Đêm hôm khuya khoắt, tiếng tu hú kêu lên lồng với tiếng kèn đưa dâu, vang lên inh ỏi cả một thôn, lần hiến tế này, vô cùng rình rang, khác hẳn những lần trước, đèn lồng treo sáng mỗi nhà, người trong thôn đều phải ra ngoài cửa, cười tươi đưa tiễn tân nương, từ đầu thôn cho đến cuối thôn treo đầy vải đỏ và giấy hỉ.
Tất cả những yêu cầu này, đều do thủy thần kia ban xuống, bắt Tô Ngạn thực hiện đúng theo yêu cầu, hắn còn sai yêu ma đưa tới sính lễ, rước Tự Anh huy hoàng. Với một kẻ tôn sùng thần thánh như Tô Ngạn, lệnh hắn ban xuống còn ghê gớm hơn cả lệnh vua, Tô Ngạn không dám trái ý, chuẩn bị lễ hiến tế long trọng.
Chiếc kiệu hoa đỏ rực, cùng với những sính lễ, trân châu dị bảo không thiếu, đợi trước ngôi nhà tân nương, Tô Ngạn đứng bên ngoài, trịnh trọng hô lớn mời nàng.
" Tân nương lên kiêu hoa ! "
Ngay sau tiếng hô ấy, Tự Anh mặc hỉ phục lộng lẫy, đội khăn đỏ đính đầy phỉ thúy, đưa bàn chân nhỏ nhắn mang hài đỏ thêu chỉ bạc, bước ra khỏi cửa. Bà mai dìu dắt nàng, miệng cười tươi rói, ai ai cũng cùng một nụ cười giả dối.
Người gả đi không phải gả cho người, toàn những nụ cười miễn cưỡng đưa tiễn tân nương.
" Tự Anh ! Tự Anh ! "
Tiếng của mẫu thân nàng, theo tới tận nơi đưa tân nương, chạy xộc vào đó, mấy tên nam nhân to cao, chắn bà lại ngay.
" Tự Anh ! "
" Tự Anh ! "
" Hãy cho tôi gặp nhi nữ một lần cuối ! " bà gào khóc, giữa những giọng cười vô nhân tính, đều là người dân trong thôn, chung sống với nhau lại chèn ép một mình Tĩnh Yên.
Người dân phụ trong cơn bức xúc, bất chấp sự can ngăn, dằn co chút sức lực già cõi, bị bọn nam nhân tráng kiện đã ngã ra đất.
" Á !!! " tiếng Tĩnh Yên hét lên.
" Mẫu thân ! " Tự Anh the thé gọi, tai nàng nghe không nhầm, tiếng kêu ấy rất đau đớn, mẫu thân nàng đang gặp chuyện.
Tân nương gấp gáp bước đi, bị bà mai bên cạnh nắm chặt tay nàng, nhắc nhở không cho nàng bước ra đó.
" Tân nương, hãy nghĩ cho thôn Giai Đồng !
Nghĩ cho mẫu thân của cô ! "
" Mẫu thân... " Tự Anh lí nhí, xót xa trong lòng, nàng gả đi cho kẻ không phải là người, còn chẳng được mẫu thân chủ hôn, hờn tủi vô cùng.
Cơ thể mảnh mai kia bịn rịn, liên tục bị bà mai kéo ngược về, ngăn cản hành động, Tô Ngạn thấy hai mẹ con tội nghiệp, Tĩnh Yên mất hai cô nhi nữ cùng một lúc, mủi lòng sót thương, ngoắt tay ra hiệu cho những nam nhân kia cho bà vào, còn gật đầu cho bà mai thả tay Tự Anh.
" Tự Anh ! " Tĩnh Yên hớt hải, chạy tới ôm chặt bắp tay Tự Anh.
Cô nhi nữ của bà, vén chiếc khăn trùm đầu muốn nhìn mẫu thân, lập tức bị bà mai bên cạnh chặn lại hành động, nhắc nhở nàng.
" Tân nương, không nên ! "
Tự Anh hiểu ý, không được nhìn mặt mẫu thân lần cuối, đành ngậm nước mắt chua chát, tranh thủ nói những lời từ biệt.
" Mẫu thân, Tự Anh kiếp này không thể làm tròn hiếu đạo !
