Đêm khuya, đèn trong phòng không đủ sáng, nhưng ánh mắt
của Mục Cảnh Thiên lại sáng kinh người, ánh mắt của anh không rời khỏi Hạ Tử Hy đang nằm trên giường bệnh, sau đó đem tất cả mọi chuyện liên kết lại với nhau.
Hơn nữa, biểu cảm của Mục Trăn khi nhìn thấy Vinh cẩm cũng có điểm bất thường.
Trong chuyện này nhất định có chuyện gì mà anh không biết được/
Ngón tay thon dài xoa cằm, giống như đang suy nghĩ điều gi.
Bất kể như thế nào, anh đều phải làm rõ những chuyện này.
Chính vào lúc này, anh liền nghe thấy tiếng bước chân vội vàng, chân mày khẽ nhíu, liền đứng lên bước ra ngoài.
Ngưng Tích đang đứng bên ngoài băng ghế, mặc áo bệnh nhân, phòng bệnh của cô nằm sát vách, nhưng Mục Cảnh Thiên chưa từng một lần ghé qua.
Lúc này, nhìn bóng dáng ốm yếu của cô đang ngồi bên ngoài, hơn nữa Hạ Tử Hy hiện tại cũng đã không xảy ra bất kỳ chuyện gì,
cơn tức giận của anh cũng đã nguôi ngoai hơn một nửa.
Lúc này, Ngưng Tích ngước mắt, khi nhìn thấy anh, trong mắt hiện lên một tia sáng: “Cảnh Thiên…”
Mục Cảnh Thiên đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, khi nghe thấy tiếng gọi của cô, liền khép cửa lại, nhẹ nhàng bước đến.
“Em tại sao vẫn chưa nghỉ ngơi?”
“Em không ngủ được…” vừa nói Ngưng Tích liền cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo không chút son phấn nào, nhìn có vài
phần đáng thương.
“Đã rất khuya rồi!”
“Cảnh Thiên, xin lỗi, lần này đã làm phiền đến hai người rồi, còn hại chị Tử Hy suýt chút nữa xảy ra chuyện!” Ngưng Tích nói.
Không nghĩ đến cô sẽ đột nhiên nói xin lỗi, hơn nữa còn là dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, Mục Cảnh Thiên quả thật có chút không quen.
“Biết sai là được!”
Ngưng Tích gật đầu, không có
dáng vẻ bức ép người khác như trước đây, Ngưng Tích nhìn Mục Cảnh Thiên, chân thành lên tiếng “Emh hiện tại hình như đã hiểu rõ, anh tại sao lại thích chị Tử Hy rồi!”
“Cảnh Thiên, em chúc phúc cho hai người!”
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, trước đây anh có thể cảm nhận được Ngưng Tích có một phần không giống trước đây, nhưng cho đến hiện tại, anh cũng đã có thể cảm nhận được sự chân thành của cô.
Anh mỉm cười: “Cảm ơn, bọn anh nhất định sẽ hạnh phúc!”
Ngưng Tích nhìn anh, trên khuôn mặt nói không nên cảm xúc:
“Thật ra, anh cũng biết em thích anh có đúng không?”
Mục Cảnh Thiên cũng không tiếp lời, chỉ nhìn cô.
Ngưng Tích tự mình nói tiếp: “Thật ra từ khi còn bé, từ ánh nhìn đầu tiên em đã thích anh, mục tiêu của em chính là gả cho anh, trở thành cô dâu của anh!”
Mục Cảnh Thiên tiếp tục im lặng.
Ngưng Tích ngược lại mỉm cười nói: “Cho đến khi tai nạn xe kia xảy ra, em cho rằng bản thân mình sẽ chết, nhưng không nghĩ đến em lại có thể tỉnh lại một cách kỳ tích như vậy, vốn dĩ còn cho rằng đây chính là cơ hội ông trời ban tặng cho em!”
“Ngưng Tích…”
“Sau này anh rời khỏi Malaysia, em vốn dĩ cho rằng chúng ta sẽ như vậy, nhưng không nghĩ đến Huống Thiên Hựu lại gọi điện thoại cho em, em một lần nữa tìm được anh, thời điểm đó, em biết rằng anh đã có người mình thích
em còn cho rằng anh vẫn sẽ giống như trước đây, những người con gái đó đối với anh mà nói, cũng chỉ là mây bay trên trời mà thôi, nhưng em lại không nghĩ đến, lần này anh lại nghiêm túc như vậy!”