Lí Do Em Ở Lại

Chương 39



Vụ việc xảy ra quá bất ngờ và quá nhanh cũng không thể ngăn nổi được nó bị lan truyền. Cả biệt thự ai ai cũng biết mợ hai bị bắt cóc tống tiền

Họ rất lo lắng cho An Nhiên, không biết tại sao tên bắt cóc đó làm vậy nữa. Từ đó đến giờ mợ hai nhà này đâu có đi gây thù chuốc oán với ai đâu

Hay là tên này đang thiếu tiền, cần gắp mới chọn đúng ngay nhà này, bọn họ thầm đoán

Và tất nhiên là bà Diệp đã biết vụ việc này, bà lập tức đặt vé máy bay về ngay sau đó. Không thể để cô con dâu này gặp nguy hiểm được

Nếu như nàng mất một cọng tóc thì bà nhất định cho người gϊếŧ tên đó ngay lập tức. Cả gan dám gây chuyện đến Trịnh gia, đúng là có mắt như mù

*

Hiện tại thì bà Diệp và Tú Anh đã về nước từ một ngày trước, không khí trở nên u ám. Tú Anh đi tới lui trong phòng, cứ đi qua đi lại để tìm cách cứu An Nhiên


Nhất định không để An Nhiên gặp bất kì một nguy hiểm nào hết. Nếu An Nhiên mà có mệnh hệ gì chắc Tú Anh cũng không sống nổi

Trở lại với vấn đề, Tú Anh là đang gặp khó khăn là không đủ tiền. Trong tài khoản hiện tại chỉ có 12 tỷ mấy thôi, còn 8 tỷ kia tìm đâu ra trong một ngày

Và rồi Tú Anh chợt nhớ đến người duy nhất có thể giúp cô có số tiền này chính là bà Diệp. Nhưng cô và bà ta không thân thiết, đó là điều mà cô đang băn khoăn

Có nên đến đó nhờ sự trợ giúp từ bà ta hay không? Nếu cứ mãi lưỡng lự thì cũng chả được gì, An Nhiên là trên hết

*Cốc cốc*

Tú Anh đã đấu tranh tư tưởng lắm mới dám mạnh dạng gõ cửa. Cũng giống với Tú Anh, không lên tiếng có nghĩ là được vào phòng

Cô có hơi hồi hộp kèm lo lắng, chậm rãi bước thêm vài bước rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Bà Diệp ngồi đấy, gương mặt trầm tư khiến cô có chút sợ sệt


"Tìm ta có chuyện gì?"

Khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn bà Diệp, sau đó thì ngồi xuống ghế sofa một cách hết sức tự nhiên. Bà biết Tú Anh đến đây là vì chuyện gì nhưng vẫn muốn cô tự miệng nói ra

  "Tôi có một chuyện muốn nhờ bà giúp. . .tôi nghĩ bà đã biết chuyện mà tôi sẽ nói"- Tú Anh hạ thấp giọng hỏi

"Ta biết, chuyện An Nhiên ta không thể nào trơ mắt nhìn được. Đó cũng là con dâu đích thân ta chọn, ta không thể để con bé gặp nguy hiểm đâu"- Bà Diệp khẽ mỉm cười

Nhưng muốn giúp thì cũng phải có qua có lại, bà đã dự định sẵn một điều kiện trong đầu với Tú Anh rồi. Chắc chắn cô sẽ đồng ý thôi

Tú Anh lén nhìn thì thấy nụ cười cùng vẻ mặt toan tính của bà Diệp hiện ngay trên mặt. Cảm giác bất an nhè nhẹ, cô biết bà ta rất mưu mô xảo quyệt

Bà ta sẽ làm những chuyện tốt với mọi người nhưng ngoại trừ Tú Anh. Bà Diệp lúc nào cũng ra vô vàn điều kiện với cô hết


   "Nhưng ta có một điều kiện"

Thấy chưa, biết ngay mà. Tú Anh đã đoán được điều này sẽ xảy ra với mình rồi.

"Bà nói đi, nếu tôi có thể đáp ứng"

Không biết là gì và có bất lợi cho cô hay không nhưng trước hết phải đồng ý để lấy được lòng tin từ bà ta. Cô bây giờ cũng chẳng sợ gì nữa

"Con phải đổi cách xưng hô với ta và xem ta như là mẹ của mình"

Dứt lời, Tú Anh trợn tròn mắt nhìn bà Diệp với thái độ vô cùng sửng sốt. Bà ta muốn cô gọi bà ta là mẹ ư?

