Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi

Chương 50



Cộc cộc cộc!!!

Mở đầu là tiếng bước chân chạy gấp rút bằng thang bộ lên tầng thượng. Vì khu chung cư bỗng nhiên bị cúp điện thành ra thang máy không hoạt động được. Có lẽ chính cái người đang ở trên kia cũng không biết có sự cố này xảy ra.

Căn chung cư này có tổng cộng bảy tầng. Và Quách Ân cứ như vậy chạy từ tầng 0 lên đến tận tầng 7.

Vì hôm nay Quách Ân có chút chuyện với gia đình nên cô chọn ra một tiệm cafe ngồi một mình để bản thân yên tĩnh. Nhưng chính vì sự yên tĩnh đó đã khiến cô nghe được cuộc nói chuyện này.

- Tôi đang ở một quán cafe gần Âu Dương gia. Có một tòa nhà từ xa có thể nhìn thấy rõ gia đình họ ở sảnh chính qua chiếc cửa kính nhỏ... Chỉ cần có hoa hồng tôi sẽ không làm ông thất vọng.

Hắn nhếch mép cất điện thoại vào túi sau đó cầm lấy dụng cụ của mình rời khỏi tiệm cafe. Hắn đeo chiếc mũ lưỡi trai che nửa khuôn mặt, hoàn toàn không thể thấy được dung mạo của hắn.

Quách Ân lúc này mới hoàn hồn lại. Vì cho dù thế nào cô cũng là con người cũng sợ chết. Ngay khoảng khắc hắn cất điện thoại vào túi bên trong chiếc áo khoác, cô đã biết bên trong người hắn còn có súng. Cho dù không biết mọi chuyện sẽ xảy ra theo chiều hướng nào nhưng Quách Ân vẫn lựa chọn im lặng. Ở đây khá vắng khách, chuyện bắt lấy con tin dễ như trong lòng bàn tay. Và có thể cô sẽ trở thành con tin đầu tiên của hắn, nếu như cô báo cảnh sát...

Sau khi hắn khuất dạng cô cũng nhanh chóng ôm lấy túi xách tính tiền rồi rời đi. Âu Dương gia, Tuyến Yên đang ở đó, và câu chuyện với hai chữ "giải quýêt" này cô đã quá quen thuộc rồi.

Cô có nên gọi cho Mặc Băng Tước không? Nhưng nghĩ lại cho dù thế nào vẫn là không kịp. Cho nên cô vẫn là tự mình đi theo hắn.

Nếu là muốn ám sát, chắc chắn hắn sẽ dùng tầng thượng. Không cần nghĩ ngợi Quách Ân nhanh chóng ấn số lên tầng cao nhất. Nhưng khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại thì nó ngừng hoạt động. Cả khu sảnh đợi trong tòa chung cư bắt đầu nháo nhào cả lên thật ồn ào. Quách Ân được vài chàng trai cậy cửa mở ra để cô ra ngoài. Nói vài câu cảm ơn rồi cô lại chạy mất hút trên thang bộ.

Khi gần lên được tầng thượng, Quách Ân cẩn trọng cởi đôi giày cao gót của mình ra phòng hờ tên kia nghe thấy. Đến nơi cô bước nhẹ nhàng nhìn qua cái lỗ nhỏ để nhìn sang bên ngoài thì bỗng nhiên giật mình, bên kia chẳng có gì ngoài một màu đen xì cả. Quách Ân điên cuồng mở cửa ra thì đã thấy hắn đứng trước mình, nở một nụ cười cực kì ghê rợn.

Giây phút này, Quách Ân nhận ra mình không thể cử động. Đôi mắt của hắn chẳng khác gì đôi mắt chết chóc, đây chính là đôi mắt của kẻ sát nhân hay sao?

Thấy cô, tên sát thủ miểm cười man rợ nắm lấy một bên cánh tay của Quách Ân kéo lên một đoạn mạnh tay văng cô đến đằng rào sân thượng. Không nhanh không chậm hắn rút lấy khẩu súng lục ở trong túi áo chỉa thẳng vào Quách Ân và pằng!!!

Máu càng ngày chảy càng nhiều hơn nữa. Quách Ân cũng đã thiếp đi vì mất máu.

- Chuột nhắc, cô đến chậm một bước rồi.

