Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 59



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: demcodon
Thạch Khải thu dọn đơn giản một chút, cho ba bộ quần áo và một số đồ dùng cần thiết hàng ngày vào vali.

Ngoài ra không mang thứ gì khác.
Trước khi đi, cô quay đầu nhìn lại nhà mình lần cuối, lấy vẻ mặt nghiêm túc của anh hùng ra trận kéo tay cầm vali đến ga xe lửa.
Khi đến ga xe lửa, Hứa Ninh đã mặc quần áo bình thường ngồi đợi ở phòng chờ.

Cậu nhìn xung quanh, trong ánh mắt cậu hiện lên sự mới lạ và hơi nghi ngờ: "Chúng ta không đi máy bay à?"
"Chỗ đó nhỏ, không có sân bay.

Nếu như đi máy bay thì khi xuống máy bay phải bắt xe đến nhà em.

Ngược lại rất mệt mỏi.

Anh yên tâm đi, tàu cao tốc chạy rất nhanh." Thạch Khải an ủi.

Nguyên nhân quan trọng hơn cô không có nói ra, đóng kịch phải đóng trọn bộ.

Mặc dù người trong nhà chưa bao giờ đi đón cô, hoàn toàn không biết cô về nhà bằng cách nào.

Nhưng ở quê nhà có rất nhiều người quen, lỡ như bị người quen nhìn thấy thì không tốt.
"Đúng rồi." Thạch Khải chợt nhớ đến một vấn đề: "Anh không ở nhà đón tết cũng không sao chứ? Gia đình anh có ý kiến gì không?"
Hứa Ninh nhìn trời: "Bọn họ rất hiểu và ủng hộ anh." Còn thiếu chút nữa thu xếp vali đi với cậu.
Lúc đầu, cậu nói tết năm nay không ở nhà, mẹ cậu rơm rớm mắt nước mắt giận hờn như gặp đàn ông cặn bã bỏ rơi vợ.

Sau khi cậu mở miệng giải thích nói muốn về quê bạn gái một chuyến, mẹ cậu lập tức sống lại ngay tại chỗ.

Hơn nữa như tiêm máu gà, sốt sắng giúp cậu chuẩn bị vali.
Ba cậu cứ an ủi và cảm khái không thôi: "Cuối cùng cũng có người muốn con."
Anh cậu thì cau mày hỏi: "Em quen bạn gái lúc nào? Tính cách như thế nào? Làm việc ở đâu? Hoàn cảnh gia đình cô ấy như thế nào? Quên đi, anh biết em nhất định mấy câu hỏi vừa rồi đã hết ba câu là không biết.

Lúc em đi với bạn gái về quê nhớ chú ý quan sát chi tiết nhỏ, đừng để bị lừa."
Hứa Ninh tức giận bất bình, cái gì mấy câu hỏi vừa rồi đã hết ba câu không biết? Anh trai căn bản không cho cậu thời gian trả lời.

Phải biết rằng, người bạn gái cậu tìm rất tốt, có chuyện gì cũng sẽ chủ động nói cho cậu biết.
--- ---
"Vậy thì tốt." Thạch Khải nhìn Hứa Ninh thật sâu: "Em nói lại lần nữa, nếu đã đến nhà em xong, anh vẫn đồng ý tiếp thu.

Sau khi trở về chúng ta có thể kết hôn."
Hứa Ninh bĩu môi, không vui lắm.

Cậu rõ ràng nhiệt tình tỏ vẻ đồng ý kết hôn trước.

Cho dù bây giờ đi làm giấy kết hôn cũng không sao.

Nhưng đáng tiếc A Khải không đồng ý.
Chẳng bao lâu, đoàn tàu đến ga.


Kiểm tra vé và lên tàu.
Sau khi cất vali, Hứa Ninh không an phận nhúc nhích trên ghế.
Thạch Khải buồn cười: "Anh làm sao vậy?"
Hứa Ninh nhăn mũi và chán ghét nói: "Trong tàu có mùi thật khó ngửi."
"Bởi vì trong tàu có nhiều người, sẽ có mùi mồ hôi.

Hơn nữa không quá thông thoáng, mùi hương rất khó tan." Thạch Khải hơi áy náy: "Anh có phải rất khó chịu không? Hay là ngủ một chút nha? Đến nơi em sẽ gọi anh dậy."
Bọn họ đi trước mấy ngày, tình hình đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày cận tết.

Cô đã quên A Ninh không có kinh nghiệm tương tự, vẫn sẽ không quen.
"Anh không sao đâu!" Hứa Ninh lắc đầu.
Sau đó, cậu nhìn về phía Thạch Khải, đôi mắt chớp chớp, không dấu vết giả vờ đáng yêu: "Em có thể kể thêm về gia đình em cho anh nghe được không? Anh muốn nghe."
"Hơn nữa, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Phải hiểu rõ chi tiết về bọn họ, anh mới có thể nghĩ ra đối sách tốt hơn." Hứa Ninh nghiêm túc nói.
Thạch Khải lẩm bẩm: "Em không muốn anh có đối sách gì, chỉ hy vọng anh ngoan ngoãn ở bên cạnh."
"..." Cậu bị ghét bỏ rồi! Trên mặt Hứa Ninh không nói ra được nỗi buồn.
Thạch Khải thở dài, tựa đầu vào vai Hứa Ninh: "Anh muốn nghe cái gì? Nói đi, em sẽ nói hết cho anh nghe!"
Hứa Ninh phấn chấn tinh thần.

Sau khi suy nghĩ một hồi, cậu nói: "Cái gì cũng được.

Chỉ cần là chuyện về gia đình em, anh đều muốn biết."
"Vậy em tùy tiện nói, nói đến đâu thì tính đến đó." Từ sau trong tâm trí của Thạch Khải moi ra chuyện cũ cô vốn dĩ không muốn nhớ đến.
"Ba em rất thông minh và chăm chỉ.

Ông là sinh viên đại học đầu tiên trong thôn.

Sinh viên đại học ở thời của ông khác với ngày nay.


Sinh viên đại học trước đây rất hiếm.

Bởi vậy rất có giá trị và rất dễ tìm việc làm.

Sau khi tốt nghiệp đại học, ba em làm việc ở bên ngoài mấy năm, nhưng vẫn trở về quê.

Ông luôn suy nghĩ đến việc truyền dạy kiến thức trong đầu mình cho bọn nhỏ ở quê nhà.

Nhưng, chuyện sau đó thực sự chứng minh đây là một quyết định sai lầm."
"Khi ông trở về nhà, bởi vì đi làm mấy năm ở bên ngoài, còn trả xong nợ nần vào đại học và tiết kiệm được một số tiền.

Ông lại có tên tuổi là sinh viên đại học, mọi người trong thôn nhìn ông với ánh mắt khác, luôn cảm thấy ông rất tài giỏi.

Đừng nhìn mẹ em trình độ văn hóa thấp, thỉnh thoảng làm một số chuyện kỳ quặc.

Nhưng khi còn trả và rất xinh đẹp.

Nếu không phải ba em là sinh viên đại học, xem như là người có ăn học, bà tuyệt đối sẽ không đồng ý kết hôn."
"Năm đầu kết hôn, khi sinh chị gái thì mẹ em không vui lắm.

Trong quan niệm của bà nhất định phải sinh ra con trai mới không xem là tuyệt tự.

Ba em thì vui tươi hớn hở, không quan tâm là trai hay gái chút
.