Hôm nay là ngày cuối tháng nên công việc rất nhiều, đã hơn năm giờ chiều mà nhân viên vẫn còn làm việc. Ai cũng tranh thủ hoàn thành công việc nhanh nhất có thể để còn trở về nhà
An Nhiên bù đầu với mớ tài liệu nằm chất chồng như núi, giải quyết xong còn phải làm bản báo cáo nộp cho Tú Anh nữa. Nhưng không biết sao mà hôm nay nàng có cảm giác rất tốt, kểu như sắp có chuyện vui đến với mình
Bên ngoài công ty hình như có tiếng tranh cãi giữa hai người, không ai khác chính là Trịnh Tú Uyên cùng anh bảo vệ.
"Bây giờ tôi hỏi một lần nữa, anh có cho tôi vào trong không hả?"- Tú Uyên thẳng thừng chỉ tay vào mặt anh ta
"Cô là ai mới được chứ, tự nhiên xông thẳng rồi rây rối làm mất trật tự hà"- Anh ta cương quyết không chặn cô lại
Tú Uyên tức đỏ mặt, không hiểu sao cái thằng cha chết bầm này có thể làm việc ở đây. Dám ngang nhiên cản đường nhị tiểu thư của Trịnh gia, anh ta chọn đúng ngày chôn rồi
Anh ta có chút lưỡng lự, mặt đâm chiêu nghĩ ngợi gì đó trong rất khó coi. Anh có nghe ai kểu tổng giám đốc có em gái đâu, ai mà tin được cô gái hung dữ này
"Tôi không tin, cô tốt nhất đừng nên làm loạn ở đây, đợi khi nào công ty tan làm rồi tính tiếp"
Cơn giận dữ nó nghẹn lại ở cổ họng, hai tay Tú Uyên nắm chặt lại thành nắm đấm. Chưa bao giờ có người dám khiến cô tức giận đến vậy, còn có thái độ đó nữa
Cô thề là sau khi gặp được Tú Anh, nhất định phải kêu chị ấy tống cổ anh ta. Đã là giờ nào rồi, thời gian cấp bách mà còn gặp ba cái thứ dở hơi này
Nếu cứ dây dưa thì trễ giờ mất, chị ấy sẽ mắng cô một trận vì làm trễ. Ngay lúc khó khăn nhất thì vị cứu tinh của Tú Uyên cũng xuất hiện
"Nhị tiểu thư"- Nói xong Tam Phong đứng khum lưng thở hòng học
"Anh làm gì mà lâu vậy, trễ giờ là tôi nói với Tú Anh tại anh hết đó nha"
Duy nhất một người đứng trên trân tại chỗ, miệng không khép lại được vì tai của anh mới vừa nghe được gì đó. Sau đó thì nhìn sang cô gái cùng mình đo co từ nãy giờ
"Nhị. . .nhị tiểu thư?"
"Đúng vậy, cô ấy là nhị tiểu thư của Trịnh gia, anh còn ở đó không cho vào là sao? Bộ muốn bị đuổi việc à"
"Tôi. . .tôi xin lỗi, tôi mới đi làm nên không biết, mong cô thứ lỗi"- Anh ta cuối đầu xin lỗi, mặt mày tái mét vì sợ bị mất việc
"Tam Phong, tôi giao anh ta cho anh xử lý, giờ thì tôi không còn thời gian nhiều lời với tên dở hơi này"
Tự nhiên cánh cửa mở ra bất ngờ làm tất cả mọi người chú ý đến, ai nấy đều hướng mắt về phía cửa nhìn cô gái lạ mặt đó.
Một anh mạnh dạng đứng lên đi đến hỏi:"Nè, cô là ai sao dám tự tiện vào đây mà không gõ cửa hả, có tin tôi gọi bảo vệ lên không?"