Có chút không tiếp thu được, đây là điều kiện quá đơn giản nhưng đối với Tú Anh thì không. Nó là cả một quá trình, vì cô chưa từng nghĩ sẽ gọi người trước mặt một tiếng mẹ

Bà Diệp khi thấy vẻ mặt đó của Tú Anh thì thầm cười đắc ý, bà biết Tú Anh đang cảm thấy khó xử. Nhưng chẳng lẻ vì một chuyện nhỏ nhặt này mà không đồng ý
  "Được, tôi đồng ý"

Nói ra lời này đúng là khó khăn, chỉ có bốn từ thôi nhưng là cả một gian nan phía sau. Cô không quen khi gọi bà Diệp là mẹ, nghe thật ngượng miệng

  "Nhưng tôi có một chuyện muốn bà thực hiện sau khi đưa An Nhiên về"

  "Nói đi, ta liền đáp ứng"- Bà Diệp tỏ vẻ hài lòng, vì giờ tất cả thứ khác không còn quan trọng nữa rồi

Tú Anh bắt đầu do dự, không biết có nên nói ra hay không? Nhưng thật tình thì cô không muốn nhìn thấy An Nhiên như vậy với mình

  "Bà phải trả lại tự do cho An Nhiên, tôi không muốn em ấy lãng phí tuổi thanh xuân ở một nơi như thế này và một người như tôi. Và cuối cùng là An Nhiên không yêu tôi, em ấy sẽ không có lí do gì để ở lại nơi này"

Đây là điều mà Tú Anh đã đắng đo suy nghĩ từ rất lâu rồi. Nếu An Nhiên không yêu cô thì cô cũng không muốn gượng ép nàng làm gì.
Cô rất yêu An Nhiên nhưng cũng không nên ích kỷ mà cứ giam lỏng nàng ở một nơi như thế. An Nhiên rất cần một người bên cạnh để chăm sóc và yêu thương

Tú Anh đã muốn để An Nhiên rời khỏi đây rồi nhưng bà Diệp là một vấn đề. Bà ta nhất định sẽ phản đối và không chấp nhận chuyện này

Nhưng Tú Anh chưa biết được một sự thật rằng An Nhiên đã yêu cô rồi. Tú Anh cứ nghĩ, nếu nàng không yêu thì nên cho nàng rời khỏi đây

Vì ngay từ ban đầu, Tú Anh biết An Nhiên không muốn ở lại đây một giây phút nào. Cứ nghĩ nàng muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt

Quả thật Tú Anh đến giờ vẫn chưa hiểu được những gì An Nhiên đã nói với cô đêm hôm đó. Đúng là ngu ngốc quá, một người thông minh lại không hiểu được hàm ý của câu đơn giản như vậy

Chỉ trách Tú Anh có chút chậm tiêu
    "Được thôi!"

Lúc mới nghe, bà Diệp có phần khó hiểu khi Tú Anh muốn An Nhiên rời khỏi đây. Chẳng lẽ nó chán con bé kia rồi à, nghe đâu yêu lắm mà sao giờ lại muốn người ta đi

Nhưng thôi, nếu cô muốn thì bà đáp ứng, không cần làm quá vấn đề lên chi cho thêm rối rắm. Giờ chỉ cần đưa An Nhiên về mới là chuyện quan trọng và cần làm

__________________________

________________________

Tú Anh đã chuẩn bị tiền đầy đủ trong nhiều túi xách. Một số là tiền mặt còn số kia ở trong thẻ, nếu đem hết ra sẽ rất bất tiện.

Bà Diệp không yên tâm để Tú Anh đi đến đó một mình, nếu như bọn họ giở trò thì làm sao trở tay kịp. Bà ngỏ ý muốn cho người phía sau bảo hộ nhưng Tú Anh nhất định không đồng ý

Cô lái xe đi đến địa điểm đã hẹn trước, phải đến đó càng nhanh càng tốt. Lỡ mà đến trễ vài phút thì An Nhiên sẽ gặp chuyện
Khi đến nơi, Tú Anh ngồi trong xe quan sát thật kỹ lưỡng. Cô sợ có người chơi sau lưng, vì vậy phòng bị trước cho an toàn

Nhìn tổng thể thì không có điều gì bất thường, Tú Anh mở cửa xe rồi bước ra. Tiếp tục mở cửa sau để lấy tiền đã chuẩn bị sẵn vào hai túi đen

Từ đâu xuất hiện một tên áo đen đi đến chỗ Tú Anh, hắn ta mặc một chiếc áo ba lỗ và để lộ hình xăm ra ngoài. Cơ bắp săn chắc, người to lớn, vẻ mặt thật đáng sợ

"Cô là Tú Anh?"- Hắn ta hỏi

"Ừ"

"Được, đi theo tôi"

Hắn ta không quên nhiệm vụ của mình là để ý xem Tú Anh có dẫn người khác đến đây hay không? Đôi mắt đầy hắn lườm lườm trong thật ghê rợn

Đi qua một khu bỏ hoang, cuối cùng là căn nhà kho rộng lớn hiện lên trước mặt. Hắn ta mở cửa ra, hướng tay chỉ về phía trước ý bảo Tú Anh đi trước
Cô có chút sợ sệt vì nơi u tối như thế này, cảm giác lạnh cả sống lưng. Bên trong là một nơi rất rộng, những thùng hàng nằm nghiêng ngả khắp nơi

Đi được một lúc thì có ánh sáng phát ra, Tú Anh nhíu mày nhìn kĩ hơn thì nhận ra được là ai. Cô hoảng hốt khi thấy An Nhiên ngồi cạnh Nhất Nam, tay chân đều bị trối chặt

Nhìn nàng như vậy khiến cô thấy rất đau lòng, nhịp thở dần mất đi bình tĩnh.