Xin người hãy bảo trọng thân thể ! "
" Tự Anh...
Mẫu thân có lỗi ! Là mẫu thân không bảo vệ được con ! "
Tĩnh Yên khóc lớn, ôm lấy người nhi nữ, bà mai bên cạnh chướng mắt, lại tách hai người ra, chỉ cho họ nắm tay nhau nói chuyện.
Tự Anh dùng đôi tay mò mẫm, lên khuôn mặt hốc hác của mẫu thân, ngón tay cái quẹt đi những giọt nước mắt bi thương, lạnh buốt, tiếng nàng thút thít sau chiếc khăn trùm đầu.
" Mẫu thân, người lo cho Tự Anh đến đây đã đủ rồi...
Hãy để Tự Anh hy sinh đổi lấy bình yên !
Ơn sinh thành của mẫu thân...nhi nữ xin nợ lại kiếp sau ! "
Tiếng Tự Anh nức nở, bà mai bên cạnh, thúc cùi trỏ vào vạt áo của nàng, ra hiệu đã hết thời gian từ biệt, nàng buộc buông tay mẫu thân, đứng nghiêm chỉnh trước mặt bà, cúi lạy ba lạy ơn sinh thành, châm dứt mối duyên nợ của hai mẹ con.
Người dân phụ, nước mắt giàn giụa, đau xé ruột xé gan, nhận ba lạy ấy, nói không nên lời, cùng lúc phải đưa tiễn hai cô nhi nữ đi xa, âm dương cách biệt, có nỗi đau nào bằng nỗi đau này.
Tiếng khóc của bà, ai ai cũng nghe được, nhưng chẳng ai có thể giúp bà, giúp bà giữ lại đứa con duy nhất.
" Được rồi, mau đưa tân nương lên kiệu ! " Tô Ngạn lên tiếng, cắt đi khung cảnh thê lương.
Tĩnh Yên khóc cạn nước mắt, níu lấy vạt áo hỉ, Tự Anh được bà mai dìu đi, không quay đầu, bỏ lại tiếng khóc đau thương của mẫu thân.
Hơi thở nặng trịch phát ra sau tấm khăn trùm, bước chân cũng nặng như trên người nàng vác theo hàng tấn đá, từng bước in lên mặt đất lạnh, giọt lệ nhạt nhòa nhỏ xuống, hòa tan trong lớp đất cát.
Chiếc kiệu hoa nghiêng xuống, vén màn cho tân nương vào trong, kiệu 8 người khiêng, oai hùng biết nhường nào. Tiếng kèn vang khắp một phương, những ngọn đuốc rực sáng lối đi ra sông lớn, cứ cách 1m lại có người đứng tung giấy đỏ, tươi cười chúc phúc.
Người trong thôn đưa kiệu hoa, xập xình ra tới sông lớn, chiếc kiệu đang rung lắc đột ngột dừng lại, tất cả điều quỳ xuống bái lạy bên con sông.
" Thôn Giai Đồng xin đưa tân nương lên đường !
Cầu thủy thần ban phát bình an ! "
Cùng với lời khẩn cầu của hàng chục người, một cơn gió to ập đến, thổi bay cát bụi, làm tấm màn trên kiệu hoa liên tục đập vào người Tự Anh, suýt làm tấm khăn trùm đầu rơi ra, may mà Tự Anh giữ chắc nó lại.
Theo cơn gió ấy, nước sông bốc lên làn sương mù dày đặc, dưới ánh trăng mờ nhạt, hiện lên một con thuyền đỏ lớn, là thuyền rước tân nương, rành rành ngay trước mặt nhiều.
Con không có một bóng người nào, lại có thể tự lái vào bờ, dần hiện rõ mọi thứ có trên con thuyền, nó trang hoàng hệt như kiệu hoa, xung quanh còn được vác vàng óng ánh.
Những người ở đó chứng kiến, sợ hãi không thôi, họ chỉ nghĩ hiện tượng ma quỷ chỉ mình Tô Ngạn mới được thủy thần cho nhìn thấy, không ngờ hôm nay tất cả đều phải tận mắt nhìn hiện tượng này.