Tú Uyên chả thèm quan tâm đến lời nói kia là gì, cô tập trung nhìn dáo dác tìm An Nhiên mà thôi. Cô bắt đầu tiến vào sâu hơn để tìm, hi vọng là không mất quá nhiều thời gian
"Cô không nghe hả, mau gọi bảo vệ cho tôi"
"Gọi cái đầu anh"- Tú Uyên bực tức thốt lên một câu
Thấy rồi, trời ơi cuối cùng cũng tìm thấy được thiên thần giữa đám ác quỷ rồi. Tú Uyên chạy nhanh đến trước mặt nàng, sốt sắn nói
"Chị dâu, đi với em nhanh lên"- Tú Uyên bất ngờ nắm lấy cổ tay An Nhiên kéo đi
"Em làm gì ở đây vậy Tú Uyên? Đi đâu mới được, chị đang trong giờ làm việc"- An Nhiên nhíu mày khó hiểu, cùng lúc gỡ tay cô ra
"Không còn thời gian đâu, chị Tú Anh gặp chuyện rồi, nếu chị chậm chạp là không còn cơ hội thấy chị ấy nữa đâu"
"Cái gì?"
Nghe Tú Uyên nói Tú Anh xảy ra chuyện, trong lòng An Nhiên nhảy dựng lên. Nàng hoảng hốt sợ hãi, ánh mắt lo lắng, đôi tay run rẩy nắm tay cô
"Tú Anh đã xảy ra chuyện gì rồi hả, em nói nhanh đi"
"Ở đây không tiện nói ra, chị đi theo em nhanh lên"
An Nhiên lập tức lấy cái túi xách trên bàn rồi rời khỏi phòng làm việc cùng với Tú Uyên trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Người vừa khuất bóng, ai nấy đều nhìn nhau với vẻ hoang mang
Không gian im lặng đến khó tả, không ai biết phải nói gì với nhau
"Mọi. . .mọi người có nghe gì không?"- Một chị lấp bấp lên tiếng
"Cô gái vừa rồi là Tú Uyên, là em của tổng giám đốc. . .cô ta. . .cô ta gọi An Nhiên là chị dâu"
"Chẳng lẽ. . .An Nhiên chính là vợ. . .vợ của. . . trời trời tin được không"- Chị ta nữa tin nữa mơ nói lào bào
"Vậy là bấy lâu nay chúng ta. . ."
Nghĩ đến đây lại thấy hổ thẹn, người nào cũng tỏ vẻ mặt nuối tiếc và ân hận. Lúc trước từng kêu An Nhiên đi mua đồ ăn nước uống, dọn dẹp vệ sinh phòng, tắt đèn tắt máy điều hòa và còn sai vặt nữa chứ
Giờ thì biết được thân phận thật của An Nhiên rồi, không ai dám đối mặt với nàng nữa. Chỉ hi vọng là nàng rộng lượng mà bỏ qua không tính toán
_______________________________
Tú Uyên một mạch chở An Nhiên đi đến một nới thật xa, cách thành phố gần cả trăm cây số. Trên xe, An Nhiên có hỏi gì về Tú Anh thì Tú Uyên làm bộ mặt rất khó coi và ít trả lời
An Nhiên chỉ đành im lặng để Tú Uyên tập trung lái xe, nàng lo sợ và thầm cầu nguyện cho Tú Anh không xảy ra chuyện bất trắc gì
Xe dừng, Tú Uyên lật đật mở cửa xuống xe trước rồi nhìn xung quanh để chắc chắn điều gì đó. An Nhiên bước ra khỏi xe ngay sau đó, và điều khiến nàng bất ngờ, ngạc nhiên chính là trước mặt nàng là biển xanh cát trắng
An Nhiên đơ người, trong đầu đặt một dấu chấm hỏi to đùng là tại sao Tú Uyên lại đưa mình đến đây, còn Tú Anh thì sao. Nhìn xung quanh cũng không biết nơi này cách thành phố bao xa
"Đi thôi chị dâu"
"Em đưa chị đến đây làm gì? Không phải em nói đưa chị đến gặp Tú Anh hay sao, đừng đùa giỡn nữa Tú Uyên"- An Nhiên nghiêm túc gạt tay cô ra khi cô có ý định nắm lấy
"Chị không đi thì làm sao biết được, em xin chị đó chị dâu, đi nhanh với em đến một chỗ, chắc chắn có chị Tú Anh ở đó đang đợi chị"
Tú Uyên phải bái phục trước tính kiên quyết của An Nhiên, quả thật là khó có thể dụ nàng nếu không có lí do chính đáng.
