Lịch Sử Tiến Hóa

Chương 2: Lịch Sử Tiến Hóa 2



Đồng hồ báo thức trên điện thoại reo lên, Triệu Văn An ấn tắc báo thức, mơ mơ màng màng dụi mắt. Đã sáu giờ nhưng trong phòng vẫn tối mịt, cậu kéo chăn đến bên cửa sổ mở rèm. Anh sáng nhạt nhòa lan vào trong phòng, làm căn phòng trông không có vẻ âm u như vậy.

Đánh răng rửa mặt sửa soạn xong xuôi liền xách theo balo không có mấy cuốn sách vở trong đó lên trường.

Nhà Triệu Văn An cách trường không xa, đi bộ mười phút là đến. Sáng sớm trên đường người vẫn không nhiều, hầu hết đều là người đi làm sớm hoặc học sinh, xe máy trên đường cũng không có mấy.

Đi trong sân trường bên tai toàn nghe học sinh thảo luận về trận động đất tối qua, điện thoại vẫn chưa có tín hiệu, điện cũng chưa nên bọn họ chỉ biết đoán mò cảm thán.

"Bố tao tối qua từ Sài Gòn chạy về nói là ở trển có biến, nói người ta bảo ở Quận 1 tự dưng mọc lên ngôi đền nào đó, cái đền mọc đè lên sân vận động còn đè nát mấy nhà dân lân cận nữa kìa."

"Chị tao cũng ở Hà Nội gọi về nói ở trên đó cũng mọc đền."

"Xạo quá mày, điện thoại có gọi được đâu mà nói gì."

"Điện thoại bàn."

Ngôi đền…

Triệu Văn An thoáng quay đầu nhìn bọn họ.

"Chào cậu."

"An đi học lại rồi nè."

Vừa thấy Triệu Văn An trước cửa đã có mấy người túm lại chào hỏi, cậu cười cười chào lại mọi người.

Triệu Văn An tính cách ôn hòa và dễ nói chuyện, đặc biệt còn có gương mặt điển trai làm bất kỳ bạn học nữ nào cũng phải điêu đổ, chưa kể còn cao tận hơn mét bảy, đoán chừng cũng phải bảy mươi tám. Với học sinh cấp ba mà nói đây đích thị chính là nam thần trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường bước ra.

Triệu Văn An ngồi xuống bàn của mình, cô bạn bàn trên thò đầu xuống tám chuyện với cậu.

" y cha lâu ngày không thấy nam thần vẫn đẹp trai như vậy."

"Vậy sao? Cảm ơn." Triệu Văn An đùa.

Cô nàng bĩu môi: "Hừm, cậu mặt dày thật đó."

Cô không nói chuyện với cậu nữa, tay lần mò trong học bàn của mình, tiếng chít chít yếu ớt phát ra không rõ từ đó.

"Gì vậy?"

Cô liếc sang Triệu Văn An, ngó nghiêng xung quanh thấy có mấy người chạy sang đây liền dứt khoát khoe ra.

Một con chim sẻ bị đưa ra trước mặt mọi người, một bên cánh và bụng của nó bị thương còn đang dính máu.

Mọi người hít hà một hơi.

"Trời ơi cậu gan thế, dám đem chim vào lớp, lỡ bị giám thị bắt thì sao?" Một bạn học sinh cảm thán.

"Cậu xem nó bị thương thành như vậy, không đem nó vào để ở bên ngoài kiểu gì cũng bị mấy con chuột con rắn ăn mất."

"Cậu nhặt nó ở đâu thế?"

"Thì là ở…"

Càng lúc càng nhiều người hóng chuyện xen vào xem. Triệu Văn An tự hỏi liệu khả năng một đống người tụm lại đông như thế này mà không bị giám thị để ý là bao nhiêu phần trăm.

Nhưng đến lúc vào tiết giám thị vẫn là không phát hiện thật.

Hôm nay có tiết kiểm tra nhưng cậu nghỉ hơn một tuần nay nên không cần làm bài. Ngoáy ngoáy cây bút bi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời hôm nay mây thật nhiều, nhìn nhìn tâm trạng cũng theo đó mà nặng nề.