Hắn ta nói một câu bằng tiếng Mĩ sau đó cất súng vào trong áo lại. Đôi tay nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên và... văng xuống...

Quách Ân nhận thức được mình đang ở trên không. Cô dần dần mở mắt nhìn lên bầu trời xanh kia tuyệt vọng, cô... sắp chết sao?

...

Tại một căn phòng ở tầng bốn cùng khu chung cư ấy. Không hiểu ở đây đột nhiên lại bị mất điện. Ở giữa mùa hè nóng nực như thế này thì chẳng ai có thể ở mãi trong phòng như thế này được.

Khả Sanh cầm lấy tờ báo mình đang đọc phẩy phẩy vài cái cho có chút gió nhưng vẫn không ăn thua. Anh bực bội cởi chiếc áo sơ mi ra để lộ thân hình săn chắc rồi ra ngoài ban công. Anh nhìn chiếc lá trên chậu cây lung lay mà thoải mái. Khả Sanh dang hai tay ra, một trận gió từ từ thổi đến mát rượi.

- Á!!!

Tiếng hét từ những người trên tầng trên làm anh bừng tỉnh khỏi sự sung sướng này. Khả Sanh theo bản năng nhìn về phía trước, thấy rõ ràng có thứ gì đó đang rơi xuống, và còn là con người.

Khi hai đôi mắt chạm nhau, Khả Sanh cảm nhận được sự tuyệt vọng của Quách Ân. Anh trợn tròn mắt chòm người ra ban công cho đến khi Quách Ân chạm đất.

Không biết tại sao khi nhìn thấy cô rới xuống như vậy cùng với ánh tuyệt vọng đó khiến trái tim anh đau nhói. Khả Sanh không bận tâm bề ngoài của mình bây giờ như thế này dùng thang máy đi nhanh xuống dưới.

- Quách Ân, đừng chết.

May mắn, bên dưới nơi đáp đất của Quách Ân có một gian hàng nhỏ đang bày bán. Cả cơ thể cô rơi xuống chiếc dù che nắng của quán.

Tất cả mọi người đều bàng hoàng không ai dám lại gần khi thấy một cái xác nằm bất động ở đó. Họ chỉ biết nhìn lên trên tầng thượng của tầng bảy, hiu quạnh không có một ai.

Nhưng rõ ràng, lúc này Quách Ân cô vẫn còn ý thức. Ý thức được bản thân mình không thể cử động càng không thể lên tiếng. Cô nhẹ nhàng điều hòa nhịp thở của mình dù biết những thứ mình hít vào chỉ toàn là bụi bẩn. Nhưng, cô không muốn chết. Hít thở... hít thở...

Nhưng tại sao bọn họ, không một ai đến giúp cô, đưa cô vào bệnh viện. Cô còn sống mà. Ai đó... cứu tôi...

Đôi ngươi đen lánh của Quách Ân cũng đã quên đi cách cử động cứ nhì về phía trước. Và như vậy, hai giọt nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt cô.

Cô sẽ chết thật sao...

Trong khoảng khắc đó, khoảng khắc khiến Quách Ân gần như tuyệt vọng. Cô nghe được tiếng la hét của ai đó, la hét với những người xung quang, và rất dịu dàng khi gọi tên cô...

- Quách Ân, cô không sao chứ.

Lòng cô bỗng nhiên dâng lên một sự ấm áp nhẹ nhàng. Đôi mắt không buồn đóng lại...

Khả Sanh trông thấy Quách Ân nhắm mắt bỗng nhiên lại vui mừng. Nó cho anh biết là cô vẫn còn sống. Anh đưa tay lên kiểm tra mạch cổ, nó đang đập một cách yếu ớt. Cầm ty Quách Ân lên anh hà hơi nhẹ, nhiệt độ cô ấy đang dần lạnh đi.

- Quách Ân, đừng chết.

Từ trong đám đông, tên đội chiếc nón che nửa khuôn mặt nhìn thấy Khả Sanh bỗng nhiên run lên. Khả Sanh ở đây thì Mặc Băng Tước cũng ở đây. Và nếu như hắn có thể giết được Mặc Băng Tước thì cuộc đời hắn và gia đình hắn sau này sẽ không còn phải lo cái ăn cái mặc nữa. Tên sát nhân kéo mũ xuống lùi ra xa khỏi đám đông.

