Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1187



Những ngày này tâm trạng của cô vô cùng không tốt, đến đêm lại đi đến quán bar.
Giống như sau khi cùng Hạ Tử Dục tách nhau ra, cô liên tục xuất hiện ở quán bar, hơn nữa mỗi


một lần đều uống say.
Trùng hợp chính là vào đêm nay Hạ Tử Dục cũng có mặt tại quán bar này, có điều anh đến đây vì công việc, bàn bạc chuyện làm ăn.
Từ xa nhìn thấy một bóng dáng trên quầy bar, dáng vẻ lảo đảo, có thể nhận ra đã uống không ít.
Chân mày anh nhíu chặt, chính vào lúc này, một người đàn ông bước đến gần, thì thầm bên tai An Nhược Mạn, khiến cho An Nhược Mạn không ngừng bật cười.





Nhìn thấy khung cảnh này, Hạ Tử Dục cảm thấy đặc biệt ngứa mắt.
“Hạ tổng, hạ tổng…”
Lúc này, người phía sau gọi tên anh hai lần, Hạ Tử Dục lúc này mới quay đầu lại, nhìn người đàn ông trước mặt, khóe môi nhếch lên nụ cười.
“Hạ tổng đang suy nghĩ gì vậy?”
Hạ Tử Dục nhếch môi nói: “Không có gi, đến, tôi mời Lý tổng một ly!”
Lý tổng mỉm cười, cùng anh nâng


ly-
Một ngụm uổng chạn, Hạ Tử Dục nhìn ông: “Lý tổng, tôi đi nhà vệ sinh một lát, ông cứ tận hứng trước!”
“Được!” Lý tổng cũng sảng khoái đáp ứng, bên cạnh cũng có những người khác, cũng vui vẻ uống tiếp
Hạ Từ Dục quay đầu tim kiếm bóng dáng kia, nhưng đã không tìm thấy người kia, chân mày nhíu chặt đi về một bên.
Quả thật cô đã không còn ngồi


bên quầy bar.
Anh dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm, chỉ trong chớp mắt vậy mà lại không tìm được bóng dáng của cô đâu.
Nghĩ đến hình ảnh thân mật giữa cô cùng người đàn ông khác, trong mắt lóe lên một tia u tối.
Lúc này, anh đi về phía nhà về sau, sau khi vừa bước ra ngoài, liền nhìn thấy một bóng dáng đang dựa vào tường, dáng vẻ vô cùng khó chịu.
Khi nhìn thấy cô, đôi mắt lóe


sáng, Hạ Tử Dục sải bước tiến về phía bên kia, vươn tay đỡ lấy cô.
“Cô cảm thấy như thế nào?”
An Nhược Mạn lúc này đang cảm thấy khó chịu, nhưng khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, liền ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy khuôn mặt đó cô mới biết bản thân mình không nghe sai.
“Là anh?”
“Cô câm thấy như thế nào rồi?”
Đôi mắt An Nhược Mạn lóe lên


một tia phiền chán, cô hất tay Hạ Tử Dục: “Không liên quan đến anh, mau buông tôi ra!”
“Cô là con gái ở nơi này rất nguy hiểm!” Hạ Tử Dục nói.
An Nhược Mạn nỗ lực đứng dậy, nhìn anh, ánh mắt tràn ngập sự phiền chán: “Vậy thì như thế nào? Có liên quan gì đến anh? Như vậy không phải anh có thể cùng tôi ly hôn hay sao?” An Nhược Mạn nói.
Nghe thấy những lời này của cô, Hạ Tử Dục nhíu mày, cuối cùng anh cầm lên điện thoại: “Tôi cho


người đưa cô ra về!”