Lên Thuyền Đỏ Làm Tân Nương Của Thủy Thần

Chương 41: Ta nghĩ chuyện này nên tính kĩ lại



" Muốn ta trả ? " hắn nhướng mày dò xét Tự Anh.

Cô nương trước mặt hắn, gật đầu lia lịa, nghe ra nộ khí trong lời nói của hắn, dường như hắn đang không vừa ý, nàng sợ hắn biết hết kế hoạch, hạ mình nũng nịu với hắn.

" Phải...A Mặc... "

" Chàng trả pháp khí của ta nhé ! " nàng kéo lấy vạt áo hắn, giật nhẹ vài cái, rồi còn chủ động kéo tay hắn áp lên má mình, dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn hắn.

Kẻ tinh ranh như thủy thần, liếc sơ cũng biết nàng không dễ gì ngừng lại việc đòi pháp khí, nếu giờ hắn không trả, nàng sẽ kéo dài chuyện này sang lúc khác. Đằng nào với người có dụng tâm, không sớm thì muộn Tự Anh cũng tính kế khác, Lương Mặc có từ chối thì cũng không dẹp bỏ được ý định đó của nàng.

Thôi thì hắn sẽ chiều theo, nhưng với tính cách thích vờn người khác, hắn không dễ gì để nàng toại nguyện, sẵn việc nàng nài nỉ, hắn được cớ làm khó nàng.

Lương Mặc cố tình di chuyển bàn tay đang áp trên má mịn, xuống nâng chiếc cằm thon của nàng lên, để đôi mắt chẳng thiện ý ngó xuống cơ thể nàng, thều thào.

" Ta trả cho nàng cũng được...

Nhưng mà... " hắn nghiêng đầu xuống, nhìn trực diện vào khuôn ngực to tròn sau lớp áo mỏng.

Tự Anh không ngốc, biết ý hắn muốn gì, người nàng bứt rứt khó chịu, cắp mắt háo sắc của hắn lộ ra rõ rệt như vậy. Nói trắng ra lại muốn hành phòng, nàng kinh tởm hắn vô cũng, thế nhưng vì muốn lấy lại pháp khí, Tự Anh mắt nhắm mắt mở tùy ý cho hắn làm càn.

" Ngài muốn ta làm sao mới chịu trả ? " Tự Anh hỏi, như muốn tìm cho mình một cơ hội thoát thân.

Còn, Lương Mặc, chỉ nghe câu hỏi ấy, đúng ý bắn, lập tức buông tay ra khỏi cằm nàng, bàn tay càn rỡ đưa lên, dùng ngón tay dơ bẩn khều nhẹ cổ áo, để lộ khuôn ngực căng mịn, trắng như bông của nàng, trực tiếp yêu cầu.

" Yêu phi, nàng biết ta đang muốn gì mà ?

Ta muốn xem đêm nay nàng có làm ta hài lòng không ! "

" Ta hiểu rồi... " Tự Anh nén cay đắng, nụ cười nhạt chẳng thể giấu trên khuôn mặt.

Nàng hít lấy một hơi, tự mình cởi bỏ thắt lưng, tiếp đến cởi bỏ cả chiếc áo duy nhất che thân nàng, ngồi thẳng trước mặt hắn, phô bày hết thân thể ra.

Bên trong nàng còn gì che đậy nữa đâu, chỗ kín, da thịt, tất tần tật đều dâng lên cho kẻ yêu ma kia.

Hắn đứng trước vẻ đẹp của nàng, không nhịn được dục vọng, kéo ngã nàng xuống giường ngay, đặt lên cổ nhỏ nụ hôn âu yếm, thỏ thẻ vào tai nàng.

" Yêu phi của ta, để xem...đêm nay nàng sẽ hầu hạ ta như thế nào... ?

Nếu nàng làm ta hài lòng, ta sẽ trả lại pháp khí cho nàng "

" Thủy thần, hãy nhớ kĩ những gì ngài nói ! " Tự Anh nhấn mạnh câu nói.

Rồi, nàng chủ động kéo mặt hắn lên, tự mình hôn hắn, cởi xiêm y cho hắn, để hắn được lợi, như mãnh thú vồ mồi, đè nàng ở bên dưới, mặc sức hành hạ nàng.

