[Levi x Reader] Crimes Of Heart - Tội Ác Của Trái Tim

Chương 34: Chỉ Muốn Về Bên Anh



Năm 850 - Tại khu riêng của Kenny

- Lí do cô vẫn còn ngồi đây chính là vì sợi dây chuyền mẹ để lại cho cô. Chắc hẳn cô đã phát hiện ra bí mật bên trong sợi dây, ta nói đúng chứ, Dove?

Kenny kéo ghế cho Dove và tỏ ý muốn cô ngồi xuống cạnh ông ta.

Dove đỏ bừng mặt vì bị Kenny nắm thóp. Quả nhiên ông chú đã biết hết mọi chuyện. Sợi dây chuyền mẹ để lại không chỉ là kỉ vật cô luôn trân trọng mà chính là một tấm bản đồ thu nhỏ của nơi mẹ cô từng sống. Cách đây không lâu, khi mắc kẹt trong tòa tháp cổ, Dove đã vô tình ngã xuống một mật thất của tòa tháp. Khi tỉnh dậy, Dove đã có đôi chút hoảng hồn vì vẻ rộng lớn của khu mật thất này. Chiều cao của nơi này phải đạt đến hơn hai mươi mét, phía trên cao có một hốc tròn, nhỏ thông với bên ngoài. Ngoài ra, để thoát khỏi mật thất chỉ có thể men theo cầu thang xoắn ốc để đến chiếc cửa nhỏ thoát hiểm nằm bên hông tòa tháp. 


Dove loạng choạng tiến ra ngay chính giữa của tòa tháp để đón ánh trăng mờ ảo của đêm tối thì viên đá trên sàn nhà nhô lên từ trước đã làm Dove yếu đuối ngã ra sàn. Cú ngã làm Dove đã đau càng thêm đau, chưa kể sàn đá thô và gồ ghề đã làm sợi dây chuyền trên cổ cô bung ra, viên đá ngọc lục bảo được đà lăn ra xa khỏi chỗ Dove ngã. 

Dove có đau đến mấy cũng không chịu nằm yên, hai tay cứ với tới, muốn nắm lấy viên ngọc nhưng tầm với không tới, Dove lại tiếp tục rướn người cho tới khi ngón giữa chạm tới mặt viên ngọc. Dần dần, cô cũng bắt lấy được viên ngọc và từ từ giơ nó ra trước ánh trăng để xem cú ngã có làm viên ngọc xước xát gì không. Thật không ngờ rằng, vừa đưa nó ra ánh sáng, một màu sáng xanh rọi lên mặt Dove làm cô vội bỏ viên ngọc xuống. Nghi ngờ bên trong viên ngọc có chứa đựng điều gì đó về mẹ, cô lập tức ngồi dậy mặc cho cái lưng đang rất đau, giơ viên ngọc ở ngang tầm mắt, để ánh trăng rọi xuống mặt dây chuyền. Những tia sáng xanh bắt đầu lộ ra trên mặt đất mờ mờ ảo ảo những nét vẽ nguệch ngoạc và xấu xí nhưng rốt cuộc, những hình vẽ không chỉ đơn giản là vẽ, chúng là một bản đồ thu nhỏ. 


Cô vô cùng ngạc nhiên về thứ mẹ để lại và hoàn toàn chắc chắn điều này sẽ dẫn cô tới một manh mối quan trọng. Giờ đây, Dove đã có thêm niềm tin vào một ngày sẽ được ôm mẹ, gọi tên mẹ, cầm tay mẹ và nói rằng cô đã chờ đợi rất lâu để có được ngày này, mong rằng mẹ đừng bao giờ rời xa cô nữa. Dove tuy rất sợ không biết phải đối diện với mẹ như thế nào nhưng sau mười lăm năm thiếu vắng tình thương của mẹ, Dove đã không còn suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó. Cô chỉ cần được gặp mẹ, chỉ thế thôi là đã rất hạnh phúc rồi. Nghĩ vậy, Dove cố gắng thoát ra khỏi mật thất kín đáo của tòa tháp. Dove cố ghi nhớ một số điểm quan trọng của hình vẽ mình nhìn thấy rồi lắp mặt dây chuyền vào khung, từng bước một leo lên thang xoắn ốc. Đó cũng là lúc Dove cứu được đám của Reiner khỏi lũ titan ngoài tòa tháp.


Dove không nghĩ có ai sẽ biết về bí mật này. Ngay cả điều thế này Kenny còn rõ như vậy, không biết còn điều gì mà ông chú già này không biết hay không? Sợ sẽ bị ông ta nắm thóp, Dove chỉ gật đầu với câu hỏi của Kenny để ông ta tiếp tục câu chuyện.

- Từ ngày cô xuất hiện trong phố với sợi dây ấy với thằng lùn kia, ta đã sai người đi theo cô. Thật may cho cô, vào lúc cô ngã từ bức tường, người của ta đã nhìn thấy và đỡ cô kịp. Tuy nhiên, anh ta chỉ kịp cứu cô nhưng đã bản thân tự chết cháy trong sức nóng của lũ titan. Sau ấy, ta đã cứu cô về...

- Vậy sợi dây đâu? - Dove ngắt lời như thể chỉ có sợi dây mới là điều cô quan tâm nhất trong cuộc nói chuyện này.