Quanh con thuyền đỏ long trọng ấy, những tên yêu ma đủ loại hình thù hiện lên trong sương mù, chúng đều mặc đồ đỏ, đón tân nương, dọa những người dân nhát gan, ngất ngây tại chỗ, một số người còn đủ tinh thần để xem, đều run lẩy bẩy, có người còn tè cả ra quần.
Đứng giữa con thuyền, một cô nương xuất hiện, kẻ duy nhất có hình dáng con người, Cổ Thư Kỳ cùng một số yêu ma bay tới đất liền, vô cùng oai phong.
Tô Ngạn lập tức cúi đầu, cung thỉnh họ, những người dân làm theo hành động của ông ta, Cổ Thư Kỳ chẳng thèm để mắt, nói vài câu hời hợt.
" Thủy thần có lệnh !
Đưa tân nương Lý Tự Anh đi, thôn Giai Đồng sau này không cần công nạp bất cứ thứ gì nữa !
Cuộc sống an nhàn, cơm no áo ấm ! " giọng ả dõng dạc.
Nghe thông báo này, không ít người vui mừng, sau này những gia đình có con gái không sợ bị hiến tế đi nữa, đồng loạt hoan hô, đa tạ thủy thần kia ban ơn.
Riêng, Tĩnh Yên, người dân phụ kia vẫn đang khóc lóc, vì chỉ duy nhất mình bà mất đi hai cô nhi nữ, nỗi đau của bà bị những con người vô tình kia vùi lấp.
Cổ Thư Kỳ ban lệnh xong, bằng mặt không bằng lòng, đến trước kiệu, cúi người cung kính vén màn kiệu hoa.
" Mời tân nương lên thuyền ! "
Tự Anh nghe giọng nói, quen thuộc quá với nàng, nặn ra nụ cười khinh bạc sau tấm khăn, bước ra khỏi kiệu, nàng vừa đi chưa được vài bước, mẫu thân của nàng lại liều mạng chạy ra, níu lấy chân nhi nữ.
" Tự Anh ! "
" Dân phụ to gan, dám quấy phá tân nương ! " Cổ Thư Kỳ lên tiếng chói tai, định xử lí Tĩnh Yên.
Nào ngờ, Tự Anh bắt kịp tay ả lại, ỷ mình được thủy thần nhắm đến, nàng dùng uy quyền của mình đàn áp cá chép tinh kia.
" Ngươi dám làm hại mẫu thân ta ! " Tự Anh gắt gỏng, bóp chặt bàn tay kia.
Cổ Thư Kỳ bị quát tháo trước nhiều người, không dám làm càn, lần trước bị thủy thần rút vẩy nên ả đã sợ, đành cúi lùi nhận sai.
" Thư Kỳ có tội, mong tân nương bớt giận ! " ả cúi đầu, xin lỗi Tự Anh.
Cánh tay mềm của Tự Anh tức thì buông tay ả ra, nàng khom xuống đỡ mẫu thân đứng dậy, dặn dò vài lời cuối.
" Mẫu thân, Tự Anh phải đi rồi ! Xin người hãy nén đau thương ! "
" Tự Anh... " Tĩnh Yên khóc lóc không thôi, nói chẳng nên lời.
Vạt áo hỉ bị bà dày xéo đến nhăn nhúm, người dân phụ đau lòng tột độ, kêu than chẳng xong, khóc càng lúc càng nặng lệ.
Tự Anh cố nén cảm xúc, dứt khoát gạt tay bà, đứng thẳng trước nhiều người, tiếp tục dùng chức vị tân nương của mình, đe dọa.
" Thôn Giai Đồng nghe cho rõ !
Ta vì các người gả đi, đối đãi mẫu thân ta cho tốt vào !
Nếu để mẫu thân ta chịu khổ, ta nhất định không tha cho các người ! "
Tiếng nàng hùng hổ, ai nấy cũng sợ xanh mặt, nàng được chính thủy thần rước đi, chứng tỏ nàng không tầm thường, chẳng ai dám làm phật lòng nàng, cúi lạy phục tùng từng câu nói.
Tự Anh dứt lời, quay đầu bỏ lại tiếng khóc của mẫu thân, Cổ Thư Kỳ phất tay đưa Tự Anh bay lên thuyền đỏ, làn gió to thổi đến, con thuyền cùng bóng người biến mất tăm.