Lên Tàu Trước, Mua Vé Sau

Chương 5: Là anh!



"...Được." Cô hỏi anh. "Anh đang ở nước ngoài sao?"

"Phải, Manhattan." Bên anh đang là buổi sáng.

"Ồ." Cô thuận miệng hỏi. "Anh đang làm gì vậy?"

"Đang họp." Một đám người trong phòng mắt đang nhìn chằm chằm máy tính nhưng tai lại dỏng lên nghe lén xem chủ tịch nói chuyện với ai mà dịu dàng thế.

Cô giục anh. "Vậy anh bận đi, em không làm phiền nữa."

"Được, em nghỉ ngơi sớm đi."

Anh cúp máy, quét mắt nhìn một lượt những kẻ đang giả bộ tập trung trong phòng họp, cất giọng lạnh lẽo: "Tiếp tục!"

—————

Thời tiết đã sang đông, mấy ngày nay tuyết rơi rất dày.

Sau giờ nghỉ trưa, Tiết Chi Văn tay thò từ gối sưởi vươn ra, quay sang rủ Kha Hằng. "Hay tối nay chúng ta đi ăn lẩu đi? Mình nghe nói con phố đối diện mới mở một quán lẩu Tứ Xuyên."

Trời lạnh như thế này ăn lẩu là tuyệt nhất.

Kha Hằng hưởng ứng. "Được, lâu lắm rồi mình chưa ăn lẩu." Cô rất thích đồ ăn cay.

Hai người đang hi hi ha ha bàn luận, thấy trưởng phòng đi vào. Sau lưng cô ấy còn có một người nữa theo sau, là một cô gái trẻ, mặc váy đen bó, ngắn qua gối.

Trưởng phòng giới thiệu. "Đây là nhân viên mới của phòng chúng ta, Cố Tiểu Trúc."

Cô gái trẻ mỉm cười. "Chào các anh chị, em là Cố Tiểu Trúc. Mong sau này được anh chị giúp đỡ."

Trưởng phòng tiếp lời: "Cuối năm nhiều việc, em ấy sẽ làm trợ lý, hỗ trợ mọi người xử lý hồ sơ."

Chỉ tay về phía chiếc bàn đối diện Kha Hằng. "Em ngồi chỗ đó đi."

"Văn Văn, Hằng Hằng. Hai em hướng dẫn em ấy nhé." Trưởng phòng nói với bọn họ mấy lời rồi rời đi.

Cố Tiểu Trúc vào bàn làm việc, đặt chiếc túi xách mới nhất trong bộ sưu tập mùa đông của LV xuống bàn, ngồi xuống.

Kha Hằng lịch sự chào. "Chị là Kha Hằng, cô ấy là Tiết Chi Văn, bọn chị sẽ là người hướng dẫn em."

Cố Tiểu Trúc liếc nhìn Kha Hằng và Tiết Chi Văn đánh giá một chút, một người mặc áo bông trắng tròn vo như gấu trúc, một người lại mặc jacket da báo, thật quê mùa.

Tiết Chi Văn không nhìn thấy sự khinh miệt trong mắt cô ta, hào sảng vươn tay. "Chào lính mới, sau này có gì thì giúp đỡ lẫn nhau nhé."

Cố Tiểu Trúc nhìn cô ấy, nhưng không vươn tay bắt lại. Cô ta bật máy tính.



Tiết Chi Văn đành nhún vai, thu tay về.

Kha Hằng cùng cô ấy nhìn nhau, không nói gì.

Giờ tan làm, Tiết Chi Văn kéo Kha Hằng vào thang máy đông đúc. Hai người đứng góc trong cùng bên phải.

Cô ấy đút tay vào túi áo jacket, miệng làu bàu. "Em út mới của phòng chúng ta thật là cay*, nhìn là biết không phải người hiền lành."

*cay ở đây là nóng bỏng

Kha Hằng nhìn cô ấy cười cười. "Trước đây khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, mình cũng cảm thấy như vậy."

"Nào có, mình đâu có mát mẻ được như ẻm. Trời lạnh -5 độ vẫn mặc váy ngắn cũn, lại không có áo khoác, không sợ ra đường lạnh chết à." Nghĩ tới chiếc váy đen mỏng manh kia, cô nàng không khỏi rùng mình.

"Có lẽ do chúng ta già rồi, không chịu được lạnh." Kha Hằng nghĩ vậy.

Tiết Chi Văn nhíu mày. "Có sao?" 24 tuổi là già sao? "Mình thấy chúng ta vẫn còn trẻ lắm. Trăng nhỏ, nhìn cậu như con nít ấy." Nói rồi còn vô tư khoác tay lên vai cô, vỗ vỗ lớp áo bông.

