—————————Trần Văn từng thích Ngôn Hạ, nam sinh Cửu Trung thời ấy rất ít có người nào không chú ý tới cô.
Khi đó Ngôn Hạ quá xinh đẹp, trong khi bạn cùng lứa tuổi vẫn còn là những nụ hoa đang chớm nở, hoặc khó khăn lắm mới lộ ra một hai cánh hoa cúc non, thì cô đã là một bông hoa hồng xinh đẹp rực rỡ. Hiếm có nam sinh nào lại không để mắt đến cô, Trần Văn cũng không ngoại lệ.
Hắn biết Ngôn Hạ không thích hắn, nhưng cô cũng không thích người khác.
Chỉ là thế cân bằng này đã bị phá vỡ.
Ngôn Hạ bắt đầu theo đuổi một nam sinh, nam sinh kia là người lúc nào cũng đứng đầu khối, lạnh lùng nhạt nhẽo, hoàn toàn không phải cùng một loại người với bọn họ. Thời điểm nghe thấy tin tức này, một đám nam sinh đang đánh bida trong phòng cười lớn.
“Ngôn Hạ còn cần đi theo đuổi người khác sao, nhìn gương mặt kia, chỉ cần cô ấy nói muốn làm quen, tao chắc chắn không nói hai lời liền đáp ứng ngay.”
Bên canh có người chậc một tiếng: “Chỉ bằng mày, cũng không nhìn lại khuôn mặt đầy đậu thanh xuân của mày đi, Ngôn Hạ cho dù có coi trọng tao cũng sẽ không coi trọng mày đâu.”
Một đám người hi hi ha ha lấy Ngôn Hạ ra làm trò đùa, thẳng đến khi Trần Văn đập cây bida lên mặt bàn, tiếng động vang lên rất to, ngăn chặn hết tất cả âm thanh của đám nam sinh. Mọi người nhìn đến ánh mắt đang đè nén sự tàn bạo kia của Trần Văn, không còn ai dám lên tiếng nữa.
Ngô Gia Trác giễu cợt một tiếng: “Bằng bọn mày mà cũng dám mơ ước Ngôn Hạ. Ngay cả tên Dụ Bạc kia, cũng là do Ngôn Hạ đánh cược với tao nên mới theo đuổi.”
Cuối cùng có một người đứng ra hòa giải, tươi cười tiếp lời Ngô Gia Trác, đem đề tài câu chuyện rời sang chủ đề khác, không khí mới tạm thời bình tĩnh lại.
Nhưng còn Trần Văn thì không thèm chơi nữa, hắn bỏ lại nhóm người này, trực tiếp rời đi.
Sau đó, hắn lại không nhịn được mà đi tìm Ngôn Hạ, cô mới từ trên sân khấu của buổi lễ kỉ niệm thành lập trường bước xuống, bộ trang phục múa với những màu sắc thủy mặc*, bên đầu còn cài bông hoa, dáng người và khuôn mặt đầy quyến rũ.
(*màu thủy mặc là chỉ có hai màu trắng và đen thôi nhé, giống tranh thủy mặc í nên mới gọi là màu thủy mặc.)
Thế nhưng trên mặt cô lại hiện rõ vẻ không kiên nhẫn, giống như chỉ cần liếc mắt nhìn hắn một cái cũng đều khó chịu. Cô nói với hắn thế nào, hình như nói là: ‘Tôi chính là thích cậu ấy, muốn ôm muốn hôn cậu ấy, Trần Văn cậu có thể làm được gì?’
Hắn không thể làm gì cô, khi hắn tức giận với cô đến mức sắp bùng phát, nhưng rồi cũng nhẹ nhàng hạ xuống.
Hắn còn không thể khiến cho Ngôn Hạ biết rằng hắn thích cô, nếu không vì sao mỗi khi đứng trước mặt cô, sự kiêu ngạo và tự tôn của hắn đều biến mất hết.
Về sau, Trần Văn mới biết Ngôn Hạ cùng Dụ Bạc thật sự ở bên nhau, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dụ Bạc, liền cho rằng đó là một con mọt sách, không ngờ tới đây lại là một kẻ điên.
Tại tầng thông tin chung của trường, vào lúc không có học sinh, tầng này thật sự rất yên tĩnh, đến mức không nghe thấy một chút âm thanh. Trần Văn biết Dụ Bạc mỗi ngày đều sẽ tới nơi này, anh tham gia cuộc thi gì đó không biết tên, ngày nào cũng sẽ đến văn phòng ở tầng thông tin để nhận sự hướng dẫn của giáo viên.
Cho nên chặn đường Dụ Bạc rất dễ dàng.