Thời gian trôi qua đến khi kết thúc buổi học, cậu đang bỏ sách vở vào lại balo thì bàn bỗng nhiên bị đẩy mạnh, kèm theo là tiếng hoảng sợ của cô bạn bàn trên.

Mọi người trong lớp đồng loạt nhìn về phía cô, cô giáo còn trên bục giảng nhíu mày hỏi: "Sao vậy Trang?"

Trang hoảng sợ lao ra chỗ ngồi, tay run run chỉ học bàn.

"Chim… Con chim bị ăn rồi."

"Hả?"

Cô giáo đến chỗ ngồi của cô nhìn vào học bàn cũng tái mặt vội vàng tránh ra.

"Ai cho em đem thứ này vào lớp!" Cô quát lớn.

"Em… Em…"

Các bạn học khác tò mò muốn đi nhìn xem trong học bàn con chim, nhưng ngại cô giáo còn ở nên cũng không dám. Chỉ có Triệu Văn An ngồi ngay bàn dưới là thấy rõ nhất bên trong có gì.

Chỉ thấy con chim máu me đầy mình bị tơ nhện quấn quanh, con nhện màu đen tím dùng tám chân dài của nó cắm chặt vào lông thịt con chim, hàm răng bén nhọn nhấm nuốt nửa đầu chim, óc thịt lòi hết cả ra, hình ảnh kinh dị cực kỳ. Có điều con nhện này rất kỳ quái, nó quá to, chỉ với cái thân mềm của nó cũng to hơn nửa con chim, còn cả những đường mạch đen trên da nó cũng quá dị.

Triệu Văn An nhìn con nhện, đột nhiên thấy ngoại hình của nó thật cay mắt.

Cậu xuống cuối lớp nhặt trong thùng rác miếng gỗ ghế bị sứt ra, cầm bật lửa châm mấy cuộn giấy và gỗ vụn thả vào trong học bàn, nhanh tay lấy miếng gỗ chặn lại ý đồ chặn đường lui của con nhện.

Cậu muốn thiêu chết nó đi.

Khói khét bốc ra khắp lớp học, mùi hôi thối làm mọi người bịt mũi chạy ra ngoài. Bên trong chỉ còn lại Triệu Văn An một người.

Đứng chặn lại đến khi miếng gỗ nóng đến bỏng tay, mặt bàn cũng bị thiêu thành màu đen cậu mới buông ra.

Xem một chút bên trong con nhện đã bị đốt thành than, bao gồm cả con chim đã chết.

"Cậu…"

Mọi người vào lớp thấy tình trạng như vậy cũng không biết nên nói gì, cô giáo nhìn Triệu Văn An mặt không đổi sắc bỗng nhiên mồ hôi lạnh toát ra trên trán.

Yêu cầu Triệu Văn An bồi thường chi phí bàn ghế xong cũng không làm khó dễ gì cậu nhiều, bất kì ai cũng sẽ nhân nhượng một chút với người đẹp mà.

Triệu Văn An rời khỏi phòng ban giám hiệu, trên đường đi nhìn những ánh mắt săm soi đăm đăm trên người mình cậu cũng chẳng để ý, càng không khả năng hối hận với hành động bồng bột của mình.

Cậu cảm thấy con nhện đó không nên sống, chỉ là bản năng cảnh báo nên giết nó thôi.

Về đến nhà Triệu Văn An thấy rã rời trong người, mí mắt cứ như muốn dính chặt lại với nhau. Cậu không kịp thay quần áo ra đã lăn lên giường đánh một giấc sâu. Lúc tỉnh dậy đã là ba giờ chiều, bên ngoài trời âm u dị thường, tầng tầng lớp lớp mây đen chồng chéo lên nhau, thi thoảng còn thoáng hiện tia sét bên trong, gió gào rú đánh trên cửa sổ ầm ầm.

Triệu Văn An xuống phòng bếp rót một ly nước lọc, mùi rỉ sét vờn quanh đầu mũi làm cậu nhíu nhíu mày. Bỗng nhiên một trận uỳnh uỳnh gõ cửa vang lên, bên ngoài sân chính đang có người ở gấp gấp đập cửa.

"Mở cửa! Mau mở cửa! A!!"