Khả Sanh cũng cảm nhận được sát khí phát ra. Khi anh quay lại nhìn thì phá hiện hắn đã đi xa. Anh có thể đuổi theo, nhưng bây giờ tính kạng của Quách Ân vẫn quan trọng hơn.

...

Ở bệnh viện, Lục Tuyến Yên đã tỉnh và ngồi thẫn thở trên giường bệnh. Không một ai bên cạnh... Vì tất cả đều đang xoay quanh em gái của cô. Mặc dù em ấy chỉ bị một đường đi qua cánh tay, còn cô là viên đạn xuyên qua cả vai.

Cũng không thể trách họ được, vì vốn dĩ cô trong lòng họ chả là gì.

Cánh cửa phòng bệnh mở ra, khỏi cần kiểm chứng cũng biết là ai. Lục Tuyến Yên thẫn thờ nhìn bình nước biển rồi mới từ từ quay sang vị bác sĩ.

- Trương... Trương An?

Trương An bình tĩnh bước lại thay bình nước biển mới rồi quay sang xấp tài liệu đã để sẵn trên bàn.

- Trong thành phố này tôi là người duy nhất tiếp nhận trường hợp giống như cô. Cho nên tôi được điều đến đây để trở thành bác sĩ phụ trách chính cho cô.

Anh lại nhìn vào tập tài liệu kia. Ngắm nghía thêm một hồi anh lại nói.

- Âu Dương Hoàng Tuyền... không ngờ cô còn là đại tiểu thư của Âu Dương gia.

- Tôi không phải người của Âu Dương gia. Chỉ là trên danh nghĩa.

Lục Tuyến Yên chán ghét nhìn ra cửa sổ không nhìn thẳng vào mạt Trương An. Ngay lúc này và cũng đã từ rất lâu, cô căm ghét cái tên này đến tận xương tủy. Thiên Cung và Hoàng Tuyền, chính là ám chỉ cô chỉ là đứa con ở dưới địa ngục mà thôi.

Trương An rất không muốn làm điều này. Nhưng thân là một bác sĩ còn là nhà hóa học đệ nhất bên cạnh Mặc Băng Tước, anh rất tò mò về bí mật cơ thể của Lục Tuyến Yên. Anh nhìn đăm chiêu một lúc lại nói tiếp.

- Em gái cô Âu Dương Hoàng Tuyền cũng trúng loại độc tương tự như cô. Nhưng chất độc không hề phản ứng với cơ thể cô ấy. Hai người là chị em sinh đôi, lại có thể có chuyện này xảy ra sao. Nhóm máu của cô tôi cũng không hoàn toàn xác định được, các bào quan trong cơ thể của cô cũng không hề hoạt động một cách bình thường. Lục Tuyến Yên... cô rốt cuộc... có phải là con người không.

"Có phải là con người không"

Câu nói này như đã in sâu vào tiềm thức của Lục Tuyến Yên. Cô bỗng nhiên ôm đầu mình và trở nên hỗn loạn.

- Tôi... tôi là con người, tôi là một con người.

Trương An nhìn bộ dạng của cô cũng không biết nói gì. Có lẽ, cô chính là con chuột bạch được mang ra để thí nghiệm của Lục gia vào hai mươi năm về trước. Trong cuộc thí nghiệm đó ba anh cũng là người tham gia phụ trách. Sau khi ông chết ông đã dặn anh rằng, nếu gặp cô ấy anh nhất định phải bảo vệ tuyệt đối. Vì cô gái này là tâm huyết cuối cùng của ân nhân cả gia đình anh.

Trương An rút điện thoại định gọi cho ai đó. Tuy rằng đang sợ hãi nhưng Lục Tuyến Yên vẫn nhận ra được chuyện này. Trương An là người của Mặc Băng Tước, và cô một chút cũng không muốn hắn biết về thân phận của cô hiện giờ, càng không thể cho hân ta biết chuyện hôn sự giữa cô và Tống gia. Dù trước sau cả hai đều sẽ gặp nhau.

- Trương An, đừng...

Trương An nhận ra được nỗi sợ trong lòng Lục Tuyến Yên. Anh nắm lấy tay cô nhẹ nhàng an ủi.