Kha Hằng dở khóc dở cười. Hôm nay trời lạnh, cô còn cảm thấy mình âm ấm sốt, vậy nên liền khoác một chiếc áo bông dày đi làm. Bây giờ vẫn còn thấy lạnh nè. Cô xụt xịt mũi. "Ừ, mình là con nít, còn cậu là chị đại bảo kê mình."

"Haha"

—————

Cửa thang máy riêng cao cấp của ông chủ mở, đoàn người bên trong lần lượt bước ra, dẫn đầu là Doãn Tư Hàn- Chủ tịch tập đoàn Danh Thần.

Doãn Tư Hàn móc điện thoại từ túi áo, lạnh lùng bước ra ngoài. Theo chân anh là mấy vị quản lý cao cấp, tay cầm tập báo cáo dày cộp, mặt mày đen thui, cúi đầu im thít không dám hé một lời.

Đúng lúc này, phía thang máy đối diện cũng mở. Một nhóm nhân viên sau khi tan làm tản ra. Bọn họ nhìn về phía bên này, trông thấy vị cao cao tại thượng trong truyền thuyết, tâm tình bắt đầu nhộn nhạo. Mấy cô gái nhỏ lắc tay nhau, phấn khích.

"Nhìn kìa, Doãn tổng, là Doãn tổng tầng 28 đó!"

...

Kha Hằng cũng bước ra khỏi thang máy, cô đang cúi đầu nhìn điện thoại. Vừa nhận được tin nhắn mới, cô mở ra xem.

Doãn tiên sinh: [Tối nay cùng ăn cơm nhé.] Anh đi công tác về rồi.

Chưa kịp bấm trả lời, Tiết Chi Văn bên cạnh đã huých vai cô, hếch cằm về phía trước:

"Trăng nhỏ, dung nhan thật của vị cao tầng tầng 28 kìa, xem cậu còn dám chê anh ta nữa không."

Kha Hằng ngẩng đầu lên, nhìn về hướng đó, vừa vặn va phải một ánh mắt. Hai người nhìn nhau. Kha Hằng không tin vào mắt mình, cô trợn tròn mắt nhìn người đàn ông cao lớn mặc tây trang đen, thắt cà vạt.

Cô có chút choáng váng, giọng run rẩy hỏi Tiết Chi Văn: "Cậu nói ai là chủ tịch á?"

"Doãn Tổng đó, Doãn Tư Hàn. Chính là người đi đầu kia kìa."

Đầu cô nổ "bùm" một tiếng. Ông trời ơi, sao trước đây chưa ai nói với cô rằng Doãn Tổng mà họ nhắc tới chính là Doãn Tư Hàn chứ!

Doãn Tư Hàn nhìn thấy cô cũng có chút bất ngờ, xong tia kinh ngạc chỉ thoáng qua rồi tắt. Trông thấy cô gái đang tròn miệng há hốc kia mấy lần dụi dụi mắt xác nhận, anh có chút buồn cười.

Cô gái nhỏ nhìn thấy anh rồi, lại hoảng hốt, rồi làm như không quen biết, cúi đầu kéo người bên cạnh lủi khỏi đám đông ồn ào, chạy thẳng ra cửa lớn toà nhà. Một trắng một da báo nháy mắt mất hút.

Anh nhíu mày, rảo bước ra khỏi Danh Thần.

—————

Kha Hằng kéo Tiết Chi Văn ra khỏi tập đoàn.

"Này, cậu chạy nhanh vậy? Làm mình mệt muốn chết." Tiết Chi Văn tay chống hông cúi người thở hồng hộc.

"Xin lỗi cậu, mình có việc gấp phải về. Quên mất chưa nói với cậu." Kha Hằng lấp liếm.

Cô áy náy lắc tay cô ấy. "Hôm nay không thể đi ăn với cậu được, thật xin lỗi."

Tiết Chi Văn cho là thật, cũng không hỏi sâu. Cô ấy vẫy một chiếc taxi trên đường, rồi nhường Kha Hằng lên trước.

"Cậu vội thì về trước đi, chúng ta hẹn lần sau cũng được."



"Cảm ơn cậu nhé. Tạm biệt." Nói rồi cô ngồi vào xe, báo địa chỉ nhà cho tài xế.