Trần Văn đến một mình, hắn chướng mắt cái gọi là lấy nhiều đánh ít. Khi đó giờ nghỉ trưa đã gần kết thúc, vài phút nữa là đến tiết đầu tiên của buổi chiều. Dụ Bạc bước ra ngoài đóng cửa phòng lại, trên người vẫn mặc bộ đồng phục học sinh, sơ mi trắng sạch sẽ, cổ áo hợp quy tắc, biểu cảm trên mặt lãnh đạm. Cho dù nhìn thấy hắn, cũng không có một chút dao động nào.
Hắn và Dụ Bạc đã đánh nhau một trận.
Đó là khoảng thời gian Trần Văn dễ nóng giận nhất, hắn không có nơi nào để đi, ở nhà đều là đủ các loại phụ nữ mà ba hắn mang về, người đàn ông hắn gọi là ba kia dường như đã quên đi sự tồn tại của hắn, Trần Văn đứng ở cửa nhà cũng có thể nghe thấy các loại âm thanh ái muội từ bên trong phát ra. Hắn cảm thấy thật ghê tởm.
Vậy nên bạo lực tựa hồ trở thành con đường duy nhất để hắn phát tiết cảm xúc của mình.
Trước khi đánh nhau cùng Dụ Bạc, Trần Văn luôn nghĩ rằng mình chính là tên đánh nhau điên cuồng nhất, nhưng thật ra hắn không phải.
Bọn họ đập vỡ một tấm cửa kính, Dụ Bạc tiện tay nhặt một mảnh vỡ thủy tinh, kề trên cổ Trần Văn.
Trần Văn phun máu trong miệng ra, không chút nào để ý đến mảnh thủy tinh kề cổ mình, hắn nói: “Dụ Bạc, mày muốn giết chết tao.”
Dụ Bạc rũ mắt xuống, hai hàng lông mi dài và mảnh, hạ xuống một độ cong có vẻ nhu hòa, đây là nét mặt duy nhất không phù hợp với khí chất trên người anh lúc này. Anh rốt cuộc cũng nói ra câu đầu tiên sau khi gặp Trần Văn: “Đúng vậy, tao thật muốn giết chết mày.”
Trần Văn cảm thấy có chút đau đớn rất nhỏ ở cổ, hẳn là mảnh thủy tinh đã đâm vào thịt, đến lúc này, hắn vẫn không có một chút hoảng sợ nào, còn có thể cười nói chuyện với Dụ Bạc.
“Để tao đoán xem, mày vì cái gì mà muốn giết tao.” Hắn trời sinh có một đôi mắt buồn luôn tràn đầy sự uể oải, ngày thường trong mắt toàn sự tàn độc nên không thấy rõ, nhưng bây giờ hắn nhìn về phía Dụ Bạc, trong mắt không có nhiều cảm xúc oán độc như vậy, thay vào đó là vẻ không chút để ý và mệt mỏi.
Trần Văn nói: “Mày đang ghen tị với tao.”
Hiện tại hắn vô cùng chắc chắn, nam sinh trước mắt này có tâm tư giống như hắn.
Sau đó giây tiếp theo, hắn gần như có thể cảm nhận được mảnh thủy tinh đang kề cổ hắn muốn cứa sâu vào.
Người này so với hắn còn tàn nhẫn và điên rồ hơn.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Có lẽ trên thế giới này thường có một số chuyện rất trùng hợp, ví dụ như hắn có thể dễ dàng chặn đường Dụ Bạc, hoặc là lúc này, hắn còn nghe được âm thanh của Ngôn Hạ.
“Ngô Gia Trác, không phải cậu đang lừa mình đi, Dụ Bạc thật sự ở chỗ này? ” Giọng nói quen thuộc, trong trẻo của thiếu nữ vang vọng trong hành lang.
Sau đó là một giọng nam tức giận vang lên: “Aiss, là cậu một hai cứ phải đi tìm Dụ Bạc, mình nói tên đó ở chỗ này cậu lại không tin, Ngôn Hạ sao cậu lại khó hầu hạ vậy hả.”
Tay Dụ Bạc thoáng dừng lại một chút, anh nâng mắt, liếc Trần Văn một cái, sau đó đem mành thủy tinh từ trên cổ hắn dời đi. Trần Văn lúc này mới để ý đến, tay Dụ Bạc không ngừng đổ máu, mảnh thủy tinh kia không chỉ cứa vào cổ hắn, mà còn đâm vào tay Dụ Bạc không chút lưu tình.
