân từ nãy giờ cứ nấp sau lưng Lục Tuyến Yên đến giờ mới thở dài thầm nói cảm ơn. Cô cũng không nghĩ rằng Lục Tuyến Yên có quen với người này từ trước.
Nhưng Quách Ân vẫn không can tâm lém lút nhìn mặt anh ta vì quá đối xấu hổ. Vừa nãy cô đã tung đòn với toàn bộ sức lực mình có, hiện tại nơi này đêm đen bao phủ khiến cô cũng không thấy được là nó sưng to bao nhiêu. Chắc cũng vài lần đến thăm phòng khám nha nhỉ? Ách cha!!
Lục Tuyến Yên vẫn muốn làm gì đó để kéo cô bạn mình ra khỏi hố sâu hoàn toàn. Không để cho một chút thời gian nghỉ ngơi, cô lại nói tiếp.
- Này!! Tôi có quen một cô nha sĩ đối diện căn hộ của mình. Hay anh cho tôi thời gian để sắp xếp một cuộc hẹn đến đó xem như tạ lỗi.
Khả Sanh lập tức phản ứng.
- Làm sao cô biết tôi bị đau răng?
Lục Tuyến Yên cứng họng. Cái này cũng chỉ là phản ứng thường ngày mà sinh ra. Từ trước đến nay mỗi lần đánh người Quách Ân đều nhắm vào má đối phương mà đánh. Mà mỗi lần đánh không gãy răng cũng sưng má và ảnh hưởng vùng lợi bên trong. Thành ra chỉ cần Quách Ân đắc tội với ai đó không phải là người trong chuyện cô đều đưa ra biện pháp này để tạ lỗi.
Khả Sanh cũng không muốn làm khó gì cô. Bây giờ thứ anh quan tâm là mình đã hãy đi bao nhiêu cái răng rồi. Bây giờ cũng là ba giờ sáng, quoằn quại với nó đến sáng chắc cũng đơn giản chịu được. Giờ này ai còn mở cửa cho anh vào khám đây?
- Để tôi suy nghĩ...
- Ngày mai anh không rãnh sao?
Vừa dứt lời từ eo mình Lục Tuyến Yên cảm nhận thấy một cảm giác đau nhứt. Ánh mắt sầu thảm nhìn xuống Quách Ân.
- Cậu bán đứng bạn mình sao?- Quách Ân bối rối.
- Là tớ đang giúp cậu.- Lục Tuyến Yên nghiến răng trả lời.
Vì, cô nha sĩ đó chính là Quách Ân. Cô biết mình là người gây lỗi, lại không muốn gây khó khăn cho Tuyến Yên thêm nữa.
Một phần, cô không muốn gặp lại hắn và cũng một phần là ngày mai đã có rất nhiều nha khách đặt chỗ. Nhắc lại là rất nhiều. Nếu đặt hắn lên đầu tiên thì sẽ rất là rắc rối. Và, bây giờ đã là ba giờ sang, cô rất rất muốn ngủ thêm giờ vào ngày mai.
- Được!!- Khả Sanh đột nhiên lên tiếng.- Cho tôi giờ giấc vào ngày mai.
- Bảy giờ sáng.- Đầu óc Quách Ân xử lí nhanh gọn.
- Cậu chắc chứ?! Mạnh tay đến vậy?- Lục Tuyến Yên đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn cô bạn mình. Như vậy có phải là quá sớm? Bình thường thì đến 9h30 cô mới mở cửa, nếu khám xong thì trong thời gian đó Quách Ân sẽ làm gì?- Ngày mai tớ không có thời gian để bên cạnh cậu được.
Ôi!! Quách Ân ngơ ngác.
- Được. Tối nay chúng ta trao đổi thông tin. Đây là địa chỉ webo của tôi.
- Được!- Lục Tuyến Yên nhận lấy ghi nhớ nó vào trong đầu rồi nhét bậy vào trong túi váy.- Vậy... anh là đang đợi ai?
- À!! Chắc bây giờ cậu ta cũng đã đến.
Khả Sanh quay lưng đi.