Khi đôi mắt long lanh thấy Tú Anh trước mắt, An Nhiên chỉ muốn chạy thật nhanh đến đó để ôm lấy cơ thể ấy vào lòng. Nàng rất sợ, sợ mọi thứ ở đây

"Thật đúng hẹn, không hổ danh là người trong giới làm ăn"- Nhất Nam vừa cười vừa vỗ tay

  "Tiền mày cần đang ở đây, mau thả người ra"

   "Từ từ chứ, đừng gấp gáp. Ai biết được bên trong là cái gì, lỡ như mày chơi tao thì sao"
  "Mày có thể kiểm tra"

Nhất Nam liền nhướn mày ra hiệu cho đàn em đến kiểm tra bên trong túi đen đó. Tên này nhanh chóng chạy đến rồi mở khoá túi ra

Đúng thật là tiền, có cả thẻ ATM. Không để xảy ra sai sót, tên này tiếp tục kiểm tra túi xách còn lại.

Trong khi đó, Tú Anh đưa đôi mắt rưng rưng nhìn An Nhiên ở phía trước. Cô chỉ muốn chạy đến đánh cho Nhất Nam một trận rồi đem An Nhiên về nhà

An Nhiên cũng vậy, nàng thực sự rất nhớ Tú Anh. Người mà mấy ngày nay trốn tránh nàng nhiều lần. Hai người nhìn nhau, trái tim rung động và đập cùng một nhịp

Nhưng có lẽ sau khi đưa An Nhiên về nhà an toàn cũng là lúc Tú Anh sẽ trả lại tự do ấy cho nàng.

Khi Nhất Nam bắt gặp ánh mắt của hai người mãi mê nhìn nhau thì hắn ta hướng mắt đến tên đứng gần với Tú Anh rồi nhướn mày ra hiệu
Trong nháy mắt, tên đó nhào tới ôm lấy Tú Anh rồi trối hai tay cô lại ở phía sau lưng. Tú Anh không đề phòng liền bị mắc bẫy, cô liếc mắt nhìn Nhất Nam toe toét cười ở ghế.

"Mày. . .tên khốn nạn"

"Mày còn nhớ những gì mày đã làm với tao không? Hôm nay tao nhất định sẽ trả lại gấp đôi, cho mày nếm thử mùi vị đó như thế nào"

An Nhiên mặt mày nhăn nhó nhìn Tú Anh bị trối lại trên ghế. Nước mắt chảy dài trên gương mặt, nàng không thể la hét hay nói được gì

Vì trên miệng bị dán nguyên một miếng băng keo to đùng. Nàng hận không thể làm gì Nhất Nam ngay lúc này. Ở đây đàn em của hắn ta rất đông, tầm khoảng mười mấy người.

Sau khi Tú Anh bị trối chặt hai tay lại phía sau, cô ngồi yên vị trên chiếc ghế cây. Hắn để cô ngồi đối diện với hắn và An Nhiên

Giống như hắn ta muốn tra tấn Tú Anh ngay trước mặt cho An Nhiên nhìn thấy. Cô câm hận Nhất Nam đến tận xương tủy, không ngừng trừng mắt nhìn hắn
"Đánh nó cho tao"

Một lời buông ra, hai tên thuộc hạ đứng cạnh lập tức nhận lệnh. Lao vào đánh Tú Anh không một chút nương tay, hắn ta không hề nhẹ tay, dù sao cô cũng là con gái.

Những đòn đánh này quả thật rất đau và mạnh, sợ là một cô gái mỏng manh sẽ không trụ nổi. An Nhiên cắn răng nhẫn nhịn, nước mắt tuông rơi như mưa

Nàng không đành lòng nhìn Tú Anh bị đánh như vậy, trái tim này lại thêm nhói đau. An Nhiên lãng tránh không muốn nhìn nữa nhưng Nhất Nam nào buông tha

Hắn ta nắm lấy đầu An Nhiên rồi giữ chặt để nàng phải nhìn, có như vậy trong lòng hắn mới hả dạ

Những lực đánh thật mạnh, trên mặt Tú Anh bây giờ đã bị trầy xước, máu ở mặt chảy dài hai bên thái dương. Một chút máu ở miệng rỉ ra một dòng đỏ tươi

Bộ đồ trên người bấy giờ cũng đã bẩn, toàn là bụi bặm từ đầu đến chân. Sức lực dần cạn kiệt, Tú Anh không trụ nổi nữa rồi
Đây là quá sức với một người con gái, trong lòng thầm oán trách tên Nhất Nam. Nếu biết được có ngày hôm nay, Tú Anh nên đánh chết hắn ta lần đó.