Ấn tượng của Ngôn Hạ về kí ức ngày đó thật ra không được sâu cho lắm, chỉ nhớ rõ là vào thời điểm cô nhìn thấy Dụ Bạc, anh đang thu dọn những mảnh vỡ kính thủy tinh vỡ rơi đầy đất, trên tay là những vết cắt của thủy tinh, máu đầy tay nhìn rất đáng sợ. Cô vội vàng chạy tới, không quan tâm đến việc trên mặt đất toàn là mảnh vỡ. Nhưng lại bị Dụ Bạc ngăn lại.
“Đừng tới đây.” Anh nói với Ngôn Hạ, thanh âm rất dịu dàng, “Ở đây có mảnh thủy tinh, nếu làm chân bị thương thì không tốt.”
Ngôn Hạ đá văng mấy mảnh thủy tinh ra, nhưng cô chỉ tùy hứng đá như vậy một cái, tiếp đó cô cẩn thận, chú ý tình hình dưới chân mới dám đi lại đó.
“Anh còn nói em, tay anh đều bị cắt rách nhiều như vậy.” Ngôn Hạ nhìn máu chảy nhiều như vậy đến chính cô còn cảm thấy đau.
Đối với lời chỉ trích của Ngôn Hạ, Dụ Bạc tiếp thu tất cả: “Ừ, là anh không đúng, cho nên em ngàn vạn lần không được học theo anh.”
Lời này làm Ngôn Hạ không thể nói thêm gì nữa, cô kéo Dụ Bạc đứng lên, nói anh không cần phải thu dọn đống kính thủy tinh vỡ nữa, quan trọng nhất là tới phòng y tế xử lí miệng vết thương trước.
“Nhưng mà cửa kính này làm sao vậy, là bị người khác đập vỡ hay là đột nhiên vỡ thế?” Trên đường đi, Ngôn Hạ hỏi Dụ Bạc.
“Bị người ta đập vỡ.” Dụ Bạc nhẹ giọng nói.
Ngôn Hạ ngẩng đầu, nghi hoặc mà nhìn Dụ Bạc.
Ánh mắt Dụ Bạc xẹt qua tầng thông tin kia một lần nữa, anh dùng giọng điệu bình tĩnh nói với Ngôn Hạ: “Anh vừa đánh nhau một trận với người khác.”
Có điều thật là đáng tiếc, chưa có đạt đến mục đích của anh.
Nếu như có thể, thật muốn đem tất cả những người tiếp cận cô đều loại bỏ hết, đây là tâm tư duy nhất, được khắc sâu trong lòng nhất của anh lúc này.
***
Đối với lời nói của Trần Văn, Ngôn Hạ chỉ coi như gió thoảng qua tai, một chữ cũng không để trong lòng. Nhưng Trình Trác Nhiên thì không giống vậy, thấy Ngôn Hạ còn chưa đi qua, hắn cũng không tiếp tục lười biếng ngồi đợi trong xe nữa, xuống xe bước lại gần, vừa đúng lúc nghe được câu không hề có ý nói nhỏ này của Trần Văn.
Anh cùng không giống với Ngôn Hạ, có lòng hiếu kỳ rất mạnh mẽ, tuy rằng vừa nãy không để lộ ra cảm xúc gì trước mặt Trần Văn, nhưng lúc Ngôn Hạ vừa lên xe, hắn đã không ngừng đặt câu hỏi.
“Người đàn ông đó là ai, là bạn học của em, hay là bạn trai cũ? Còn có hồi nãy anh ta có nói câu kia là có ý gì, ai muốn giết chết anh?”
Hắn một bên lái xe một bên nghiêng đầu hỏi Ngôn Hạ, vẻ tò mò hiện đầy trên mặt Trình Trác Nhiên.
Ngôn Hạ kéo mũ lên, đem cả người đều chôn vùi vào áo khoác, cô không muốn trả lời vấn đề của Trình Trác Nhiên lắm. Nhưng khi đi qua ngã tư đèn xanh đèn đỏ đầu tiên, cô vẫn là không thể chịu đựng được sự truy hỏi của Trình Trác Nhiên nữa, mà phải trả lời từng vấn đề của hắn.
“Bạn học, không thân, mấy lời anh ta nói như đánh rắm, không có gì quan trọng.”
Ngôn Hạ nói ngắn gọn, không có điểm gì để tìm tòi nghiên cứu. Thế nhưng, Trình Trác Nhiên không giống vậy, hắn vẫn nhạy bén mà tìm được một điểm trọng tâm.
“Thính giác anh không hề kém, hiện giờ nhớ lại, bạn học kia của em có nhắc đến tên một người anh cảm thấy rất quen tai, Dụ Bạc, anh đã từng nghe thấy ở đâu rồi?”