Đến khi xong chuyện, cả người Tự Anh mệt lã, chẳng thiết động đậy, suýt nữa nàng ngủ mất, may mắn nàng giữ được tin thần, lồm cồm ngồi dậy, yêu cầu.

" A Mặc...chuyện ngài hứa... "

" Yên tâm ! Ta không nuốt lời đâu ! "

Hắn kéo nàng ngã xuống, nằm trọn trong lòng hắn, rồi từ trong lòng bàn tay hắn hóa ra hai món pháp khí, trả lại cho Tự Anh.

Thấy kế hoạch đã thành công một nửa, Tự Anh vui không khép được miệng, gấp gáp cầm lấy hai món bảo vật, ríu rít cái miệng nhỏ.



" Cảm ơn ngài...ta nhất định không dùng bậy chúng đâu ! " nàng đinh ninh để lấy lòng.

Lương Mặc nghe chẳng mảy may, mặc nàng vui vẻ, hắn lại muốn phát tiết, giật lấy hai bảo vật ấy để sang một bên, rồi hắn thô bạo ấn nàng ở bên dưới, ngoạm lấy bầu ngực no tròn.

" A Mặc... " Tự Anh cố đẩy hắn ra, biết hắn lại muốn lần nữa, cực lực xin hắn.

" A Mặc dừng lại đi ! "

Cơ thể của nàng còn rất mệt, vừa mới xong chuyện, nàng chưa nghỉ ngơi đủ, hắn lại lên cơn đột ngột, sức nào chiều hắn cho nổi, nàng đã quá yếu, còn làm tiếp sẽ kiệt sức mà ngất đi, nàng vốn không thể tiếp tục trận hoan ái thứ hai, đành mềm giọng xin xỏ hắn.

" A Mặc, ta mệt rồi...

Để khi khác được không ? " tiếng nàng lí nhí.

Tất nhiên, bình thường hắn sẽ đồng ý, nhưng hôm nay hắn thấy nàng vui vẻ với kế hoạch của nàng, làm hắn sinh lòng bực tức, chẳng muốn bỏ qua cho nàng, gạt bỏ lời van xin tha thiết của nàng.

" Nàng cho ta nhịn mấy nay, ta thật sự rất nhớ nàng...

Tự Anh chiều ta lần nữa đi... " cái giọng gian manh của hắn khe khẽ vào vành tai mềm.

Tự Anh nhăn mặt, khó chịu, nhất quyết cự tuyệt hắn.

" A Mặc, ta thật sự rất mệt... " hai tay mềm của nàng chống đỡ thân hắn, vòm ngực săn chắc kia càng lúc càng quá quắc, ép đến độ ngực hắn chạm vào nực nàng.

Mặc nàng nói, hắn tiếp tục làm càn, chẳng quan tâm nàng chống cực, hắn khóa hai tay nàng lên đỉnh đầu, tách rộng hai chân nàng ra, trực tiếp đi vào.

Cô nương vô lực phản kháng, chỉ biết kêu gào khổ sở bên dưới, nàng bị hắn vắt kiệt sức lực, hành hạ nàng cả một đêm, khiến nàng ngủ không yên giấc, thức dậy không biết bao nhiêu lần, mỗi lần như vậy đều thấy hắn ở bên trên phát tiết không ngừng.

Sáng hôm sau, khi Tự Anh mở mắt lần nữa, giống với mọi khi, Lương Mặc lại bỏ ra ngoài, nàng lồm cồm ngồi dậy, tự sửa soạn cho mình, rồi thủng thẳng ngồi đợi Cổ Thư Kỳ mang thức ăn đến.

Như thường lệ, khi Tự Anh dùng xong điểm tâm sáng, Cổ Thư Kỳ sẽ ngồi lại trò chuyện với nàng một lúc.

Ả thấy hôm nay sắc diện của Tự Anh thay đổi, như có chuyện vui, bèn thăm dò tin tức.

" Yêu phi, hôm nay người có chuyện gì vui sao ? "

Nghe câu hỏi, Tự Anh như bắt được thời cơ, không ngần ngại thì thầm to nhỏ với ả mọi chuyện.

" Cổ Thư Kỳ, ta lấy lại được pháp khí rồi ! "

" Lấy lại được pháp khí ! " Cổ Thư Kỳ nghe được lập tức rúng động.

