Ánh sáng của mặt trời xuyên qua nhung cửa, bên trong căn phòng yên tĩnh, nóng dần lên thứ không khí của buổi sáng.
" Yêu phi ! "
Tiếng gọi nhỏ nhẹ âm vang, ngay trong căn phòng yên tĩnh ấy, lập đi lập lại nhiều lần, miễn cưỡng Tự Anh tỉnh giấc, cả cơ thể nàng mệt nhoài, đầu óc còn choáng váng nhẹ, nàng hé đôi mắt hơi rít của mình lên, do đêm qua nàng khóc, đôi mắt có chút nặng nề.
Trong vô thức, Tự Anh đưa tay lên xoa vào hai huyệt thái dương, cổ họng nàng truyền đến cơn đau lạ thường, như hôm nay nàng bệnh vậy, mệt mỏi không muốn ngồi dậy.
Nàng dật dựa, mãi không ngồi dậy nổi, cả phần dưới của nàng như bị dè, chẳng động đậy được, còn thân trên, lồng ngực lại bỗng truyền đến cơn khó thở.
" Ah... " Tự Anh thở một hơi thật nặng nề, sắc mặt nàng trắng bệch, như chẳng còn một giọt máu, bàn tay đặt lên khuôn ngực, cố hít thở thật đều đặn.
" Yêu phi ! "
Tiếng nói kia rõ dần, Tự Anh phản ứng ngay, biết có kẻ đứng cạnh, nàng xoay mặt nhìn xem.
Hóa ra là Cổ Thư Kỳ, hai tay bưng một chậu nước, làm nhiệm vụ chăm sóc Tự Anh, ả ta thấy nàng tỉnh, mau chóng tiến đến gần, đỡ người nàng ngồi dậy.
" Cổ Thư Kỳ ! " Tự Anh gắng gượng trên tay ả, người nàng sau một trận hoan ái bỗng chẳng còn sức lực, cứ như nàng xông pha chiến trường, bị đánh đến thương tích đầy mình.
" Yêu phi, người ổn không ? " Cổ Thư Kỳ vờ có lòng hỏi thăm.
Ả đỡ nàng dậy, vuốt lên mái tóc nàng, soi xét sắc mặt của nàng, bờ môi xơ xác, và chiếc cổ lưu đầy dấu hôn, làm tâm ả khó chịu, tự biết lí do gì Tự Anh lại mệt như vậy, lòng không khỏi ghen tị.
Tự Anh được ả giúp, lắc lắc bàn tay, khuôn miệng nhỏ bật lên từ " Ta ổn ", nàng lấy sức ngồi thẳng, trên người nàng đã được mặc lại chiếc áo choàng dài kia, không lõa lồ thân thể như đêm qua.
Có lẽ, là do Lương Mặc đã giúp nàng thay nó vào, trước khi hắn ra ngoài bỏ lại nàng trong phòng vắng.
Cổ Thư Kỳ ngâm khăn ấm, rồi vắt chiếc khăn ấy, giúp Tự Anh rửa mặt, cả làn da hồng hào ngày càng nhợt nhạt dần, hơi thở của cô nương cũng yếu dần, cá chép tinh biết rõ nguyên nhân. Ả quan sát biểu hiện của Tự Anh rất kĩ, ngầm đoán chắc Tự Anh ngây thơ, chưa rõ sự tình, bèn cố tình nói mấy câu, đánh tâm lý nàng.
" Yêu phi, có vẻ như người đang yếu dần rồi...
Xem ra... " ả ngập ngừng.
" Yếu dần ? " Tự Anh làu bàu, không khỏi nhíu mày, nghe không hiểu ý cá chép tinh.
Lúc này, nàng mới bình tâm cảm nhận cơ thể nhỏ của mình, đúng như Cổ Thư Kỳ nói, hình như nó thật sự rất yếu ớt, từ lúc nàng đến đây, sức khỏe bỗng ngày càng đi xuống, không rõ lí do là gì, có lúc thấy bản thân mệt mỏi chẳng chống đỡ nổi, như nàng làm việc cực lực, mất sức.
" Thư Kỳ...có phải ta bệnh rồi không ? " Tự Anh quay sang Cổ Thư Kỳ tra hỏi ngay.
