Lí Do Em Ở Lại

Chương 37



Lần công tác này ban đầu Tú Anh định không đi, cô nhờ Tiểu Nhi và Khang An đi thay mình. Nhưng đến phút chót thì lại đổi ý, cô quyết định tự mình đi đến đó cùng với Tiểu Nhi

Vì Tiểu Nhi giỏi ngoại ngữ, sẽ không gặp bất trắc gì khi giao tiếp với người nước ngoài. Và Tú Anh đi trong âm thầm lặng lẽ, mọi chuyện lớn nhỏ của công ty một lần nữa bàn giao lại cho phó giám đốc

*

Mới đó mà đã hơn hai ngày rồi, hiện tại Tú Anh đang ở một đất nước xa lạ và ở trong một khách sạn lớn của nước Úc. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ không có gì đáng lo ngại

Màn đêm buông xuống, Tú Anh ngồi trầm lặng dưới ánh đèn mờ ảo, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ. Cô lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn toàn cảnh thành phố về đêm ngay trước mắt

Thi thoảng Tú Anh có hay ra ngoài đi dạo, mua sắm chút đỉnh. Thời tiết bên đây rất lạnh nhưng cô rất thích, đi dạo giữa lòng đường thành phố đúng thật tuyệt


Lâu lâu lại ngắm nhìn những cặp đôi yêu nhau tình tứ nắm tay đi bên đường. Nhưng rồi, càng nhìn thì hình ảnh của An Nhiên lại hiện lên ngày một nhiều

Lắc đầu bỏ qua suy nghĩ đó, cô không muốn mang những nổi buồn đến một nơi tuyệt đẹp như thế này. Chuyện cũng đã qua lâu rồi, nhớ lại chỉ tự làm khổ bản thân

*

An Nhiên ở bên này ngày càng theo dõi bác quản gia Tô một cách chặt chẽ. Nàng lén lút đi theo sau bà ấy mỗi khi bà có hành động gì đó lạ thường

Cho đến một ngày, An Nhiên nhận ra là bác Tô không đến căn phòng kia nữa. Thừa lúc bác Tô đi khỏi, An Nhiên nhanh chân lẻn vào căn phòng đó

Khi đứng giữa phòng và nhìn mọi thứ xung quanh, nàng nhận ra đây là nơi mà Tú Anh ở mấy ngày nay. Nàng thấy mọi thứ thật trống trải và hiu quạnh

Giống như là có người từng ở đây và hiện tại thì không. Linh cảm của An Nhiên cho biết Tú Anh hình như không ở trong biệt thự


Nàng chậm rãi bước đến tủ quần áo bên cạnh, lập tức mở toang ra. Bên trong bị mất một phần, quần áo của Tú Anh thường bận lại không có ở đây

Chỉ toàn là những bộ đồ lạ mắt, khép cánh cửa tủ lại. An Nhiên lật đật tìm kiếm gì đó, một lúc sau nàng đứng thất thần tại chỗ

Sắc mặt dần tệ hơn, những đồ vật cá nhân hay những thứ Tú Anh thường xuyên sử dụng không có ở đây. Không chần chừ gì nữa, An Nhiên chạy nhanh ra khỏi phòng

Nàng muốn biết Tú Anh giờ đang ở đâu? Tại sao lại không có ở đây. Người duy nhất biết chuyện này chỉ có bác Tô mà thôi

Nhất định phải hỏi cho ra lẽ. Bác Tô đang dọn dẹp ở dưới phòng khách, bà nhìn thấy từ xa xa An Nhiên mang nét mặt khó coi tiến lại gần

Trong lòng bà cảm giác như có chuyện gì đó đang đến với mình.

"Bác Tô, Tú Anh hiện giờ đang ở đâu, bác có thể nói cho con nghe được không?"- An Nhiên nắm chặt lấy hai tay của bác Tô, đôi mắt ngấn lệ nhìn


   "Ta. . .ta không biết"

"Bác biết, làm ơn hãy nói cho cháu nghe có được không? Bác đừng giấu diếm nữa, chị ấy đã đi đâu rồi?"