Một tiếng thét chói tai réo cao cùng mùi máu tươi xông thẳng vào khoang mũi khiến Triệu Văn An giật nảy mình.

Từng trận tiếng nhai nuốt truyền đến màng nhĩ, đồng tử cậu co rụt lại, tiếng tim đập bình bịch càng lúc càng rõ ràng theo mùi máu ngày càng nồng trong không khí. Cậu chậm rãi buông trong tay cái ly, từ kệ bếp móc ra con dao thái dài 20cm phòng trước ngực từ từ tới gần cửa chính. Thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.

Vừa thấy cảnh tượng ở ngoài Triệu Văn An liền lập tức lùi lại về sau. Sắc mặt không quá đẹp mà cầm chặt con dao.

Bên ngoài máu bắn tung tóe khắp sân, còn có một ít máu dính lên cửa mắt mèo. Một con mèo to như sư tử đang gặm nhấm một người đàn ông. Người nọ phần chân chỉ còn lại xương trắng, phía bụng bị con mèo lôi cả phèo phổi ra hết, chính nó đang ăn ruột của anh ta. Dường như người đàn ông chưa chết hẳn, gương mặt méo mó đó chứa đầy nỗi sợ hãi tột độ, sự sợ hãi khiến cơn đau bị xé nát da thịt trở nên bé nhỏ rất nhiều, miệng há to muốn kêu cứu nhưng phần cuống họng bị móng vuốt con mèo ghim vào làm không thể nào phát ra tiếng, ánh mắt tuyệt vọng trợn tròn nhìn về nơi cửa nhà Triệu Văn An.

Bên trong Triệu Văn An ôm bụng, một cơn ghê tởm từ bụng lan tràn đến miệng lưỡi, cậu nhẫn nhịn nuốt xuống thanh chua chét kia.

Con mèo dường như nghe thấy được bên trong có tiếng động, nó nhả gan của người đàn ông xuống lại gần cửa ngửi ngửi. Cái mũi hồng quá nhạy cảm làm nó biết được bên trong có người. Nó liếm một vòng quanh cái miệng rộng của mình, quơ móng vuốt sắc nhọn lên cao, chỉ hai ba lần cào đập đã tạo thành vết nứt trên cửa lớn.

Triệu Văn An liên tục lùi về phía sau, mồ hôi lạnh kết thành một mảng nước trên trán. Khi móng vuốt đâm thẳng vào cửa gỗ cậu lập tức xoay người chạy lên lầu. Cánh cửa bị con mèo cào đến vỡ thành từng mảnh, nó phi thẳng vào trong như một tia chớp vồ chụp lấy Triệu Văn An. Triệu Văn An cảm nhận được một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cậu khụy người ngã xuống sàn lăn sang một bên. Con mèo vồ hụt gầm nhẹ trong cổ họng, bốn chân tiếp đất vòng một cung trực tiếp hướng Trệu Văn An huy móng vuốt.

Một tia sáng lạnh lẽo bỗng lóe lên trong cặp mắt đục vàng của con mèo, nó vội vàng thu hồi móng vuốt nhảy ra phía sau, nửa người trên khom thấp, lông và đuôi dựng đứng lên trên, tròng mắt nhìn chằm chằm con mồi trước mặt.

Triệu Văn An chém một nhát không thành về sau liền ngồi quỳ một chân dưới sàn, chân phải hơi nhón, cơ thể hướng về trước làm thành tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Hai bên giằng co ước chừng mấy giây thì con mèo nhào lên trước tiên, nó há to cặp miệng đầy răng nhọn ra ý đồ một phát cạp đầu cậu. Nhưng Triệu Văn An nhanh chóng huy một đao chém tới nó. Con mèo lắc đầu, cái đuôi dài quơ ngang đánh vào tay đang cầm dao của Triệu Văn An. Cậu nhảy xổ về phía sau tránh cái đuôi, tay thuận thế một nhát bổ dọc xuống đuôi nó.

"Méoooo!"