- Tiểu thư, tôi sẽ không gọi cho lão đại đâu. Bây giờ co hãy nằm xuống, tôi chỉ đi lấy một ít thuốc mà thôi.

Bên ngoài hành lang, Lục Tuyến Yên trông thấy loang thoáng bóng dáng Vũ Tường Minh bước qua, bà ta không thèm đoái hoài gì cả đến căn phòng này.

- Trương An, tôi muốn đổi lên phòng chăm sóc đặc biệt.

- Được thưa tiểu thư.

Trên tay Vũ Tường Minh cầm một hộp cháo nóng hổi vừa mới nấu. Bà đi nhanh đến bên cạnh Âu Dương Thiên Cung đã tỉnh ngồi dựa vào đầu giường.

- Con gái, con cảm thấy thế nào rồi.

- Con không sao, chỉ là bết thương ngoài da thôi.

- Tại sao lại như vậy, tại sao lại có người muốn hại gia đình chúng ta.

Tống Đăng Tường cũng theo Âu Dương gia đến bệnh viện. Và ông cũng chỉ ở bên phòng của Âu Dương Thiên Cung, còn cô chị gái kia...

Không còn nghi ngờ gì nữa, Âu Dương Hoàng Tuyền chính là Lục Tuyến Yên. Là cô ca quay lại đây để trả thù, hay muốn đoạt lại thứ mà từ lâu ông đã đánh cắp từ Lục gia.

Ở thời điểm hiện tại ông vẫn chưa sẵn sàng để chiến đấu tranh giành thứ đó.

- Âu Dương phu nhân, hay là... ta qua kia thăm...

Vũ Tường Minh vội cắt ngang.

- Không cần. Không cần phải đi thăm con quái thai đó.

"Quái thai?". Tống Đăng Tường cau mày, dù gì cũng là đứa con do mình đứt ruột sinh ra, làm sao bà ta có thể ác mồm như vậy. Con nuôi? Cũng không thể có khả năng này vì nhìn hai người giống nhau thế kia.

Thấy ông im lặng như vậy Vũ Tường Minh không kiềm được lại lên tiếng.

- Xin lỗi anh Tống vừa nãy tôi đã quá lời. Chuyện gia đình tôi hai mươi năm trước chắc anh không thể tưởng tượng được. Sau khi nó rời khỏi Âu Dương gia, không biết họ đã làm gì nó, bây giờ nó chẳng khác gì con quái vật cả.

Bà ta thở dài, im lặng. Tống Đăng Tường thấy bà không có ý tiếp tục, ông ra ngoài hướng sang phòng bên cạnh.

- Mẹ không được nói như vậy.

Âu Dương Thiên Cung cuối cùng không chịu được mà lên tiếng.

- Là mẹ nhẫn tâm bán chị ấy đi, cho dù là gì đi chăng nữa chị ấy cũng là đứa con do mẹ đứt ruột sinh ra. Cái danh tiếng của gia đình này quan trọng đến vậy sao? Quan trọng hơn cả tính mạng của chị con sao.

- Con gái...- Vũ Tường Minh không ngờ con gái yêu quý của mình lại xúc động như vậy.- Con phải hiểu... gia đình chúng ta trong khoảng thời gian đó thật sự là rất...

- Thì làm sao chứ. Mẹ có biết chị ấy căm hận gia đình ta như thế nào hay không? Vậy mà... mẹ còn muốn gọi chị ấy về đây... Mẹ đen Tống Minh ra để ép buộc chị ấy... Hai mươi năm rồi, mẹ vẫn còn gọi chị ấy là quái thai hay sao... chị ấy rõ ràng là vì con mới về đây, mẹ đến một chút biết ơn cũng không có, mẹ còn nói có thể xúc phạm chị ấy như vậy. Con thật sự thất vọng về mẹ.

Vừa nói mà hai hàng nước mắt của Âu Dương Thiên Cung cứ lăn dài xuống. Cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dám lớn tiếng với mẹ như bây giờ, nhưng cô thật sự rất thất vọng về bà ấy, cô thương xót cho số phận của chị gái mình. Dù không nói ra nhưng cô biết chị ấy cũng rất muốn được một lần gọi bà là mẹ.