Ca chép tinh bày ra bộ mặt khó xử, giả vờ mấp máy khuôn miệng không nói thành câu, Tự Anh cảm nhận có chuyện gì đó không ổn, bắt lấy bàn tay của Cổ Thư Kỳ, luân phiên miệng nhỏ tra cho bằng được.
" Thư Kỳ nói ta nghe ! Rốt cuộc ta bị làm sao ?
Có phải ta bệnh rồi không ? "
" Yêu phi, người không bệnh...
Người bình tĩnh đi ! " Cổ Thư Kỳ nhăn mặt, nhỏ tiếng.
Rồi, ả liếc dọc liếc ngang khắp phòng như đang rình mò, khoảng ít lâu, xác nhận không bị thủy thần giám sát, ả mới ghé sát vào tai Tự Anh, lí nhí giải thích với nàng.
Chuyện, nàng là con người, vốn không thể sống chung với yêu ma, cơ thể nàng là dương khí, yêu mà là âm khí, từ xưa tới nay, trời đất sinh quy luật, người yêu tách biệt. Tự Anh đang bị âm khí của yêu ma hút cạn dần dương khí, rất nhanh nàng sẽ chết dần chết mòn.
Tự Anh nghe xong, đôi mắt mở to trao tráo, thảo nào nàng sống ở đây, không làm việc cực nhọc, cơm bưng nước rót, suốt ngày nhàn rỗi vẫn thấy mình yếu đi. Hóa ra là bị âm khí nuốt chửng, Tự Anh bắt đầu sinh lòng lo lắng, nàng chưa giết được kẻ thù, không thể chết sớm như vậy.
Nàng còn chưa kịp định thần, Cổ Thư Kỳ ở bên cạnh lại bồi thêm mấy câu ác ý, kích động đầu óc của Tự Anh.
" Yêu phi...ngươi nên nghĩ cách đi...
Nếu không...người chết rồi...
Thủy thần sẽ tìm ngay một yêu phi khác thế chỗ người đấy ! "
" Người khác ? " Tự Anh chấn động, nhăn mặt nhăn mày, không hiểu ý của cá chép tinh.
Ả gật đầu, " phải " một từ, rồi lại ghé sát vào tai nàng, kể những chuyện chẳng có thật, nhầm tạo xích mích giữa nàng và thủy thần Lương Mặc kia.
" Từ trước đến giờ đều là vậy !
Tân nương dâng cho thủy thần nhiều vô số kể...đều cứ như vậy mà chết đi...
Thôn của người được lệnh không cống nạp tân nương nữa...nhưng... "
Ả nói đến đây bỗng ngừng, sắc lấm lét, đôi mắt không thành thật, chẳng giấu nổi ác ý của ả, cái miệng độc địa tiếp tục thêm dầu vào lửa.
" Con sông này bao trọn 9 thôn lớn và 13 thôn nhỏ...không thôn này nạp người thì sẽ đến thôn khác...
Tân nương chỉ là công cụ cho thủy thần thỏa mãn thôi...
Người nghĩ thủy thần sống hơn 1000 sẽ ăn chay sao ? "
" Thôn khác nạp người... " Tự Anh lẩm bẩm.
Nghe đến đây, nàng không nhịn được bức xúc, ánh mắt trở nên rực lửa, hân thù trong nàng bỗng chốc tăng vọt, tay nàng vo thành nắm đấm, để phần móng dài bấu vào da thịt lòng bàn tay.
Trong vòm miệng nhỏ, Tự Anh cắn chặt răng, thầm mắng mỏ.
" Lương Mặc ! Ngươi là đồ hèn hạ !
Ngươi vốn không xứng là thần ! "
Cổ Thư Kỳ ở bên cạnh quan sát biểu hiện của nàng rất rõ, thấy nàng không kiềm được nộ khí, ả lén lút nở nụ cười gian manh, biết Tự Anh cực kì căm ghét thủy thần, ả dùng chiêu công kích này để Tự Anh gây chuyện với thủy thần.
" Yêu phi, ta thấy người đáng thương lắm...
Ngươi nên chuẩn bị tinh thần đi... " ả thở dài than ngắn, tỏ ra mình là bồ tát, nhắc nhở Tự Anh.