- Mất rồi. Khi ta quay lại, có kẻ đã lấy đi sợi dây. - Kenny nhún vai - Kể cả khi ta có sợi dây, ta cũng không đưa cho cô.
- Chú à, chú nói xem, tại sao chỉ vì sợi dây mà chú lại cứu tôi? - Dove nói - Có phải vì chú quen mẹ tôi không? - Những tia hi vọng nhỏ nhoi lại làm khuôn mặt Dove rạng rỡ.

- Đó không phải là chuyện của cô. - Kenny nói - Nên nhớ cô đã là tay sai của ta. Ta sẽ nói với cô khi cần thiết. 

Ông ta đột nhiên trở nên trầm lặng. Kenny có lẽ đang giấu Dove điều gì đó mà chắc chắn cô cần phải biết. Trước khi đồng ý trở thành tay sai của ông ta, Dove đã nghĩ đến điều này. Cô biết Kenny có liên quan đến mẹ Ashley và cả mẹ Kuchel nữa, nhưng dễ gì ông ta nói cho cô biết về những điều này, trừ khi Dove chấp nhận yêu cầu của ông ta. Biết đâu khi mủi lòng, Kenny sẽ nói về những bí mật của hai mẹ thì sao? Dove sẽ là tay sai của Kenny cho đến khi nào cô biết mọi sự thật về mẹ mình. Nói đúng hơn, đây là một sự giả dối để tìm ra sự thật trong nhiều năm qua của Dove.
*

Những ngày đầu tập luyện cùng với thuộc cấp của Kenny, Dove buồn bực vô cùng. Một phần vì chẳng quen với bất kì ai, một phần vì chế độ huấn luyện quá khắt khe mà Dove chẳng thể nào thích nghi được với cuộc sống mới. Thay vì được mặc đồ thoải mái giống như trinh sát thì đội của Kenny bắt Dove phải mặc những bộ đồ bảo hộ cồng kềnh và rộng thùng thình, làm Dove không thể di chuyển nhanh như trước được. Trong khi ai cũng ra sức tập luyện thì Dove lại ngồi thu lu ở một góc sân, thở dài thườn thượt. 

"Được tập với Đội trưởng thì tốt biết mấy. Tuy có bị mắng nhưng vẫn vui hơn nhiều". Dove chán nản nghĩ ngợi. Nếu không vì mẹ thì Dove đã sớm trốn khỏi đây và về với đồng đội của mình. Kể ra, Kenny cũng thật sơ suất. Bình thường ông ta luôn hành động cẩn thận, không hề có chút sai sót nào mà lần này lại để một kẻ như cô tự do thế này, hơn nữa lại cho cô cơ hội để trở thành tay sai của ông ta. Liệu đây là sơ suất hay là chủ ý của Kenny? Sẽ thế nào nếu cô không chỉ là một người mà Kenny chỉ động lòng thương cảm cứu vớt mà là một người quan trọng đối với ông ta? Liệu có phải do sợi dây chuyền của mẹ để lại hay không? Nếu như vậy, Dove càng phải ở lại để tìm ra sự thật. Muốn tìm ra sự thật, Dove phải tập luyện.
Cô vội đứng dậy, lấy khẩu súng được phát từ trước và luyện tập với bia. Những người khác đã tập xong và bắt đầu nghỉ ngơi trong khi Dove bây giờ mới học cách để cầm súng. Không ai hướng dẫn hay chỉ bảo, tất cả đều là Dove tự học cả. Dove quan sát cách họ tập để tự cầm súng và ngắm bắn. Chỉ trong một buổi sáng, Dove đã biết cách để ngắm bắn chuẩn xác. Buổi chiều, Dove đã bắt đầu tập từ rất sớm với các loại súng khác nhau, chủ yếu là những khẩu ngắn và vừa. Cô bắn phát đầu tiên, tay hơi run, viên đạn bay chệch bia đến hai mươi centimet. Vừa nổ súng xong, Dove đã thở dốc vì có chút sợ hãi. Lần thứ hai, Dove đã cầm chắc khẩu súng hơn và bóp cò dứt khoát. Lần này, viên đạn đã ghim vào sát mép bia. Thế cũng đã coi như sự thành công của Dove chỉ sau một ngày học hỏi. Đó cũng chính là bước đệm tốt để Dove thành thục với khả năng sử dụng súng của mình. 
Nhưng sự luyện tập khắt khe hàng ngày của Kenny như thế này báo hiệu một cuộc chiến sắp đến và Dove đã đoán trước mình phải đối đầu với ai.

"Cú plot twist căng nhất năm sắp ra rồi đấy các cô ạ. Trước giờ Dove cũng chỉ giống Levi, chưa từng biết thân phận của mình. Dove nhớ mẹ chỉ là chẳng biết tên đầy đủ của mẹ, cũng chẳng biết bố mình là ai. Tất cả những gì cô thắc mắc sẽ được giải đáp trong một vài chương nữa.

Chương 35: Bí Mật Bị Lãng Quên là lúc Dove phải đối đầu với Levi - người đội trưởng mà cô thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay. Chuyện gì sẽ xảy ra khi cả hai phải chiến đấu với nhau? Sự thật nào che giấu đằng sau sợi dây chuyền kia? Kenny là ai đối với Levi và Dove? 

Đó sẽ là những điều Crimes Of Heart muốn gửi đến các cô ở chương 35 - 36!"