Mục Trăn nhất thời im lặng: “Thật ra ông sớm đã biết, tại sao bây giờ mới hỏi tôi!” Mục Trăn hỏi, ông dám khẳng định, Vinh cẩm đã điều tra từ sớm, chỉ là đến hiện tại mới hỏi ông.
“Tôi tất nhiên có nguyên nhân của mình, tôi hiện tại chỉ muốn biết, Tiêu Nhạc đang ở đâu?” Vinh Cẩm gấp gáp hỏi.
“Ông cùng Tiêu Nhạc có quan hệ gì?” Mục Trăn hỏi.
Tiêu Nhạc từ trước đến nay chưa
từng chính thức nhắc đến quan hệ giữa bà ấy cùng Vinh cẩm, tất cả chỉ do một mình suy đoán của ông, Tiêu Nhạc chỉ gọi một cuộc điện thoại cho ông, dặn dò ông phải chăm sóc cho Hạ Tử Hy mà thôi.
“Đây là chuyện trước đây của tôi cùng Tiêu Nhạc!”
“Nhưng mà tôi đã đồng ý với bà ấy, sẽ không nói cho ông biết!”
Nghe đến đây, sắc mặt Vinh cẩm trầm xuống: “Bà ấy đã nói với ông như vậy sao?”
Mục Trăn gật đầu: “Đúng vậy!
Sắc mặt Vinh cẩm vô cùng khó coi, rất lâu sau ông mới lên tiếng hỏi: “Bà ấy còn nói gì khác nữa không?”
“Bà ấy nói rằng cả đời này cũng không muốn tha thứ cho ông!”
Sắc mặt Vinh cẩm càng lúc càng khó coi.
“Bà ấy thật sự nói vậy hay sao?”
Mục Trăn cũng không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt nhìn ông.
Mặc dù sớm đã dự đoán được, nhưng nghe thấy những lời này từ miệng người khác, vẫn có cảm giác đặc biệt khó chịu, một cảm giác nhói đau trong tim.
Bàn tay của ông chậm chạp đặt lên vị trí trái tim.
A Hoa đứng một bên quan sát, lo lắng bước đến gần: “Anh Vinh!”
Vinh Cẩm vươn tay, ngăn cản ông: “Tôi không sao cả!”
Lúc này, Vinh cầm nỗ lực kiềm chế, nhìn Mục Trăn trước mặt: “Bà ấy hiện tại sống như thế
nào?”
Mục Trăn im lặng, không biết nên nói như thế nào.
Vinh Cẩm nhíu mày: “Tôi chỉ muốn biết bà ấy hiện tại sống như thế nào thôi!”
Nhìn dáng vẻ lo lắng như vậy của ông, Mục Trăn liền nói: “Tôi không biết, hơn hai mươi năm trước bà ấy đã mất tích!”
“Mất tích?”
Mục Trăn gật đầu: “Tôi cũng không biết được tin tức của bà
ấy, đã nhiều năm như vậy tôi cũng đã phái người tìm kiếm, nhưng vẫn luôn không có tin tức; còn cho rằng ông đã mang bà ấy đi!” Mục Trăn nói, ban đầu ông chính là có suy nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh đã từ bỏ suy nghĩ này.
Sắc mặt Vinh cẩm trầm ngâm, ông tin rằng Mục Trăn không hề lừa gạt ông.
Cũng không cần phải làm như vậy.
Chỉ là hiện tại, người duy nhất có liên quan đến Tiêu Nhạc cũng đã
mất tích…vậy thì phải tìm như thế nào?
Tiêu Nhạc…
Chỉ cần nghĩ đến cái tên này, trái tim ông không nhịn được nhói đau.
“Mặc dù tôi không biết hai người rốt cuộc có quan hệ gì, đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi có thể nhận ra, bà ấy không muốn gặp ông, đã nhiều năm như vậy, Tiêu Nhạc mất tích, có lẽ chính vì không muốn gặp lại, nếu đã như vậy, ông cần gì phải tìm bà ấy!” Mục Trăn nói.
Dù cho Vinh cẩm chính là người Tiêu Nhạc yêu, nhưng cũng có thể nhận ra, Tiêu Nhạc đã quyết tâm rời xa ông ta, nếu không cũng sẽ không để đứa trẻ lại Hạ gia, còn một mình thì biến mất.
Nghe thấy những lời này của Mục Trăn, Vinh cẩm ngồi im, rất lâu sau cũng không cách nào khôi phục tinh thần.
Biết rằng Tiêu Nhạc hận ông, nhưng lại không nghĩ đến lại hận đến mức này.
Vì ông còn có ý tránh né!
ông từ trước đến nay chưa từng muốn làm tổn thương đến bà, chỉ là muốn bù đắp, muốn yêu thương bà thêm một lần nữa, nếu như bà thật sự không đồng ý, vậy thì ông cũng không gượng ép, nhưng vì sao lại trở thành kết cục như thế này.
Mục Trăn rời đi như thế nào, ông cũng không biết, ngồi im bất động, rất lâu cũng không lên tiếng, cho đến khi A Hoa bước đến đánh thức ông.
“Anh Vinh, anh cảm thấy như thế nào?”