Kha Hằng ngồi trong xe, vẫn chưa bình tĩnh lại nổi. Cô nhớ trước đây từng hỏi anh, anh làm nghề gì, anh nhàn nhạt nói: "Kinh doanh." Kha Hằng nhìn khí chất của anh cùng nhóm vệ sĩ đi cùng thì cũng đoán anh là ông chủ của tập đoàn nào đó. Nhưng cô một mực không ngờ, anh là ông chủ Danh Thần! Anh chính là sếp lớn của Trung Lục! Cô vậy mà lại múa rìu qua mắt thợ, than vãn với anh có tên ngốc nghếch thu mua công ty xuất bản, lại còn nói xấu người ta không có năng lực. Nghĩ tới đây, cô bật khóc không ra nước mắt.

Doãn Tư Hàn ngồi trên xe, nhìn điện thoại một lúc. Kha Hằng vẫn chưa trả lời anh, có lẽ vẫn đang bất ngờ. Anh lại nhắn cho cô một tin.

[Em ở đâu? Tôi qua đón em.]

Bên kia vẫn không hồi âm.

Doãn tiên sinh: [Không cố ý lừa em. Chỉ cho rằng chúng ta không cùng lĩnh vực nên không bàn sâu.] Lại không ngờ cô là nhân viên của Trung Lục anh thu mua.

5' sau.

Trăng sáng trên trời đêm: [Doãn tổng]

Doãn tiên sinh: [Ừ?]

Trăng sáng trên trời đêm: [Tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, mong ngài bỏ qua]

Doãn tiên sinh: [Không sao. Nhắn địa chỉ của em, tôi qua đón em.]

Trăng sáng trên trời đêm: [Không không, Doãn tổng. Một nhân viên nhỏ bé như tôi sao có thể dùng bữa với ngài được.]

Cô gái nhỏ bắt đầu dùng kính ngữ với anh.

Doãn tiên sinh: [Hiện tại đã tan làm, tôi không phải chủ tịch của em nữa.]

Doãn tiên sinh: [Gặp mặt rồi nói.]

Trăng sáng trên trời đêm: [Doãn tổng, ngài cứ bận. Tôi có việc đi trước. Xin cáo từ *icon chắp tay thoái lui*]

Lại còn đổi biệt danh của anh thành "Doãn tổng".

Doãn tổng: "..."

—————

Kha Hằng về chung cư Tân Nhĩ, vào phòng đóng sầm cửa lại, nhào úp người lên giường. Xong rồi, cô đắc tội với sếp lớn, lại còn là sếp siêu lớn. Cô tiêu đời rồi!

Nghĩ tới liền muốn chạy trốn. Cô quyết tâm từ ngày mai ngoại trừ một đường từ nhà tới công ty rồi từ công ty về nhà, sẽ không đi đâu hết.

Cầm điện thoại, cô vào Wechat, tắt thông báo tin nhắn của Doãn Tư Hàn, sẽ không tìm anh nữa.

—————

Cuối năm, công việc bận rộn đến tận Giáng Sinh mới kết thúc.

Lễ Giáng Sinh ở các công ty được tổ chức tương đối lớn. Hiện tại Trung Lục đã trực thuộc tập đoàn Danh Thần, vì vậy tập đoàn tổ chức tiệc mừng, nhân viên của Trung Lục cũng tới tham dự.

Năm nay công ty vẫn kết hợp tiệc Giáng Sinh với lễ ăn mừng tổng kết cuối năm, tổ chức đại tiệc tại khách sạn Nhất Đoá, thuộc sở hữu của Danh Thần.

Kha Hằng có chút không muốn tới bữa tiệc, nhưng tất cả đồng nghiệp trong phòng thu mua đều đi, vì vậy cô cũng không dám từ chối. Chiều hôm trước, cô còn theo chân mấy người bọn họ đi thuê lễ phục.

Hôm nay Kha Hằng mặc một bộ lễ phục màu vàng chanh, váy lụa dài qua bắp chân, xoè bồng bềnh, kết hợp với làn da trắng sứ, trông cô như một đoá uất kim hương nở rộ.

Bữa tiệc lớn quy tụ nhiều nhân vật lớn mặt trong tập đoàn, các nhân viên cũng tới đầy đủ, quy mô cả ngàn người, Kha Hằng cũng không quá lo lắng nếu bắt gặp người quen.

Cô đứng bên cạnh Tiết Chi Văn, hai người vừa ăn cupcake vừa nói chuyện phiếm.

Tiết Chi Văn xúc bánh. "Lát nữa sẽ có cả khiêu vũ đấy, nhưng mình không biết nhảy. Lại phải ngồi đây một mình rồi."