Trình Trác Nhiên cau mày, bắt đầu nghiêm túc mà nhớ lại.
Ngôn Hạ đem mũ kéo thấp xuống, cho đến khi che được hết khuôn mặt cô, cô cũng dứt khoát không giấu giếm nữa, nói thẳng ra miễn cho Trình Trác Nhiên sau này lại truy hỏi lần nữa.
“Chắc là anh nghe được cái tên này từ anh họ của em, Dụ Bạc là bạn trai cũ của em.”
Trình Trác Nhiên giảm tốc độ, tới gần tiểu khu Ngôn Hạ ở, anh chủ động lái xe chậm lại. Trình Trác Nhiên gãi gãi đầu, nói: “Hình như là nghe được ở chỗ anh trai em.” Trong giọng nói còn có chút ngập ngừng.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Ngày hôm sau khi đi làm, Ngôn Hạ nhận được điện thoại của mẹ gọi tới. Từ nhỏ đến lớn, thời gian Ngôn Hạ tiếp xúc cùng mẹ không dài như với ba, mẹ cô là một diễn viên múa, cho dù sau khi kết hôn sinh con, bà vẫn nhiệt tình yêu thích sự nghiệp của mình như cũ, phần lớn thời gian trong năm, mẹ cô đều đi lưu diễn ở nước ngoài, so với người làm kinh doanh như ba cô còn muốn bận rộn hơn.
Nhưng từ khi Ngôn gia phá sản, mẹ cô giảm hẳn các buổi biểu diễn, bà hiếm khi xuất ngoại, biểu diễn trong nước gần như là lựa chọn hàng đầu của bà.
Thanh âm của mẹ cô nhẹ nhàng êm dịu, Ngôn Hạ chưa bao giờ thấy bộ dáng tức giận của bà. Không giống như các cuộc trò chuyện hỏi han của ba mẹ với con cái, bà trực tiếp hỏi cô: “Năm nay con có về nhà không?”
Từ câu nói này, Ngôn Hạ không nghe ra được cảm xúc gì trong câu nói của bà, dường như cô có trả lời như thế nào, cũng đều không quan trọng. Ngôn Hạ gạch bỏ đi vài ngày trên lịch, còn lại ít ỏi thời gian có thể đếm được.
“Con có về.” Cô nói.
“Được.” Lần này, Ngôn Hạ nghe ra được ý cười cùng sự nhẹ nhõm ở trong giọng của mẹ, “Mẹ sẽ sửa sang lại phòng của con một chút, khi con về nhà ở cũng sẽ thoải mái hơn.”
Thẳng đến sau khi về nhà, Ngôn Hạ mới hiểu được ý tứ trong lời nói của mẹ.
Mấy năm trước cô bận rộn đi công tác, rất ít khi có thời gian về nhà, vì để tiết kiệm không gian, phòng của cô liền trực tiếp trở thành phòng thay quần áo của mẹ cô, liếc mắt một cái đã thấy đủ loại quần áo, trang phục múa rực rỡ, khiến cái không gian đè ép trong phòng cô hoàn toàn biến mất.
Trải quá trình sửa chữa, phòng cô được chia thành hai, một nửa là giường cùng bàn học của cô, nửa còn lại vẫn dùng để treo quần áo của mẹ. Ở chính giữa là màn che dùng để ngăn cách, đem không gian chỉ vẻn vẹn vài mét vuông chia thành hai gian.
Ngôn Hạ cho là mình sẽ cảm thấy rất tủi thân, bởi vì dù hàng năm cô không ở đây nhiều, nhưng cũng không nên đem phòng ngủ của cô biến nó thành một căn phòng khác hoàn toàn. Nhưng sau khi nhìn thấy, cô lại không cảm thấy tủi thân như trong tưởng tượng. Dù rằng thời gian ở với mẹ không quá nhiều, cô vẫn biết rõ tính cách của bà. Bà sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn đem mỗi một chỗ trong nhà đều tận dụng hết công suất mà thôi.
Ngày 28 tết cô mới trở về nhà, lúc này, không khí năm mới ở Hải Thành đã rất rõ ràng, khắp nơi đều có thấy được đèn lồng màu đỏ cùng hai câu đối được treo hai bên cửa, khiến cho các thành thị ở vùng duyên hải Giang Nam này trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều trong không khí vui mừng đón năm mới.
Đây đáng lẽ ra một cái Tết bình thường như mọi năm trước. Nhưng cô lại không nghĩ tới mình và Trình Trác Nhiên đều bối rối mà gặp nhau ở chỗ này.