- Tớ xin lỗi.- Cả hai đồng thanh lên tiếng rồi bỗng nhiên ôm chầm lấy nhau.
...
Mặc Băng Tước sau khi xuống đến nhà xe thì không thấy Khả Sanh đâu. Nghe đâu đó có tiếng xì xào nói chuyện, hắn tiến đến tình cờ thấy Lục Tuyến Yên thì nhanh chóng nấp đi. Hôm nay hắn không được thỏa mãn, nếu lại nổi phản ứng trước mặt cô ta thì mặt mũi để đâu? Mặc Băng Tước này chơi một lần là bỏ, không có ý định tái sử dụng lại.
Hắn im lặng tiến vào trong xe của mình ngồi bên ghế lái. Đã rất lâu rồi không lái xe, không biết tay nghề đã bị thái hóa như thế nào rồi.
Tình cờ, trên thắng xe anh cảm thấy có gì đó chà sát vào lai quần của mình. Thì ra đó là một cái túi xách da cá của phụ nữ. Nhưng sao lại ở đây? Khả Sanh chưa chơi phụ nữ bao giờ.
Mặc Băng Tước lười biếng ném nhẹ cái túi xách ra đằng sau xe thì vô tình một tấm thẻ nhỏ rơi lại trên đùi hắn. Đây hình như là một cái chứng minh nhân dân. Trên tấm hình là một cô gái béo bự vô cùng xấu xí. Không hiểu sao hắn lại nhìn thêm một chút rồi nhét hẳn vào túi. Sau đó chòm người ra sau lấy cái túi xách nhét vào hòm xe trống rỗng.
...
Trong lúc Khả Sanh tranh luânh cùng hai cô gái, Mặc Băng Tước vừa vặn lái xe đến khi cả ba đã buông lời tạm biệt nhau. Khả Sanh có phần hơi nhạc nhiên nhìn hắn rồi cũng lên xe rời đi.
Lục Tuyến Yên không phải cố ý chỉ là vô tình trông thấy hắn. Đây là góc nghiêng thần thánh đây sao? Hắn có phải là tên đàn ông đầu tiên khiến cô không thể rời mắt như thế này? Cô vỗ vỗ lại hai bên má, sao lại nóng thế này.
Quách Ân cũng nhìn theo chiếc xe đó đôi mắt sáng long lanh.
- Anh chàng ngồi ở ghế lái thật là đẹp trai nha, đúng gu của tớ rồi.
Lục Tuyến Yên đưa gương mặt thảm thương gãi đầu rồi nhìn về hướng chiếc xe đang chạy lần nữa đến khi khuất dạng.
Quách Ân ngẩn người đột nhiên hiểu ra.
- Là hắn sao?
Bùm!!
Mặt Lục Tuyến Yên trông chốc đỏ lên như quả gấc. Không biết giấu mặt vào đâu cô đánh một cái nhẹ vào vai quách Ân rồi tiếp tục đánh trống nhách đi về. Có ai có được một người bạn như Quách Ân hay không.
Quách Ân nhìn thei bóng lưng của Lục Tuyến Yên đang mất dần
- Thích người ta rồi sao?- Nói rồi cô nở một nụ cười tươi rói. Chủ động không phải là phong cách sống của Lục tiểu thư này đâu.
...
Chìa khóa phòng của Lục Tuyến Yên cũng nằm trong túi xách và thế là mất luôn. Có lẽ sẽ phải đi đánh thêm nhiều hơn nữa và giấu ở khắp tứ chi của cơ thể. Lục Tuyến Yên dùng một tay đẩy nhẹ chậu hoa, thật may nó vẫn còn đó. Cô mở cửa đi vào phòng, cũng không có gì thay đổi.
Lục Tuyến Yên một khắc nhanh nhất lao vào phòng nhảy lên giường của mình. Mao Mao là chú mèo cô nuôi đã ở đó nằm đợi rất lâu. Vừa thấy cô bụng nó lại kêu òn ọt, nó cũng như vậy mà nghéo lên chói tai.
- Mama hơi mệt. Lát nữa sẽ nấu một bữa ăn thịnh soạn cho con nhé.