Hoàng hôn trên biển thật đẹp, gió thổi lồng lộng làm mọi thứ trở nên tươi mát. Tú Anh đứng đợi An Nhiên đến, trên tay cầm theo một bó hoa
An Nhiên hối hả chạy theo Tú Uyên, vừa đến nơi, nàng nhìn thấy những thứ khác lạ ngay phía trước. Chính giữa là con đường rải đầy hoa hồng đỏ, hai bên có rất nhiều các loại hoa khác
Và điều khiến An Nhiên rơi nước mắt chính là Tú Anh đang đứng cách đó không xa, trên tay cô cầm một bó hoa đỏ rực, miệng thì cười tươi nhìn nàng.
An Nhiên chậm rãi bước đi trên con đường đầy hoa ấy, nước mắt cũng bắt đầu tuông rơi vì quá xúc động. Nàng khóc thật rồi, khóc vì mọi thứ Tú Anh làm cho mình
Không chỉ có hai người mà còn có cả Duệ Dung, Y Mạc, Nguyệt Nga và Tú Uyên. Cả bốn người họ đứng hai bên nhìn những chuyện hạnh phúc này
Tú Anh trong bộ vest trắng, ánh mắt rạng ngời khi nhìn An Nhiên đang tiến lại gần. Đúng vậy, tất cả là do một tay cô lên kế hoạch và chuẩn bị hết, chỉ nhờ Tú Uyên một chút thôi
Cô biết An Nhiên rất thích biển, đặc biệt là biển cùng với hoàng hôn. Cô muốn làm điều gì đó bất ngờ cho nàng, cô muốn tỏ tình và trao nhẫn cưới cho nàng giống như bao cặp đôi khác
Không để mọi thứ trôi qua nữa, An Nhiên lập tức chạy thật nhanh đến và ôm chầm lấy Tú Anh vào lòng. Nàng thấy hạnh phúc lắm, không còn từ gì để diễn ta cảm giác ngay bây giờ
Đây là điều mà An Nhiên đã muốn từ rất lâu rồi, một hôn lễ được tổ chức nơi mình thích và kể cả việc trao nhẫn cho nhau nữa
"Đừng khóc, chị muốn nhìn thấy em cười thật tươi cho ngày hôm nay. Nào. . ."- Tú Anh nhẹ nhàng đẩy An Nhiên ra một chút rồi nhìn nàng mỉm cười:"Hãy cười lên nhé, ngày vui không được khóc đâu đó!"
Nói rồi, Tú Anh đưa tay lên lau những giọt nước mắt lăn dài trên má nàng. An Nhiên thút thít vài tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh rồi cười thật xinh đẹp đáp lại cô
"Tất cả do chị chuẩn bị hay sao?"
"Đúng vậy, em có thích không?"
"Rất thích!!"
Sau đó Tú Anh tự chủ lùi về sau một bước, mỉm cười nhìn An Nhiên và chuẩn bị bắt đầu cho sự chuẩn bị chu đáo của mình
"Chị có điều muốn nói với em"
An Nhiên:". . ."