Bác Tô cố né tránh ánh mắt của An Nhiên dành cho mình, thật sự rất cảm động khi thấy An Nhiên như thế này. Nhưng Tú Anh có dặn trước khi đi rồi, sợ là bà sẽ không nói cho ai nghe

Nhưng bà thật sự không đành lòng nhìn thấy An Nhiên như vậy, trông nàng thật sự rất muốn biết. Mấy ngày qua, bà thấy An Nhiên trở nên gầy đi, ăn cũng ít hơn. Có khi còn bỏ bữa

Chắc cũng do chuyện Tú Anh mà thành ra như vậy. Thôi thì nói cho An Nhiên biết cũng chẳng sao, dù gì Tú Anh cũng đã đi được mấy ngày rồi. Cứ giấu mãi cũng không phải cách, nàng sẽ hỏi mãi thôi

"Tiểu thư đi công tác ở Úc được ba ngày rồi, cô ấy không muốn tôi nói cho mợ hai biết. Giờ thì mợ hai yên tâm được rồi, mợ ăn uống đầy đủ một chút, đừng bỏ bữa. Nếu tiểu thư biết được sẽ không hay đâu"
Những lời nói do chính miệng bác Tô nói ra khiến An Nhiên chết chân tại chỗ. Nàng chao đảo ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt không cảm xúc nhìn mãi một chỗ

Tú Anh đã đi Úc được ba ngày rồi sao? Tại sao nàng lại không biết chuyện này, tại sao chị ấy lại đi đột ngột đến như vậy. Không nói hay thông bao cho nàng dù một câu

Tú Anh không muốn thấy nàng đến như vậy sao, chỉ vì cái đêm đó thôi sao. Mọi chuyện đang trở nên tệ hơn, khoảng cách giữa hai người ngày một xa nhau

An Nhiên nhận thấy điều đó, tất cả cũng tại nàng mới khiến Tú Anh lạnh nhạt như vậy. Vậy đến khi nào Tú Anh mới trở về đây, trở về rồi cô có còn tránh mặt nàng nữa hay không?

____________________________

______________________

Ngày thứ bảy trôi qua, Tú Anh đã đi công tác cũng một tuần hơn. An Nhiên cứ mãi ngóng trông bóng dáng ai đó trở về.


Mỗi ngày trở nên tẻ nhạt, không khí trong nhà thật ảm đạm khi thiếu vắng một người quan trọng. An Nhiên cứ đi đi về về, đôi khi lại đi dạo bên ngoài thành phố một mình

Hôm nay cũng vậy, tự nhiên có hứng thú đi ra ngoài hóng gió một chút. Mới đầu An Nhiên có gọi cho Nhất Nam nhưng anh ta nói bận gì đó nên không cùng nàng đi chung

Đôi chân cô đơn đi hết chỗ này đến chỗ nọ, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh rồi nhẹ mỉm cười. Nhưng rồi một hình bóng ai đó thân quen hiện lên trước mặt nàng

Phía bên kia đường, Nhất Nam cùng với một người con gái đang đi vào quán bar. Tay của Nhất Nam ôm lấy eo thon gọn của cô gái kia

An Nhiên đứng đơ người ra, mở to mắt nhìn người yêu của mình đi cùng với người con gái khác. Bây giờ nàng không biết nên diễn tả cảm xúc bây giờ như thế nào
Nó cứ rối bời lên, thật không thể tiếp thu được chuyện này. Những giọt nước mắt từ hốc mắt rơi lã chã, đôi tay run rẩy che miệng lại

Vậy là những gì mà Tú Anh nói lúc trước với nàng về Nhất Nam tất cả điều là sự thật. Chị ấy chưa hề bịa đặt ra và cũng không nói dối.

Hối hận, An Nhiên bây giờ thấy rất hối hận khi không chịu tin những lời khi đó của Tú Anh. Lúc đó nàng thật hồ đồ, còn dám tát Tú Anh một bạc tay

Làm sao dám đối mặt với Tú Anh đây, nàng thật sự muốn trốn và không còn lời lẽ để nói nữa.