Sau tiếng nói đó, cô nương nóng nảy một chút, bỗng dưng linh cảm mách bảo phòng hờ, Tự Anh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, kiềm xuống sự tức giận.
Nghĩ kĩ, nàng không ngu ngốc đến mức hoàn toàn tinh ả yêu nữ từng muốn giết nàng, liền dùng đôi mắt của mình lén quan sát ả, bộ mặt bạch liên hoa chẳng bao giờ có thể che dấu được tâm ác quỷ của ả.
Tự Anh tinh mắt, biết ả lợi dụng chuyện nàng bị âm khí rút dần dương khí, muốn công kích nàng gây hứng với thủy thần, để ả được lợi, Tự Anh vốn biết ả có tình ý với Lương Mặc, Cổ Thư Kỳ sẽ không có lòng tốt nhắc nhở nàng như vậy.
Cô nương hiểu ra chân tướng, không vạch trần ả, thuận ý nương theo kế của ả.
" Thư Kỳ... " nàng níu tay của Cổ Thư Kỳ, ánh mắt như cầu khẩn ả, muốn ả giúp nàng.
Cổ Thư Kỳ tưởng nàng động tâm, rơi vào cái bẫy ả dựng sẵn, vờ có ý giúp nàng, ả nói mấy câu câu dẫn nàng.
" Yêu phi, nếu người không muốn chết...
Hoặc là người chạy đi ! Hoặc là... "
" Hoặc là sao ? " Tự Anh nắm tay ả, dùng ánh mắt ngây thơ nhất để ả nói ra.
Cá chép tinh do dự, sắc mặt khó coi cực kì, ả nhìn giáo giác khắp nơi, dù không có ai, ả cũng cảnh giác rất cao độ, rồi mới từ từ ghé lại gần Tự Anh, thì thầm to nhỏ vào tai nàng dụng ý.
" Hoặc là người tìm cách giết thủy thần đi ! "
Chỉ chờ có thế, Tự Anh đã biết rõ được tâm can ả, muốn mượn tay nàng giết thủy thần, không giết được thì nàng chết, mà giết được thì ả làm ngư ông đắt lợi, chiếm hết con sông này.
Cổ Thư Kỳ, cá chép tinh, kẻ duy nhất có sức mạnh thua mỗi Lương Mặc, có tình ý với hắn, nhưng bị từ chối, sinh lòng ghen ghét, không có được thứ mình muốn liền tìm cách thủ tiêu.
Tự Anh tỏ rõ, đây mới là mục đích thật sự của ả, không khỏi trố mắt nhìn ả, tự hỏi, Cổ Thư Kỳ biết rõ nàng không đủ sức, nói ra như vậy chẳng phải đang muốn đẩy nàng vào chỗ chết sao ?
Nàng không ngốc, nàng biết được điểm yếu của Lương Mặc, cũng biết được dụng ý của Cổ Thư Kỳ, vậy thì sẽ tương kế tựu kế, để cả hai tự chém giết lẫn nhau.
" Ta phải làm sao chứ ?
Ta con người, làm sao có thể... " Tự Anh mấp máy, như rơi vào bẫy.
Cô Thư Kỳ thấy nàng bầy ra bộ mặt khó coi, tin nàng hận thủy thần, thật sự có ý muốn giết hắn, ả lại giở chiêu, giúp đỡ nàng.
" Theo như ta biết...thủy thần vẫn còn giữ pháp khí của người đấy ! "
" Pháp khí của ta ? " Tự Anh chấn động, há hốc mồm.
Ả yêu nữ kia lại tiếp tục dẫn dụ nàng.
" Pháp khí của người là thần khí, người dù đã mất hết đạo hạnh...
Nhưng những thứ đó vẫn có thần lực diệt trừ yêu ma... "
Tự Anh nghe đến đó, hiểu ra vấn đề, nếu nàng lấy lại được pháp khí, sẽ có cơ hội đánh bại Lương Mặc.
Ngay lập tức, Tự Anh không chần chừ, bắt Cổ Thư Kỳ sửa soạn cho nàng, muốn tranh thủ lúc Lương Mặc ra ngoài tu luyện, vào căn phòng mật thất của hắn, tìm pháp khí.