Đuôi bị chém đau con mèo rít lên một tiếng, phẫn nộ nhảy bổ lên người Triệu Văn An. Triệu Văn An chưa kịp thu tay về đã bị nó đè vào, lưng đập mạnh xuống sàn, cậu thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương sườn đứt gãy. Hàm răng mèo đã gần ngay mặt, đầu gối cậu co lại hung hăng đập vào bụng mềm con mèo, đồng thời con dao cũng chắn lại miệng nó nhưng vẫn là không chặn được móng vuốt sắc nhọn kia. Triệu Văn An ăn một móng vào vai trái, đau đến cậu cắn chặt răng, tay dùng lực hất văng đầu mèo ra, chân đạp mạnh đá văng con mèo khỏi người.

Triệu Văn An cấp tốc lùi lại phía sau, máu từ vai thấm ướt áo sơmi trắng truyền đến cánh tay chảy xuống sàn nhà từng giọt, cậu vội vàng thở gấp nhưng con mèo điên kia không cho cậu cơ hội nghỉ ngơi. Nó như đã mất đi lý trí chỉ biết đến ăn thịt con người, mùi máu tươi càng làm nó trở nên hưng phấn, cái đuôi đập mạnh xuống sàn liền phi thẳng đến cậu. Triệu Văn An một bên tránh né một bên lùi vào trong phòng khách lợi dụng đồ vật xung quanh cản trở hành động con mèo. Xô ngã tủ trưng bày đồ sứ vào con mèo, mảnh sứ sắc bén đâm vào đệm thịt chân mèo làm nó mất thăng bằng lảo đảo thân hình.

Tuy cơ thể con mèo không hiểu nguyên do vì sao lại biến lớn nhưng thịt chất của nó vẫn là mềm nhão, chỉ cần tránh thoát cái đuôi và móng vuốt Triệu Văn An là có thể có cơ hội giết chết nó. Tuy nhiên mất máu quá nhiều khiến thể trạng của cậu cũng suy yếu đi, hành động cũng dần chậm chạp hơn.

Nếu cứ kéo dài không nhanh chóng giết nó cậu sẽ bị mất máu mà chết.

Cậu khụy người, một chân quơ cái chân bị mảnh sứ đâm nát của nó, con mèo triệt để quỳ rạp xuống đất. Triệu Văn An hai tay cầm dao bổ mạnh xuống đầu con mèo, nó gào to dùng đuôi đập vào bụng cậu. Cổ họng Triệu Văn An tràn đầy vị tanh ngọt, cuối cùng vẫn là không chịu được hộc ra một ngụm máu.

Triệu Văn An bị đánh văng vào cạnh bàn, cơ thể cuộn tròn đau đến run rẩy lên. Con mèo đắc ý đứng dậy, dùng răng nanh nhổ mảnh sứ dưới chân ra, từng bước nhẹ nhàng đi đến chỗ Triệu Văn An. Nó hất cằm, dường như đã nắm chắc con mồi sẽ vào miệng nó.

Con mèo đến trước mặt Triệu Văn An, dùng ánh mắt tham lam nhắm chặt vào phần vai bị thương của cậu, nó sẽ ăn chỗ này trước.

Nhưng còn chưa kịp há miệng, vệt sáng bạc lạnh lẽo kia lại xẹt qua mí mắt nó, nó trừng to con mắt nhìn con dao đâm xọc vào trong con ngươi của mình. Chưa kịp định hình đã xảy ra chuyện gì, lưỡi dao trong mắt ngoáy mạnh một cái xông thẳng vào não.

Triệu Văn An thở hồng hộc rút con dao ra, máu tươi theo dao bắn tung lên người cậu.

Con mèo ngã ầm xuống sàn, bất động.

Triệu Văn An cả người đầy máu vô lực ngồi xuống, mồ hôi hòa trộn với máu tươi làm vết thương ở vai và bụng đau xót. Cậu ngồi một lúc ổn định lại tinh thần hoảng hốt của mình, ngước mắt nhìn con mèo to xác nằm im kia.

Nhìn một hồi lại thấy những mạch đen xấu xí trên bộ lông của nó, giống con nhện lúc sáng.

Cái quái gì đang xảy ra?

Con mèo hoa này chính là con mèo được nuôi ở tiệm tạp hóa. Làm thế nào chỉ sau một ngày nó lại biến thành bộ dạng này.