- Con mệt rồi... mẹ ra ngoài đi.

- Được được. Con nằm xuống đi. Mẹ sẽ đến đồn cảnh sát với ba của con một tí rồi quay lại Cần gì nhớ gọi cho mẹ. Cho dù thế nào đi chăng nữa con vẫn là con gái cưng của mẹ. Nhớ lấy.

...

Lục Tuyến Yên ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Cho đến cuối cùng dù cô có gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng bà ta cũng không đoái hoài đến cô.

Thế thì... cô còn ở trong cái gia đình này để làm gì? Lục Tuyến Yên giật kim truyền nước trên tay mình ra bước đến bên cửa sổ, ở nơi này thật ngột ngạt.

Cạch!

Đúng vậy, cô nghe thấy tiếng mở cửa. Lục Tuyến Yên nhìn sang, có cô gái rất xa lạ đang hướng về phía cô. Cô ta hất gọng kính, tay cầ chiếc micro bên cạnh còn có anh chàng ôm lấy cái máy quay phim và tất nhiên ống kính là hướng về phía cô.

Là phóng viên, cô ta làm gì ở đây?

- Các người...

Chưa kịp nói tiếp micro đã bị đưa thẳng lên trước mặt Lục Tuyến Yên. Cô gái ấy thảnh thót hỏi.

- Cô Lục, tôi nghe nói cô có mối quan hệ bất chính với tổng giám đốc Băng thị, còn có các mối quan hệ không sạch sẽ bên ngoài.- Cô gái đưa tấm hình lên trướ mặt Lục Tuyến Yên.- Cô có ý kiến gì với sự việc xảy ra cách đây vài ngày trước không.

Lục Tuyến Yên thần người nhìn vào trang đầu tờ báo, người trong ảnh chẳng phải là cô hay sao? Là cô đang đứng bên cạnh quyến rũ một ông lão béo dê xồm. Nhưng cô không hề làm điều đó, thời gian này là cô đang ở bên Mĩ. Vậy là có người muốn hãm hại cô sao.

Tâm trạng Lục Tuyến Yên lúc này vốn dĩ rất mong manh nhưng bỗng nhiên chuyện này lại xảy đến khiến cô không thể nào tiêu hóa kịp. Cô nhìn tờ báo mấp máy môi muốn nói nhưng rồi lại im lặng.

- Tôi...

- Các người làm gì vậy?

Trương An rất nhanh đã quay lại. Trong thấy anh Lục Tuyến Yên như nhìn thấy vị cứu tinh. Cô chạy lại phía anh nấp sau lưng với tinh thần sợ hãi. Cứ như sợ những người trước mặt sẽ ăn thịt cô vậy.

- Cá người có biết đây là đâu không, đạo đức nghề nghiệp của các người đâu hết rồi. Không mau ra khỏi đây, tôi sẽ khiến các người sống không bằng chết đấy.

Cô gái đeo kính nghe vậy run rẩy rời đi. Sao cô dám nói là y tá ở bệnh viện đã gọi cho cô đến đây chứ. Cái nghề phóng viên này là làm những việc khiến người khác ghét mà có tiền, nhưng cô cũng không nhẫn tâm đến nỗi khiến cho người khác liên lụy vì mình.

Trong phòng bệnh, Lục Tuyến Yên vẫn đang sợ hãi trốn sau lưng Trương An dù hai người đó đã đi xa. Anh chỉ biết trấn an cô.

- Tiểu thư, chúng ta cùng đến phòng chăm sóc đặc biệt. Tôi sẽ đưa cô đi.

Lục Tuyến Yên không nói gì nằm trên giường nhìn vào không khí, đôi mắt không muốn mở lên nữa. Đúng là ngay từ đầu, cô không nên về cái nơi mà cô đã quyết tâm vứt bỏ lúc bảy tuổi.

Lúc này điện thoại Trương An reo lên. Anh nhìn Lục Tuyến Yên một chút rồi ra bên ngoài. Tống Đăng Tường thấy anh tiến về phía của vội né sang một bên cầm điện thoại như đang vô tư nói chuyện với ai đó.

- Tôi nghe... Quách Ân sao?- Trương An lo lắng nhìn vào giường bệnh của Lục Tuyến Yên.- Được tôi đến ngay.