"Chị biết em rất muốn được tổ chức lễ cưới và khẳng định với mọi người là chúng ta đã kết hôn, nhưng lúc đó chị không thể cho em những gì em muốn. Chị thấy thật có lỗi, hôm nay chị đã chuẩn bị mọi thứ cho em. Chị muốn cùng em sống đến già nua, chị hứa với bản thân sẽ làm cho em cảm thấy hạnh phúc, được yêu thương, được bảo vệ và che chở. Trên đời này, điều may mắn nhất đối với chị chính là gặp được một người hoàn hảo, xinh đẹp như em. Một người đã làm thay đổi con người, thay đổi cuộc sống và cũng chính em đã cứu rỗi cuộc đời của chị. Từ hôm nay, hãy để chị được chăm sóc quan tâm em và yêu thương em nhé!"
Sau đó Tú Anh tiến lên một bước rồi khụy một gối xuống và cuối cùng là nâng chiếc nhẫn cưới trong chiếc hộp nhỏ nhắn kia.
"Em đồng ý làm vợ của chị nha"
An Nhiên hoàn toàn gục ngã trước những lời nói chân thành tận đáy lòng của Tú Anh vừa rồi. Nàng còn chưa kịp tiếp thu thì cô đã quỳ gối cầu hôn mình, niềm vui nối tiếp niềm vui
Vì quá xúc động, An Nhiên chỉ biết che miệng lại không nói nên lời. Nhìn thấy ánh mắt đầy niềm vui và chờ đợi khiến nàng thêm bối rối và xao xuyến.
"Em đồng ý!!!"
Tú Anh mỉm cười nhẹ nhàng, cảm xúc dâng trào trong lòng của cô bấy giờ. Từ từ đứng lên rồi đeo nhẫn cho An Nhiên, bàn tay xinh đẹp ấy thật thích hợp với chiếc nhẫn này.
Nhẹ nâng tay nàng lên rồi đặt một nụ hôn lên đó, kế đó là An Nhiên đeo nhẫn cho Tú Anh. Bốn người còn lại vỗ tay, ai cũng mừng cho cặp đôi trẻ đẹp này, đúng là đẹp đôi
Và rồi một nụ hôn bất ngờ từ chính An Nhiên dành cho Tú Anh khi cô chưa kịp phòng bị. Nàng đặt hai tay của mình ra phía sau cổ cô rồi đưa nụ hôn ấy thêm ngọt ngào và đầy lãng mạn.
Tú Anh tiếp nhận nụ hôn ấy rồi cùng nàng phối hợp với nhau, đây có lẽ là điều hạnh phúc nhất trên đời này. Yêu một người thì phải biết hi sinh và thấu hiểu nhau thì mới có một kết thúc đẹp.
Cùng nhau xây dựng mái ấm gia đình nho nhỏ, cùng nhau tận hưởng những điều giản dị và hạnh phúc. Tuy ban đầu tình yêu này có hơi trắc trở, đầy gian khó nhưng đến cuối cùng thì cả hai đã nhận ra và cho nhau một cơ hội để yêu thương
An Nhiên chính là cô gái mạnh mẽ và đầy niềm tin và đây là những gì nàng nhận được. Nàng có chút hối hận khi đã không yêu Tú Anh sớm hơn, tự hứa với lòng rằng sẽ nguyện yêu Tú Anh cho đến khi còn chút hơi thở cuối cùng.
Tình yêu là một thứ gì đó rất kì diệu nó làm ta đôi lúc yêu điên cuồng, thỉnh thoảng khiến ta chết mòn trong sự đợi chờ một người. Nhưng cũng có khi làm bản thân thêm yêu đời, đặt nhiều niềm tin vào tình yêu và chờ đợi một người thật sự yêu mình
Một khi đã nắm chặt tay thì sẽ không bao giờ buông. Một khi đã yêu thương hết lòng thì sẽ không dễ dàng từ bỏ. Bởi vì. . .tìm được một hạnh phúc quá khó. Nó phải trả giá bằng niềm đau, bởi những giọt nước mắt và thời gian. Nhớ nhé và phải nắm thật chặt chị nhé!
____Hoàn___
6/7/2020
6/12/2020
23:30