Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 19: Người Này Thích Chơi Trò Nuôi Dưỡng



Lúc này An Hảo thấy rõ trong tay là bảng điểm của mình mấy năm trước, trang đầu tiên còn có hình cô năm năm trước, lúc ấy cô vẫn tóc dài.

Thanh âm người đàn ông đến gần sau lưng cô, An Hảo quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt Tả Hàn Thành trầm xuống.

Cô rất là không có vấn đề gì: “Không phải anh đã biết các việc xấu của tôi rồi sao? Sao còn dùng giọng điệu này?”

“Em lại rất thản nhiên.” Tả Hàn Thành cười giễu cợt: “Em trước kia trừ đồng phục học sinh cũng chỉ còn khuôn mặt, là ai cho em dũng khí đi trêu chọc bạn học nam?”

An Hảo dứt khoát xoay mặt đi, đổi đề tài: “Đúng rồi, vừa rồi Hiệu trưởng gọi điện thoại cho tôi.”

“Ừ?” Chủ nhân của thanh âm này hiển nhiên bất mãn với phương thức đổi chủ đề của cô.

“Hiệu trưởng nói, ba mẹ Hứa gia muốn tới cửa xin lỗi, nhưng vì không có cách liên lạc với anh, cho nên mới gọi cho tôi, muốn tôi hỏi anh có thể cho bọn họ cơ hội nói xin lỗi hay không…”

An Hảo nói xong cũng mặt đầy khó hiểu nhìn chằm chằm anh: “Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng bọn họ có lỗi với tôi, sao muốn tìm anh nói xin lỗi? Anh cũng không phải là Thị trưởng, sao bọn họ sợ anh như vậy?”

“Nói xin lỗi?” Tả Hàn Thành nhàn nhạt liếc cô: “Em cần không?”

“Dĩ nhiên cần.” An Hảo rất có lý chẳng sợ nói: “Bất kể cảnh sát xử lý thế nào, bọn họ cũng tổn hại danh dự của tôi ở trường học! Nếu bọn họ thật sự muốn nói xin lỗi, phải nói xin lỗi tôi ở trước mặt thầy trò toàn trường.”

“Em ở trong trường còn có thể nói có danh dự?”

“… Tả Hàn Thành, dù gì tôi cũng là vợ anh, ngoài miệng tích đức chút có được không, hai ngày trước tôi ở trường học bị tổn hại to lớn, bây giờ người ta có ý muốn đền bù tổn hại cho tôi, tôi không thể cự tuyệt!”

“Tôi không gặp mặt bọn họ.”

“Vậy tôi làm sao trả lời hiệu trưởng?”

“Làm sao trả lời là chuyện của em, tuổi không lớn lắm đầu óc cũng có chút linh hoạt, phải cự tuyệt người khác thế nào, cần tôi dạy em sao?”

An Hảo nghe hiểu, hôm ấy anh đến trường hoàn toàn là vì cô, nhưng sau khi giải quyết chuyện, anh tuyệt đối sẽ không gặp lại Hứa gia, thậm chí là Hiệu trưởng.

Cũng quá tự cao rồi!

Lúc ây rốt cuộc sao cô cầu xin được anh?



Buổi tối.

Ngày thứ ba An Hảo ở Lưu Cảnh Viên.

Tối đầu tiên vì hai người về quá muộn, Tả Hàn Thành lại có công việc bận rộn, cho nên An Hảo ở một mình trong phòng ngủ anh.

Tối thứ hai vì An Hảo im hơi lặng tiếng đáp ứng anh sau này sẽ nghe lời, anh lại xoa đầu cô nói cô ngủ sớm, đừng nghĩ đến chuyện đi quán bar nữa, vì vậy An Hảo cũng không biết vì cái gì, rõ ràng trong lòng vẫn lưu luyến công việc ở quán bar, nhưng sau khi anh khuyên, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ, vừa lên giường liền ngủ đến sáng, hơn nữa không biết tại sao ngủ rất an ổn.

Đây là tối thứ ba…

Khi An Hảo ngồi trên sofa trong phòng khách, cầm bản vẽ tất cả các phòng hai lầu dùng bút vẽ tới vẽ lui, cửa phòng tắm mở ra.

Cô chợt ngước mắt lên đã nhìn thấy Tả Hàn Thành mặc áo choàng tắm đi ra, cũng may anh không giống nam chính vô sỉ trong tiểu thuyết tình cảm kia, trực tiếp quấn khăn tắm nửa người dưới, nếu không An Hảo thật sự sợ mình bị đau mắt hột.

