Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1047



“Ăn gì? Ăn với ai?”
“Cùng một người bạn, anh không quen!”
“Mục Cảnh Thiên?”
“Không phải!”
“Em ờ nơi này còn có bạn bè nào khác hay sao?”
“Huống Thiên Hựu…”
Huống Thiên Hựu?
Nhắc đến cái tên này, anh như thế nào lại không biết chứ, anh ta giống như Mục Cảnh Thiên, đều là nhân vật số một số hai ở thành phố A, anh như thế nào lại không biết chứ.
“Em quen biết anh ta sao?” Lục Tiêu An hỏi.
Ngưng Tích gật đầu: “Đúng vậy!”
“Cũng vì quan hệ với Mục Cảnh Thiên đi!”
Ngưng Tích nhìn anh, bị anh hỏi
như vậy, có chút không thoải mái: “Anh muốn nói gì?”
Trên khuôn mặt Lục Tiêu An hiện lên nụ cười ngượng ngùng: “Không có gì, chỉ là cảm giác trái tim em cách anh thật xa…”
Câu nói này của anh, ngược lại khiến trong lòng Ngưng Tích dâng lên một cảm giác áy náy.
“Tiêu An…” do dự rất lâu, Ngưng Tích mới lên tiếng: “Xin lỗi, em không nên lợi dụng anh…”
Sắc mặt Lục Tiêu An cực kì không tốt, ánh mắt nhìn thẳng về
phía cô.
“Em không cần xin lỗi, là do anh cam tâm tình nguyện!” cô thích Mục Cảnh Thiên, anh làm sao không nhận ra được chứ, chỉ là anh cam tâm tình nguyện cùng cô diễn màn kịch này mà thôi.
Ngưng Tích ngây người nhìn Lục Tiêu An, không biết nên nói gì mới tốt.
“Anh biết rằng, em không thích anh, anh cũng không muốn miễn cưỡng em, dù cho em hiện tại không cách nào tiếp nhận được anh, vậy thì cũng không có nghiã
rằng sau này em cũng không đón nhận anh, ít nhất hiện tại, chúng ta chính là bạn bè, có đúng không?” Lục Tiêu An hỏi.
Ngưng Tích ngây người, khi nghe lời này của anh lập tức gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Lục Tiêu An mỉm cười: “Chỉ cần như vậy là đủ!”
“Anh thật sự…không để ý sao” Ngưng Tích hỏi.
“Chỉ cần em vui, vậy thì anh làm gì, cũng đều xứng đáng!”
Trong lòng Ngưng Tích lại một lần nữa dâng lên một tia áy náy: “Tiêu An, xin lỗi anh…”
Lục Tiêu An cười chua xót: “Không có gì, chỉ cần em hạnh phúc là được!”
Ngưng Tích lúc này cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Lục Tiêu An đột nhiên đứng dậy: “Anh vào nhà vệ sinh!” vừa nói, liền đứng dậy bước vào bên trong, còn điện thoại luôn mang bên mình, thì để lạl quên trên ghế sofa.
“Chậm một chút!” Ngưng Tích lên tiếng.
Lục Tiêu An loạng choạng bước vào bên trong.
Khép lại cánh cửa chưa được bao lâu, lúc này điện thoại của anh liền vang lên.
Khi nhìn thấy chiếc điện thoại trên ghế sofa, Ngưng Tích nhìn: “Tiêu An, điện thoại của anh!”
Nhưng bên trong không truyền ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhìn điện thoại hết lần này đến
lần khác vang lên, giống như có chuyện g’t vô cùng quan trọng, Ngưng Tích cầm lên điện thoại, tiếng chuông liền ngắt ngang.
Cô vừa muốn buông điện thoại xuống, lúc này, điện thoại lại một lần nữa vang lên, nhìn thấy Lục Tiêu An vẫn chưa bước ra,
Ngưng Tích liền nhấn nút nghe máy.
“Alo…”