“Tranh thủ uống lúc còn nóng!” Mục lão thái thái nói.
Hạ Tử Hy gật đầu sau đó bắt đầu uống từng ngụm canh.
Mỉm cười vô cùng vui vẻ.
Còn Ngưng Tích, tất nhiên bị ngó lơ.
Lúc này, Ngưng Tích đang đứng trên lầu khi nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng không nói nên tư
Lúc này, Mục Trăn từ phòng sách bước ra ngoài, khi nhìn thấy Ngưng Tích đang đứng bên ngoài.
“Như thế nào? Tại sao cháu lại không xuống lầu!” Mục Trăn lên tiếng.
Ngưng Tích quay đầu, sau khi nhìn thấy Mục Trăn, cô lắc đầu: “Không cần đâu!”
“Tiểu Hy lần này suýt chút nữa xảy ra chuyện, mọi người đều rất lo lắng, cho nên đối với con bé đặc biệt lo lắng, cũng là chuyện bình thường!” Mục Trăn nói.
Ngưng Tích gật đầu: “Cháu biết, cháu cũng rất cảm ơn chị Tử Hy, nếu như không có chị ấy, cháu nghĩ lần này sẽ như thế nào, cũng không rõ bản thân còn có thể sống hay không!”
Nghe Ngưng Tích nói như vậy, Mục Trăn cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, ông mỉm cười: “Tiểu Hy là một người rất sẽ suy nghĩ cho người khác, con bé làm như vậy, bác cũng không bất ngờ!” dứt lời Mục Trăn cũng không nói thêm bất kỳ điều gì, xoay người bước xuống lầu.
Ngưng Tích đúng im, nhìn theo
bóng lưng của Mục Trăn, nhìn khung cảnh náo nhiệt bên dưới, cũng không hề có chút đố kị nào, ngược lại đột nhiên cảm thấy tại sao Hạ Tử Hy lại có nhiều người yêu thích như vậy.
Nghĩ đến đây, cô giống như đã hạ quyết tâm, sau đó xoay người quay về phòng ngủ.
Hai ngày kế tiếp, Hạ Tử Hy được đối xử giống như bảo vật, vết thương cũng dần khá hơn, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng đã bắt đầu đóng vẩy.
Ngày này, Hạ Tử Hy nhận được một cuộc điện thoại, chính là của Ngưng Tích.
Cô ấy muốn hẹn cô gặp mặt, bất lực, Hạ Tử Hy chỉ đành dưới sự dặn dò nghiêm khắc của Mục lão thái thái, đồng ý cho tài xế đưa mình đi.
Thật ra Hạ Tử Hy cũng không hiểu rõ, hai người bọn họ đều ở nhà, tại sao Ngưng Tích lại muốn hẹn ra ngoài gặp mặt, nhưng nếu đã như vậy, cô cũng sẽ đến điểm hẹn.
Trong nhà hàng, hai người ngôi
đối diện nhau.
Hạ Tử Hy nhìn cô: “Có chuyện gì không thể nói ở nhà, tại sao phải đến đây để nói chứ!”
Ngưng Tích mỉm cười: “Tất nhiên là có một chuyện, chỉ có thể ở đây mới có thể cảm ơn ân cứu mạng của chị, cũng như có thể nói những chuyện khác!”
Hạ Tử Hy mỉm cười, ăn món salad trái cây trước mặt: “Có chuyện g] sao?”
Ngưng Tích suy nghĩ một lát liền nói: “Em phải quay trở về
Malaysia rồi!”
Hạ Tử Hy ngây người, không thể tin được mà nhìn cô: “Quay về sao?”
Ngưng Tích gật đầu: “Vé máy bay đêm nay!”
“Tại sao lại gấp gáp đến như vậy?”
“Thật ra, em cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi, vé máy bay cũng đã mua từ sớm, chỉ là hôm nay mới nói ra mà thôi!” Ngưng Tích nhìn Hạ Tử Hy bình tĩnh nói, giọng nói hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.
Hạ Tử Hy chớp hàng mi dài, cũng không biết nên nói gì mới tốt, Ngưng Tích tiếp tục nói.
“Chị Tử Hy, em xin lỗi vì những chuyện đã gây ra cho chị trước đây, em cũng thừa nhận bản thân thích Cảnh Thiên, nhưng anh ấy không thích em, anh ấy đối với em chỉ là tình cảm anh trai dành cho em gái mà thôi, nếu có hơn nữa chính là trách nhiệm!”
“Tai nạn năm đó cũng hoàn toàn không phải do lỗi của anh ấy, là do chính em tự mình muốn lên xe không chịu bước xuống, cho nên anh ấy thật ra không cần tự trách,
chỉ là em biết rằng trong lòng anh ấy cảm thấy áy náy, cho nên vẫn luôn dựa vào chuyện này mà tùy tiện chỉ tay ra hiệu bên cạnh anh ấy!” Ngưng Tích khổ sở nở nụ cười.
Hạ Tử Hy ít nhiều gì cũng đã từng nghe qua chuyện xảy ra trước đây giữa hai người họ, cô không có cách nào đánh giá được điều gì, càng không có cách nào đồng cảm, nếu như không xảy ra trực tiếp trên người mình, vĩnh viễn không có cách nào trải nghiệm được.