"Không sao, mình ở đây với cậu. Hôm nay mình cũng không muốn lên sàn." Kha Hằng nhai quả anh đào trang trí trên bánh, nó có vị chua chua cay cay, hình như đã ngâm qua rượu. Cô khẽ nhíu mày.

"Cậu cũng biết khiêu vũ sao?"

"Có biết một chút." Kha Hằng khiêm tốn.



Tiết Chi Văn nhìn cô, trước nay Kha Hằng chưa từng đề cập chuyện gia đình cho mọi người trong văn phòng. Ngoại trừ nhan sắc giống như tiểu thư trong lồng kính, thói quen hàng ngày của Kha Hằng rất đơn giản. Bọn họ thấy hàng ngày cô đi tàu điện đi làm, ăn mặc cũng không đắt đỏ, đều là quần áo không có nhãn hiệu, liền cho rằng gia cảnh cô rất bình thường, cũng không chú ý.

Tiết Chi Văn cũng cho là như vậy, nghe thấy cô biết khiêu vũ thì bất ngờ, nhưng cũng khá hợp lý. Bây giờ khiêu vũ không phải là bộ môn dành riêng cho giới quý tộc, ai cũng có thể học, nhân viên bọn họ chẳng phải cuối năm tham gia tiệc cũng sẽ lên sàn nhảy vài điệu đó sao.

Cô ấy lại nhiều chuyện:

"Từ khi nhìn thấy Doãn tổng ở thang máy lần trước, đến giờ tớ vẫn chưa được gặp lại. Anh ấy cứ như lặn mất tăm vậy, làm một đám thiếu nữ trong văn phòng chúng ta thổn thức không thôi."

"Có thể anh ấy đi công tác." Tốt nhất đừng tham gia tiệc này.

"Chắc vậy, nhưng đến tiệc cuối năm cũng không về tham dự sao? Mình nghe nói hôm nay anh ấy có tới mà nhỉ? Sao không thấy bóng dáng đâu? Chẳng lẽ là tin giả?"

Kha Hằng không trả lời cô ấy, cầm lấy điện thoại, bấm vào phần Wechat cô đã tắt thông báo hơn nửa tháng nay. Có một vài cuộc gọi nhỡ, anh còn gửi cho cô vài tin nhắn.

Doãn tổng: [Chúng ta nói chuyện một chút nhé.]

Doãn tổng: [Không gặp mặt, nhắn tin thôi cũng được.]

Cách vài ngày:

Doãn tổng: [Em trả lời tôi đi.]

...

Doãn tổng: [Mấy ngày tới tôi đi công tác, sẽ không đến công ty, em không cần ngày nào cũng lén lút chạy đến văn phòng như vậy.]

Hoá ra anh đã nhìn thấy cô một bộ dạng thấp thỏm khom người nhìn ngang ngó dọc chạy tới văn phòng.

Kha Hằng tắt máy, bóng dáng Tiết Chi Văn bên cạnh đã không thấy đâu, lại nhìn giữa sảnh mọi người đang khiêu vũ, một anh chàng đang cầm tay dẫn dắt cô ấy dạy khiêu vũ. Chân cô nàng loạng choạng tiến lên lùi xuống, dẫm bẹp bẹp vào mũi giày người kia.

Kha Hằng: "..."

Cô cầm túi xách lên, ra khỏi phòng bao, đi về phía khu nhà vệ sinh ngoài đại sảnh.

Vừa bước vào, cô nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng bên bồn rửa tay.

Anh nhắm nghiền mắt, người dựa vào tường, vòi nước vẫn chưa tắt đang chảy xối xả. Hôm nay tiệc tổng kết, đám quản lý cao cấp ăn mừng linh đình, chuốc cho anh không ít rượu.

Phân vân một chút, nhìn xung quanh không có ai, cô tiến về phía anh.

"Doãn tổng."

Nghe tiếng người con gái khẽ gọi, Doãn Tư Hàn mở mắt. Bóng hình mờ ảo của cô dần hiện rõ, như một bông tulip tinh khôi đang hé nở, đẹp đến rung động. Anh đứng thẳng người, nhưng có lẽ do quá say mà loạng choạng, đổ về phía trước.

Kha Hằng vươn tay đỡ anh, luồn tay qua sau lưng giữ anh thăng bằng. Tay Doãn Tư Hàn vòng qua, đặt trên vai cô, cả người đổ gục. Cô thấp bé, đi giày cao gót 7 phân cũng chưa đứng tới ngang vai người 1m88 như anh. Tư thế này giống như anh đang ôm trọn cô trong vào lòng. Cả người cô lảo đảo ra sau.
— QUẢNG CÁO —