Thì ra con người thật của Nhất Nam là như vậy. Anh ta là một kẻ phản bội, vậy mà bấy lâu nay nàng vẫn luôn tin tưởng và cho anh ta cơ hội để quay lại với mình

Đúng thật, yêu lại người yêu cũ cũng giống như đọc lại một quyển sách, đến cuối cùng kết quả vẫn không thay đổi
Sự phản bội mà An Nhiên nhận được ngày hôm nay không phải do nàng ngu ngốc hay không tốt, mà là nàng đã quá tốt với những gì không xứng đáng với mình.

Cứ thế An Nhiên đem nỗi đau của hiện tại mang đến một nơi có thể giúp nàng giải sầu. Tú Anh lạnh nhạt với nàng thì đã đành, bây giờ Nhất Nam cũng phản bội nàng nữa rồi

Sao tất cả những thứ tốt đẹp sao lại không đến với nàng vậy chứ, toàn mang đến những đau khổ và tổn thương thôi

Đã là chay bia thứ ba rồi mà vẫn chưa thấy dấu hiệu ngừng lại của An Nhiên. Nàng nữa say nữa tỉnh mò tay vào cái túi để tìm chiếc điện thoại.

Sau đó gọi đến người bạn thân của nàng, đó là Giai Kỳ. Vì chỉ có cậu ấy mới thấu hiểu và cảm thông cho nàng mà thôi

Sau khi nhận được cuộc gọi từ An Nhiên, Giai Kỳ lật đật chay đi tìm nàng ngay. Cũng hên là quán bia ấy gần nhà, chứ nếu không phải tốn rất nhiều thời gian mới tìm được
Khi đến nơi, Giai Kỳ chỉ biết lắc đầu chán nản. Nhìn cô bạn thân uống bia như nước lã, dưới đất cả một đống chay không

"Cậu bị làm sao vậy? Có chuyện gì mà uống đến mức này"- Giai Kỳ ngồi xuống đối diện với An Nhiên, sẵn tiện giật lấy ly bia trên tay nàng

  "Mình. . . không sao. . . mình. . ."

Và rồi An Nhiên bật khóc nức nở khi chưa nói hết câu. Nước mắt lấm lem trên gương mặt nàng, khóc bù lu bù loa

  "Được rồi, có chuyện gì thì nói cho mình nghe có được không? Mình không muốn nhìn thấy cậu như vậy"- Giai Kỳ vỗ vỗ để an ủi nàng, cô đoán rằng An Nhiên có chuyện rất buồn

  "Nhất Nam. . .anh ta phản bội mình. Mình đã thấy. . .anh ta đi cùng với người con gái khác vào. . .bar"- An Nhiên ngồi nói ra những gì mà nàng muốn nói cho Giai Kỳ nghe

Nghe xong, Giai Kỳ đập tay xuống bàn. Vẻ mặt trở nên tức giận khi Nhất Nam dám làm vậy với An Nhiên. Ngay từ đầu là cô đã không mấy ưa Nhất Nam rồi, hắn ta nhìn một chút cũng không giống người đàng hoàng
Vậy mà An Nhiên nào nghe lời cô nói, cứ cố chấp yêu và không tin một ai. Giờ thì sáng con mắt ra, phải chi ban đầu nghe lời cô yêu Tú Anh là được rồi

"Mình thấy hắn ta ngay ban đầu là không được rồi, vậy mà cậu có chịu nghe đâu. Bây giờ sự thật phơi bày, cậu thấy con người thật của hắn ta chưa"- Vì quá bức xúc nên Giai Kỳ có hơi lớn tiếng khi nói chuyện với An Nhiên

Cô đã khuyên An Nhiên rất nhiều lần rồi, cô cũng đã nói là Nhất Nam không phải một người tốt. Có nhiều lần Giai Kỳ bắt gặp Nhất Nam đi chung với nhiều cô gái khác

Nhưng cô lại giấu đi, cho dù có nói với An Nhiên đi chăng nữa thì nàng cũng chứng nào tật nấy, nhất quyết không chịu tin