Mao Mao như hiểu được lời cô nói nhẹ nhàng kêu nhẹ vùi đầu vào mặt cô. Miệng nó di chuyển đặt lên môi cô âu yếm. Nó dịu dàng đến nỗi khiến cô muốn bật khóc.
- Cảm ơn con nhiều lắm Mao Mao của mama.
Chợt Lục Tuyến Yên cảm thấy mình thật tỉnh táo. Cô nhìn Mao Mao đang cuộn đầu trong lòng mình, chỉ có nó mới khiến cô thật sự thoải mái được. Cô ôm lấy nó đi vào bếp lấy túi thức ăn cho mèo cho vào cái bát nhỏ. Cô đặt nó trong căn nhà mình tự tạo bật đèn sưởi ấm rồi chúc nó ngủ ngon. Chắc hai hôm qua nó đã rất trông chờ cô về.
Cô đến tủ lạnh lấy một chút hamberger cho vào đĩa rồi mang đến bên máy tính để bàn. Đã lâu rồi không vào webo. Không biết cậu ấy có đợi cô hay không.
Lục Tuyến Yên mở máy tính của mình lên. Vừa bật dữ liệu mạng lập tức liền có vô số thông báo tin nhắn đến và chỉ được gửi đến từ một người. Cô cười nhưng không biết vì lí do gì.
Tích!!
Ngoài Quách Ân ra thì cậu ấy cũng rất là quan tâm cô đấy.
"Xin chào!!"
"Cậu có đó không?"
"Sao lại không trả lời?"
"Cảm sốt à??"
"Tiểu Yên cậu ổn chứ?!"
"Tôi có thể đến tìm cậu ngay bây giờ không?"
"Cậu sống một mình liệu có thể an toàn hay không?"
Từng dòng tin nhắn đến hiển thị theo từng mốc giờ khác nhau. Ấm lòng thật.
Lục Tuyến Yên nháy chuột vào ô soạn tin nhắn, đôi tay bắt đầu gõ từng bàn phím.
"Tôi không sao. Xin lỗi!!"
Khi tin nhắn vừa có dấu hiệu gửi đi, bên dưới liền xuất hiện hai chữ đã xem. Lục Tuyến Yên có hơi ngạc nhiên rồi lại đặt nó vào như bao nhiều tình huống trùng hợp khác. Có lẽ cậu ấy cũng vừa vặn online hay chăng?
"Cậu đi đâu hai hôm qua?"
Cách nhau một cái màn hình nhưng Lục Tuyến Yên lại có thể cảm nhận được cái sự lạnh lùng đằng sau đó. Nó giống như... kiểu của bạn trai quan tâm một người con gái? Mày ảo tưởng quá Lục Tuyến Yên ạ. Thanh mai trúc mã từ nhỏ thì sao? Cũng đã xa nhau hai mươi năm rồi. Có lẽ cô cũng không nên đòi hỏi tình cảm từ người ta nhiều.
"Tôi chỉ là cảm sốt nên nhập viện vài hôm. Cũng có bạn chăm sóc nên cậu đừng lo nhé."
"Chắc không?"
"Tôi hứa danh dự với cậu. Nếu có gặp lại nhau tôi sẽ cho cậu đích thân kiểm tra thân thể mình. Nếu có một vết sẹo nào đó thì... tùy cậu xử lí tôi như nào cũng được."
Vẫn như lúc nãy, bên dưới tin nhắn xuất hiện hai chữ đã xem. Nhưng lần này không biết cậu ấy nói gì, mà soạn tin lại mất thời gian gấp mấy lần lúc ban đầu.
"Được!! Tôi đã trưởng thành, suy nghĩ cũng không còn như trước. Quân tử nhất ngôn. Không được lật tay."
Lục Tuyến Yên đọc xong dòng tin nhắn thì bỗng chốc rùng mình, sao tự nhiên cô cảm thấy như mình đã tự dấn thân xuống hố sâu vậy. Theo bản năng, bàn tay vẫn nhấp trên máy tính.
"Được! Tôi đã nói là sẽ làm."