Có nào ngờ, chỉ với lời ẩn ý của ả, Tự Anh thật sự làm theo, còn lấy lại được pháp khí để giết thủy thần, mọi chuyện thuận lợi theo kế hoạch của ả một cách quá nhanh, làm ả đắc ý trong tâm vô cùng.

" Yêu phi, người lấy lại được pháp khí ta xin chúc mừng

Nhưng ! Muốn giết thủy thần không phải chuyện dễ dàng đâu ! " ả tiếp tục thì thầm, dần dần dụ Tự Anh vào bẫy.

Cô nương nhỏ không ngốc, biết ả muốn gì, giả vờ ngây thơ, nhờ sự giúp đỡ của ả.

" Thư Kỳ...ta nên làm sao đây ? "

Sau lời nói ấy, Cổ Thư Kỳ bắt đầu lộ dần cái ác, nhân lúc không có ai ở đó, ả dùng lời ngon tiếng ngọt, dụ dỗ Tự Anh.

" Bây giờ thủy thần không có ở đây giám sát người...



Ta sẽ giúp người luyện tập để có thể dùng pháp khí ! "

" Ngươi giúp ta ? " Tự Anh trố mắt nhìn ả không chớp, nửa tin nửa ngờ lời ả nói.

Thấy Cổ Thư Kỳ gật đầu, Tự Anh bày ra gương mặt không khỏi lo lắng, ả đoán Tự Anh đề phòng, liền thêm mấy câu sau lấy lòng nàng.

" Người yên tâm, chuyện này chỉ có mình ta và người biết, sẽ không bị phát hiện đâu !

Với lại, tập dùng lại pháp khí phải tranh thủ...

Người còn do dự sẽ để mất cơ hội đấy ! "

" Ta hiểu những gì ngươi nói...nhưng...

Cổ Thư Kỳ tại sao ngươi lại có ý giúp ta chứ ? " Tự Anh nhíu mày.

Bỗng dưng, bị tra hỏi đột ngột, Cổ Thư Kỳ tí nữa để lộ nét mặt giả dối của mình, ả rất nhanh điều chỉnh lại trạng thái, bày ra bộ mặt thánh thiện, dùng vẻ đoan trang của mình che đậy.

" Yêu phi, người quên rồi sao ?

Ta thấy người đáng thương, có lòng muốn giúp người thôi...

Với lại, thủy thần ngự trị lâu nay...ta dưới trướng ngài ấy làm nhiều chuyện ác... "

Ả nói đến đây, bỗng ngừng, thở dài, còn tắc lưỡi trông rất não nề.

" Ta thiệt sự thấy rất hối lỗi...

Ta không muốn bị thủy thần điều khiển nữa...

Nhưng mà ta không có khả năng chống đối... "

" Yêu phi ! " ả đột ngột nắm lấy tay Tự Anh, như kẻ cầu khẩn, quỳ dưới chân Tự Anh, nhỏ giọng.

" Chỉ có người mới có cơ hội tiếp xúc gần thủy thần

Chỉ có người mới có cơ hội ra tay đánh lén thôi... "

Chất giọng của ả cực kì dịu ngọt, nếu đàn ông mà nghe những lời này chắc chắn sẽ động tâm, nhưng với Tự Anh thì khác, nàng không dễ bị dụ như ả nghĩ.

Chuyện luyện tập không phải chuyện đơn giản, xung quang nàng có hàng trâm yêu ma theo sát, ngộ ngỡ để thủy thần kia biết nàng đang có ý đồ giết hắn, có khi nàng sẽ chết trước khi kịp xem Cổ Thư Kỳ và Lương Mặc đấu đá nhau.

Vậy nên, Tự Anh quyết định sẽ từ chối, tự mình âm thầm luyện tập trong chính căn phòng này, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Nàng đoán thủy thần khi biết nàng ngoan ngoãn ở trong này sẽ buông bỏ phòng hờ, tạo cơ hội cho nàng thực hiện mọi chuyện.

Vì, Tự Anh cũng từng học đạo, nàng chỉ cần bỏ chút thời gian và thận trọng hơn sẽ đạt được mục đích.

Thế là, Tự Anh lập tức nói thẳng với Cổ Thư Kỳ.

" Ta cảm ơn lòng tốt của ngươi...

Nhưng ta không cần đâu...

Ta nghĩ chuyện này nên tính kĩ lại ! "