"Mình nhận ra rằng. . .người mình yêu. . .không phải là Nhất Nam. . .mà là Tú Anh"

Ngay lúc này trong đầu An Nhiên lại hiện lên hình ảnh của Tú Anh. Nàng thấy rất có lỗi với cô nhiều lắm vì đã phụ lòng một người tốt với nàng đến như vậy
Chỉ có thể nói cho Giai Kỳ nghe thôi, ước gì người nghe được những tâm sự này là Tú Anh. Có lẽ tâm trạng nàng sẽ tốt hơn, có thể vơi đi những nỗi đau đó

Giai Kỳ thở dài ngao ngán, bây giờ cô bạn thân này mới nhận ra được điều đó hay sao. Tuy cô là người ngoài nhưng cô đã nhận ra được tình yêu của Tú Anh dành riêng cho An Nhiên

Một người hết sức chân thành đến vậy, lúc nào cũng nghĩ về An Nhiên mọi lúc mọi nơi. Trong lòng chỉ có mỗi An Nhiên và yêu nàng mà thôi

  "Bây giờ cậu mới nhận ra hay sao, cậu có thấy bản thân đã vụt mất đi cơ hội đó hay không. Chị ấy là một người tốt, vậy mà cậu lại bỏ qua sự chân thành ấy của người ta. Thật hết nói nổi"

Nghe những lời nói ấy, An Nhiên chỉ khóc lớn hơn mà thôi. Giai Kỳ nói rất đúng, chính nàng là người bỏ qua chân thành của Tú Anh. Lúc nào cũng khiến Tú Anh đau khổ và phiền muộn về mình
"Có quá muộn để nói lời đó không? Chị ấy không muốn nhìn thấy. . .mình và cố tránh mặt mình bằng cách đi công tác nước ngoài. Mình. . .mình phải làm gì đây?"- An Nhiên giương đôi mắt ngấn lệ nhìn Giai Kỳ như muốn cô giúp đỡ

"Vẫn chưa muộn, nghe lời mình nói, sau khi chị ấy đi công tác về thì cậu phải gặp và nói cho chị ấy biết những gì cậu nói với mình hôm nay. Cậu mà im lặng nữa thì không còn cơ hội nữa có biết chưa"

Sau đó Giai Kỳ đưa An Nhiên về nhà, đến nơi là đã có hai người hầu nữ đứng ngay cửa chờ sẵn. Giai Kỳ bèn giao An Nhiên lại cho hai người họ rồi lái xe ra về

Nằm trên giường được khoảng một giờ hơn, An Nhiên nhẹ mở mắt ra. Đưa mắt nhìn xung quanh mới phát hiện ra nàng đang ở trong chính căn phòng của mình

Lúc này đầu An Nhiên cảm thấy rất nhứt nhói, nàng chống người ngồi dậy. Một tay xoa xoa nhẹ hai bên thái dương và cố nhớ những chuyện vừa rồi
An Nhiên nhận ra bây giờ đã là hai giờ sáng, mọi chuyện bắt đầu ùa về trong trí nhớ của nàng. Đúng rồi, nàng đã nói với Giai Kỳ là nàng yêu Tú Anh

Rồi bây giờ An Nhiên lại muốn gọi điện thoại cho Tú Anh. Chỉ muốn được nghe giọng nói thân quen ấy, càng nghĩ càng thấy nhớ

*Ting Ting*

Tú Anh đang làm việc trên máy laptop của mình, khi nghe điện thoại reo lên, cô chỉ với tay lấy nó và không hề để ý đến ai đang gọi đến

"Alo?"

Bên kia cất tiếng nói, bên đây trầm ngâm im lặng. Khi nghe được giọng nói nhẹ nhàng pha lẫn một chút ôn nhu khiến An Nhiên thêm bối rối

Không dám để Tú Anh đợi điện thoại lâu vì nàng biết được là Tú Anh sẽ tắt máy ngay khi không ai trả lời

An Nhiên có vẻ ấp úng, đôi mắt cụp nhẹ xuống và rồi cất lên âm thanh ngọt ngào

   "Là em. . .An Nhiên đây"