Tả Hàn Thành chỉ mặc áo choàng tắm, thắt lưng tùy ý cột lại, vạt áo trước rộng mở, hơn nửa ngực lộ ra ngoài.

Nhìn thấy những giọt nước còn lưu lại trước ngực anh, ánh mắt cô từ bên hông anh lướt tới lồng ngực rộng mở, đến giọt nước chảy dưới cằm, rồi đến khuôn mặt đẹp mắt không biết làm sao hình dung của người đàn ông, cuối cùng đến đầu thấm nước kia của anh. Nước một mực nhiễu, lại nhìn anh sau khi đi ra liền cầm một khăn lông tùy ý lau tóc…

Không biết tại sao An Hảo không thể dời mắt.

Một tháng trước vì trời xui đất khiến mà lúc cô nhìn thấy người đàn ông này trong phòng khách sạn, cô cũng bị mê hoặc, nhưng khi đó đầu óc cô bị khiếp sợ đối với sự tức giận của người Cố gia chiếm cứ, chỉ biết mình nhất thời hồ đồ gả cho một người đàn ông phi phàm chói mắt.

Bây giờ nhìn người đàn ông kia, An Hảo vô thức cắn đầu bút trong tay, thật sự không biết thượng đế nghĩ thế nào, một người đàn ông từ trên xuống dưới không tìm được bất kỳ tỳ vết nào, lúc mẹ anh sinh anh ăn linh đan tiên dược gì sao?

Một người đàn ông, đặc biệt là một người đàn ông sắp 30 tuổi, ngay cả động tác lau tóc cũng đẹp trai như vậy, nếu trở về 10 năm trước, người đàn ông này tuyệt đối là yêu nghiệt phong hoa vô song.

Tuy thời gian lưu lại trên mặt anh ổn định và ung dung, là khí chất trầm ổn những bé trai mười mấy tuổi kia hoàn toàn không cách nào so sánh, một người đàn ông đứng một chỗ đã bị nhìn chăm chú, sao có thể không có thiếu nữ nào thích?

Đây là điều An Hảo không nghĩ ra nhất.

Chẳng lẽ Tả Hàn Thành thích chơi trò dưỡng thành?

An Hảo run rẩy, nghe nói người có tiền thay đổi. Đoán chừng Tả Hàn Thành là một người trong đó, thích dưỡng thành, thích người phụ nữ của mình nghe lời như vậy, cô dứt khoát mua một búp bê tình d*c cho anh là được, tuyệt đối là loại anh hài lòng.

Sau khi từ phòng tắm đi ra liền bị tiểu nha đầu ngồi trên sofa nhìn chằm chằm, Tả Hàn Thành thấy được trong mắt cô có sợ hãi, thậm chí là dung tục.

Anh ném khăn xuống, kéo áo choàng tắm trên người, không kinh động hỏi: “Nhìn đủ chưa?”

Lúc này An Hảo mới giơ tay che nửa mắt: “Bớt tự đa tình đi, trong nhà này cũng chỉ có hai chúng ta, anh tắm xong đi ra thả lỏng áo choàng tắm nhưvậy, đổi thành bất kỳ người nào cũng sẽ nhìn có được không, may là không nhìn thấy gì, nếu không tôi còn sợ mình bị đau mắt hột…”

“Em đây là nhắc nhở tôi.” Tả Hàn Thành bỗng nhiên đi tới cô.

Lúc này thần kinh An Hảo căng thẳng, nhìn người đàn ông vừa tắm ra đang đi về phía mình, gắt gao nhìn chằm chằm anh: “Tôi nhắc nhở anh cái gì?”

“An Hảo, mặc dù em còn là một học sinh trung học, nhưng em đã trưởng thành.”

Tả Hàn Thành cởi ra thắt lưng áo choàng tắm, ung dung nói: “Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng là căn bản của hôn nhân hạnh phúc, mặc dù nha đầu em rất non nớt, nhưng có thể miễn cưỡng coi là phụ nữ.”

“Anh… Anh đừng tới đây!”

Vốn tưởng rằng ở đây yên ổn hai ngày, anh nể tình mình còn là một học sinh trung học mà không cầm thú làm gì với cô.

Nhưng bây giờ thấy anh cởi áo, An Hảo nhanh chóng đứng dậy vòng qua sau sofa, lại vội vàng cầm lên quần áo trên sofa: “Anh vào thư phòng của anh đi! Tôi đi tắm! Tạm biệt!”