Liên Hoa Lầu

Chương 23: Về nhà



‘Trưa nay ăn cơm tại quán nhé chị’ tiếng kính trọng của một người lâu năm trong hội.

‘Chị ăn cơm ở đây hôm nay cho mọi người găp mặt, đầu bếp cũ nghe tin chị về nên nay họ đã đi chợ rất sớm để nấu những món chị thích’.

‘Được, vậy nay ăn cơm ở đây’

‘Để em đi báo với những đàn em khác’.

‘Chúng ta cũng quen biết nhau gần nửa đời người rồi, chúng ta cứ xưng chú cháu đi. Cháu không còn là Ninh Nguyệt Sương chị đại gì nữa cả. Giờ cháu là Trần Chiêu An, chủ bình thường của quán bar Liên Hoa Lầu này thôi’.

‘Dù là vậy nhưng cô có ơn rất lớn với chúng tôi, gọi như vậy để tỏ lòng kính trọng, và hơn cả..’

‘Chú Bình, chú đừng nói vậy, chú xưng hô chú cháu thì cháu mới cảm thấy an ổn hơn’.

‘Vậy được rồi, chú đi chuẩn bị cơm đây’. Chú Bình đã nhận thấy cô giờ đã khác, trưởng thành chín chắn hơn rồi, không còn là Sương ngày trước nữa.

Ăn cơm thì đàn em mới cũng đã biết cô hết, giờ chỉ gặp mặt nhận dạng. Lúc cô không ở đây thì những người thân cận của cô đã quản lí quán rất tốt, họ luôn nhắc nhở đàn em của quán là còn một lão đại nữa. Lão đại phải chấp hành án nên chưa thể về được.

Ăn xong thì cô cũng về công ty để bàn giao công việc. Làm việc tại môi trường mới cũng không quen lắm nhưng nhìn thấy nhân viên rất lễ phép với giám đốc là cô thì cũng nhanh chóng hòa nhập hơn thôi.

Cốc..cốc...



‘Sếp Trần, tôi có thể vào không ạ’. Là một nhân viên nữ chừng 24 tuổi.

‘Được, vào đi’. Ngôn Tình Ngược

‘Chào sếp, từ giờ tôi được bổ nhiệm vào vị trí thư kí kiêm trợ lí của cô ạ’. Cô gái rất lễ phép, ăn mặc phong cách công sở nhìn rất tao nhã.

‘Nay công ty có cuộc họp chiều từ 16h. Do nay có một số công ty hợp tác họ đến tham quan công ty nên lùi giờ xuống là 17h.’

‘Được rồi. Vậy cứ thế đi.’

‘Vâng’

Lúc cô đi vào phòng hợp thì có lướt qua bóng dáng người quen cũ, anh có ngoảnh lại nhìn nhưng chắc không nghĩ cô lại ở đây nên cũng không nhìn lâu mà rời đi luôn.

‘Giới thiệu với mọi người, đây là Trần Chiêu An, giám đốc công nghệ được bổ nhiệm từ tổng công ty. Mọi người làm quen dần.’ Một vị sếp làm lâu trong công ty đứng lên giới thiệu cô. Mọi người rất mong chờ vị giám đốc mới này, không lạ gì giám đốc công nghệ nhưng lại hiếm nữ làm công việc này nên họ rất tò mò năng lực của cô. Nhìn qua profile thì tuyệt đẹp, có nhiều thành tích, nhà sáng tạo ứng dụng thịnh hành ngày ấy.

Cuộc họp hôm nay chủ yếu bàn về dự án hợp tác liên kết các công ty sắp tới. Trần Chiêu An cũng đưa ra những chiến lược sáng tạo, tạo điều kiện có lợi cho công ty, giảm bớt thiệt hại đáng kể.

Cô thư kí của Chiêu An tên Từ Nhược Na, tính cách cô rất thú vị, làm việc cẩn thận có trách nhiệm nên được sếp Trần rất tín nghiệm. Đi đâu cô cũng dắt theo cô thư kí đi theo, xung quanh cô còn 3 người cận vệ đáng tin nữa, mỗi người có một tính cách khác nhau, họ đi cùng cô từ nước ngoài về đây. Người ở cùng cô lâu nhất tên là Harry, anh là người cẩn thận, có tình cảm và hiểu cô nhất. Người thứ 2 là Vincent, cậu ta là người có tính đá đểu người khác nhất, anh khá khó để đoán trong đầu đang nghĩ gì, với nụ cười rất ma mị, nói chung là khó đoán, rất trung thành. Người thứ 3 là Dalziel, dễ mềm lòng nhất, thương người, dễ gần và khá vui tính.



Có những người quen xung quanh nên Chiêu An cũng thấy bớt nhớ bố mẹ nuôi hơn.

‘A lô, Chiêu An à’. Là bố mẹ gọi cho cô

‘Vâng’

‘Con dạo này thế nào rồi’

‘Con vẫn khỏe ạ’

‘Nhớ giữ sức khỏe, bố mẹ lo cho con quá. Chúng ta đặt vé máy bay nhưng có sự cố nên bị hủy chuyến sau’.

‘Dạ vâng, bố mẹ cũng không cần về đây gấp gáp đâu ạ. Con tự lo cho bản thân được mà.’

‘Vậy được rồi, sức khỏe con mới khá hơn, anh con nói vẫn chưa tìm được thuốc trị tận gốc bệnh cũ nên bố mẹ lo mãi thôi.’

‘Dạ con vẫn khỏe mà, bố mẹ nhớ giữ sức khỏe, con nhớ bố mẹ nhiều’

‘Trời, ông thấy chưa, con bé nói nhớ hai ông bà già chúng ta, ha ha.’ Tiếng mẹ cô cười nói với bố, nghe cô nói nhớ thì bà cũng đỡ lo hơn nhiều. Hai mẹ con tâm sự rồi bố nói thêm lúc nữa rồi cúp máy cho cô nghỉ ngơi sớm. Cô giờ đang sống ở một căn chung cư, bên cạnh nhà phòng của 3 anh vệ sĩ, đối diện là Lagger chồng hụt:>

Nói là đi ngủ sớm nhưng cô cũng đang nằm nghĩ về tương lai sắp tới. Ngành IT có tuổi nghề ngắn, lúc cô quay trở lại thì cũng hơn 26 tuổi rồi, giờ làm thì chắc tầm gần chục năm nữa. Cô không ngại việc mình già đi, lớp trẻ quá sung sức liệu lúc đó cô còn tâm huyết với nghề nữa không. Ngay ban đầu cô chọn IT cũng là chọn bừa, không hề đam mê với ngành, mà đến giờ cô vẫn đi đúng đường mà mình vẽ ban đầu. Dù không thích công nghệ thông tin thật, tài năng cùng sự cần cù cô có lại chỉ dành cho IT. Giống như lúc đó, không thích cách cậu ấy khoa trương xong cũng đâm đầu vào yêu mà không thèm nghĩ kết cục.