Đọc truyện hay:
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
***
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Chúng ta về trước thôi!”
Sau đó, bàn tay đặt lên eo Hạ Tử Hy, hai người cùng bước ra ngoài.
Nhìn thấy hai người bọn họ cũng rời khỏi, tầm mắt Ngưng Tích dán chặt vào người người Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên.
Cuối cùng ánh mắt chỉ tràn ngập thất vọng.
“Đang suy nghĩ điều gì?” lúc này,
Albert lên tiếng.
Ngưng Tích lúc này mới khôi phục tinh thần, quay đầu nhìn ông: “Daddy…”
“Con muốn nói chuyện gì, daddy đều biết, nhưng những gì daddy muốn nói, con có biết hay không?”
Ngưng Tích nhìn ông gật đầu.
“Cho đến hiện tại, chuyện đã đến nước này, con vẫn chưa hết hi vọng?” Albert hỏi.
Ngưng Tích cúi đầu, ánh mắt nói
không nên lời sự thất vọng, cô như thế nào không muốn chết tâm chứ, nhưng cô lại không làm được, cô chỉ cần nghĩ đến anh, cảm giác trong cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đánh mất anh, trái tim cô đau đớn như nứt làm đôi…
“Daddy, con không muốn quay về!” Ngưng Tích nói.
“Tình trạng của con hiện tại, ở lại nơi này rất nguy hiểm!”
“Daddy, cho con thêm một cơ hội,
nếu như lần này không thành công, vậy thì con sẽ cùng daddy trờ về, cả đời này đều ở bên cạnh daddy!” Ngưng Tích nói.
Nhìn Ngưng Tích như thế này, Albert tràn ngập đau lòng, nhưng cũng không biết nên nói như thế nào.
ông biết rằng, có những chuyện miễn cưỡng không cách nào được, nhưng với tính cách của Ngưng Tích, không đâm đầu vào tường không quay đầu, cuối cùng ông chỉ đành gật đầu đồng ý: “Đừng khiến daddy lo lắng…”
Ngưng Tích dờ khóc dở cười: “Daddy cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gi đâu!”
Trên đường về nhà, Hạ Tử Hy ngồi trên ghế lái phụ, im lặng rất lâu nhưng vẫn lên tiếng.
“Cảnh Thiên, quan hệ giữa anh cùng Albert như thế nào?”
“Rất tốt, như thế nào? Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Không có tại sao cả, chỉ là muốn phán đoán một chút, cách nghĩ
của Albert đối với chuyện này!” Hạ Tử Hy nói.
“Trước đây, ông ấy từng hỏi anh có đồng ý ở bên Ngưng Tích hay không, chỉ cần anh đồng ý, ông ấy sẽ đem toàn bộ tài sản trong tay giao cho anh quản lý!” Mục Cảnh Thiên đột nhiên nói.
Hạ Tử Hy ngây người một lát sau đó nhìn sang Mục Cảnh Thiên, qua một lúc lâu mới nói: “Sau đó thì sao?”
“Anh từ chối rồi!” anh nhẹ nhàng nói, sau đó nắm tay cô hôn nhẹ, “Nếu không hiện tại làm sao có
thể ở bên em!”
“Sự cám dỗ lớn như vậy mà anh vẫn có thể từ chối sao?”
“Cho nên có thể nhận ra rằng, anh chính là một người đàn ông tốt, Hạ tiểu thư, em phải trân trọng!”
“Bớt bày trò lại, anh thật sự không chút do dự sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
Mục Cảnh Thiên suy nghĩ sau đó gật đầu: “Có!”
Trái tim Hạ Tử Hy giật thót, nhìn
Mục Cảnh Thiên, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
“Năm đó sau khi Ngưng Tích xảy ra chuyện, suýt chút nữa mất mạng, thời điểm đó tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy không thể bình thường, năm đó anh đã từng nói qua, sẽ chăm sóc cô ấy cả một đời, cũng vì đây là trách nhiệm của anh!”
“Sau đó thì sao?”