"Ừm. Nhưng mà cậu biết là đã mấy giờ rồi không? Sao lại thức khuya như vậy?"
"À!! Tôi vừa tan ca về."
"Cậu nói dối tệ lắm Tiểu Yên ạ, bây giờ cũng đã 4 giờ sáng. Nếu thật sự cậu là tan ca tôi nhất định sẽ tìm tên giám đốc đó nóc đầu vào một bụi rậm đầy ong."
Lục Tuyến Yên bật cười.
"Cậu ngọt ngào như thế, đã có cô em nào bên cạnh chưa hả?!"- Cô cợt.
"Tôi ngọt, vì thế rất sợ họ sẽ bị tiểu đường mà chết. Thế nên vẫn là nên độc mã một mình."
Thật là Lục Tuyến Yên đang trong cơn vui tít mắt nhất thời. Được đà cô càng tiến thêm.
"Vậy một đứa hảo ngọt như tôi liệu có trở thành như cậu nói?"
"Nếu là cậu thì tôi sẽ khác."
Nụ cười trên môi cô tắt hẳn, hai tay dừng lại trên những bàn phím. Lòng chợt dâng lên một cảm giác gì đó mà trước giờ chưa từng. Cô vẫn quyết định nhắn tin thêm một chút nữa, bây giờ nếu ngủ và đánh giấc cũng không đủ thời gian.
Nhưng khi hai tay định nhấn phím thì tin nhắn khác lại đến.
"Cậu vẫn là nên đi ngủ đi. Nếu bây giờ còn thấy cậu ở trạng thái hoạt động tôi lập tức bật định vị và đến ngay bên cậu."
Lục Tuyến Yên lại tiếp tục chết đứng vài giây. Nhưng không phải là vì cậu ta ngọt ngào. Mà chính là vì cái cảm giác sợ hãi không biết bắt nguồn từ đâu ra.
"Cảm ơn cậu. Tôi ngủ ngay nhé. Chúc anh bạn của tôi có một ngày tốt lành."
Dòng chữ đã xem liền hiện lên. Nhưng không phải là hành động soạn tin sau đó mà là sự im lặng một hồi dài. Cũng tốt, như thế cô sẽ không phải rối não tìm cách trả lời. Tính cô là thế, chỉ cần có tin nhắn đến thì cho dù trời có sập xuống cũng phải khiến mình chính là người nói ra lời tạm biệt. Cũng lo lắng bây giờ đã trễ rồi, cậu ấy cũng cần đi ngủ nữa chứ.
...
...
Mặc Băng Tước gập máy tính cầm tay mình lại sau khi đã hoàn thành hồ sơ văn kiện mà trợ lí Giang Vệ vừa gửi đến cho hắn. Hắn nhìn đồng hồ trên tường, cũng đã tương đối là trễ nhưng lại chẳng thể chợp mắt. Ngay cả cơn buồn ngủ cũng không thấy. Không biết loại cafe nào đã khiến hắn tỉnh táo như vậy?
- Còn trốn ở đó làm gì.
Giật mình vì bị phát hiện, Tống Liêm từ trong tấm màn cửa ngã cái phịch xuống đất.
- Ở một mình có chỗ nào không thoải mái?
- Em là thấy nhớ anh nên mới đến đây.- Giọng Tống Liêm nhỏ dần.
- Về đi.
- À! Em cũng thắc mắc muốn hỏi về nhân tình...
- Bây giờ là tự về hay để anh tống em ra khỏi đây?
Tuy rằng câu nói ấy có tính sát thương cao nhưng giọng điệu Mặc Băng Tước lại rất nhẹ nhàng và trầm ấm khi nói với cậu. Như sợ Tống Liem bị tổn thương vậy. Tống Liêm giật mình rồi cũng bỏ đi mất hút.
Hắn châm một điếu thuốc. Ngày mai còn phải đưa Khả Sanh đến điểm hẹn với ả đàn bà kia. Chết tiệt!! Sao cô ta cứ bám víu lấy hắn thế nhỉ?! Muốn tiền thì hắn sẽ chuyển. Ngay tại ngày mai và luôn.