Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1049



“Vốn dĩ trong mắt bọn họ, anh chính là vì tiền nên mới tiếp cận em, nếu như anh nhận phần tiền này, vậy không phải giống như những gì bọn họ nói sao, anh tuyệt đối sẽ không nhận!” Lục Tiêu An nhấn mạnh từng chữ, thái độ vô cùng kiên quyết.
“Nhưng hiện tại tình huống vô cùng nghiêm trọng, nếu làm không tốt anh có thể phải ngồi tù!” Ngưng Tích nói.
“Đây cũng là chuyện của anh, anh tuyệt đối sẽ không dùng tiền của em!”
Ngưng Tích suy nghĩ một lát:
“Nếu như vậy, vậy thì xem như anh mượn của em, đến khi nào anh có tiền thì trả lại cho em là được!” cô nói.
Nghe đến đây, Lục Tiêu An ngây người, ngước mắt nhìn cô, rõ ràng ánh mắt có chút động lòng, nhưng anh vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không được, Ngưng Tích, anh biết em vì tốt cho anh, nhưng anh thật sự nếu dùng tiền của em, vậy thì đến anh cũng cảm thấy mình không xứng với em!” vừa nói, anh liền bày ra dáng vẻ vô cùng khó xử.
“Tiêu An, anh suy nghĩ nhiều rồi, giống như anh nói, chúng ta hiện tại là bạn bè không phải sao? Anh giúp đỡ em, em hiện tại giúp anh, đây cũng là chuyện bình thường!” Ngưng Tích bình tĩnh nói, cũng không hề cảm thấy có điểm nào không ổn.
Lục Tiêu An nhíu mày, nhìn Ngưng Tích, rất lâu cũng kho6ng lên tiếng.
“Daddy trước khi rời khỏi đây có nói với em, tiền để lại bên Mục Cảnh Thiên, ngày mai em sẽ đi lấy!” Ngưng Tích nói.
Nhắc đến đây, ánh mắt Lục Tiêu An liền lóe sáng, sau đó cười khổ lên tiếng: “Xem ra daddy của em rất tin tưởng Mục Cảnh Thiên!” đến mức đưa tiền cho Mục Cảnh Thiên cất giữ.
“Daddy chính là sợ em xảy ra chuyện, cho nên để anh ấy giữ tiền, chỉ cần em muốn dùng đều có thể tùy tiện lấy!” Ngưng Tích bình tĩnh nói, hoàn toàn không cảm thấy việc tiền để bên Mục Cảnh Thiên có gì không thỏa đáng, ngược lại, đối với loại cảm giác này, cô tuyệt đối cảm thấy không có bất kỳ vấn đề gì.
Daddy nhất định rất tin tưởng Mục Cảnh Thiên, chuyện này quả thật không sai!
Lục Tiêu An gật đầu, ánh mắt nhìn cô: “Ngưng Tích, cảm ơn em, đợi tiền vốn lưu động trở lại bình thường, anh nhất định lập tức trả lại cho em!”
Ngưng Tích mỉm cười xem như không có chuyện gì: “Được!”
Bốn triệu đối với Ngưng Tích mà nói, mặc dù đây không phải là một con số nhỏ, nhưng cũng không phải là một con số lớn, tiền tiêu vặt hàng ngày của cô cũng
không chỉ có những con số này.
Hai người ngồi trong phòng, tiếp tục trò chuyện.
“Ngưng Tích, em sẽ không coi thường anh chứ?” Lục Tiêu An đột nhiên hỏi.
Ngưng Tích lắc đầu: “Không hề, ai mà không có lúc khó khăn chứ, hơn nữa cũng là em trai anh gây họa, anh lại có thể đứng ra gánh vác, có thể nhận ra được, anh chính là một người có trách nhiệm, cho nên em tin rằng anh nhất định có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này!” Ngưng Tích
nói, giọng nói còn mang theo chút khích lệ.
Lục Tiêu An đã cùng cô làm nhiều chuyện như vậy, việc cô có thể làm, cũng chỉ có những chuyện như thế này.
“Em thật sự nghĩ như vậy sao?” Lục Tiêu An hỏi.
Ngưng Tích gật đầu, dáng vẻ vô cùng thành khẩn: “Đúng vậy, hiện tại người giống như anh đã không còn nhiều nữa rồi!” vào giây phút này, hình tượng Lục Tiêu An trong lòng Ngưng Tích chính là một người đàn ông có
trách nhiệm.
Lục Tiêu Ân lúc này mới lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, ngũ quan anh tuấn: “Đây đều là những việc anh nên làm, anh không thể để em trai minh chịu chút tổn thương nào cả, cậu ấy còn có tiền đồ trước mắt, không thể bị hủy như vậy được!”
“Tiền đồ của em trai anh cũng là tiền đồ, anh cũng vậy, dù cho anh vì cậu ấy, cũng không thể hủy đi bản thân mình!” Ngưng Tích lên tiếng.
Nghe đến đây, Lục Tiêu An
ngẩng đầu, nhìn Ngưng Tích gật đầu: “Em nói không sai, anh nhất định, hiện tại dù cho vì em, anh cũng sẽ bảo vệ tốt bản thân…trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được em!” anh thâm tình nhìn cô.
Ngưng Tích ngồi đối diện trước anh, đối diện với lời tỏ tình đột xuất của anh, nhất thời không biết nên nói như thế nào, chỉ nhìn anh mỉm cười.
Lúc này Lục Tiêu An từ từ tiến đến gần đôi môi cô, Ngưng Tích không hề né tránh, nhìn anh càng lúc càng tiến đến gần, trong đầu không ngừng hiện lên vô số hình
ảnh.
Lúc này Lục Tiêu An từ từ tiến đến gần đôi môi cô, Ngưng Tích không hề né tránh, nhìn anh càng lúc càng tiến đến gần, trong đầu không ngừng hiện lên vô số hình ảnh.
“Tiêu An, hiện tại cũng đã khuya rồi, anh nên quay về rồi!” chính vào lúc anh gần tiến đến, Ngưng Tích đột nhiên lên tiếng.
Hành động này của Lục Tiêu An cũng lập tức dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Ngưng Tích, do dự vài giây, sau đó mới lùi lại nhìn ra bên ngoài: “Quả thật trời đã khuya rồi, em cũng sớm nghỉ
ngơi, ngày mai anh lại đến thăm em!”
“Được!” Ngưng Tích gật đầu, chỉ trong mong anh hiện tại có thể rời khỏi.
Sau đó, dưới sự kỳ vọng của anh, Lục Tiêu An liền rời khỏi.