Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1237



“Nếu như có một ngày, anh làm ra một chuyện…em sẽ tha thứ cho anh chứ?” anh hỏi trong giọng nói mang chút bất lực.
Nhưng trả lời anh chỉ có tiếng hô hấp của Hạ Tử Hy.
Cô quả thật quá buồn ngủ, căn bản không cách nào thanh tỉnh suy nghĩ được những lời này của anh có ý gì.
Nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, Mục Cảnh Thiên cũng không tiếp tục hỏi, chỉ hôn nhẹ lên môi cô, sau đó nhấc người đứng dậy đi tắm rửa.


Ngày hôm sau.
Tại Vân Duệ.
Mục Cảnh Thiên mặc tây trang màu xanh đậm ngồi trên ghế dựa, phong thái trác tuyệt nổi bật, chỉ là trên khuôn mặt yêu nghiệt hiện lên nét nghiêm khắc.
“Mọi chuyện như thế nào rồi?”
A Kiệt bước đến đưa tập văn kiện cho anh: “Tất cả đều ờ đây!”
Mục Cảnh Thiên trực tiếp mở ra,


sau khi nhìn thấy thứ bên trong, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, quả nhiên là như vậy!
“Mục tổng, hiện tại nên làm như thế nào?”
Mục Cảnh Thiên đặt tập văn kiện xuống, khóe môi nhếch lên nụ cười chắc chắn cùng thoải mái: “Không có vấn đề đi, trước mắt cứ để bọn họ thoải mái hai ngày!”
“Không nghĩ đến chuyện này lại do người đó gây ra…”
“A Kiệt!”


“Hả?”
“Chuyện này không được nói cho bất kỳ người nào!”
A Kiệt nhìn Mục Cảnh Thiên, cậu biết rằng người mà tổng giám đốc muốn nhắc nhở chính là ai, chính là không được nói cho Hạ Tử Hy biết.
Cậu thấu hiểu gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Ánh mắt Mục Cảnh Thiên nhìn về phía tập hồ sơ trên bàn, muốn bày kế anh sao? Vậy thì phải xem thử có tư cách hay không?


“Đúng rồi Mục tổng, tôi vừa nhận được thông tin, tập đoàn Hạ thị cùng Frieda hai ngày sau sẽ ký kết hợp đồng dự án CS!”
“Hai ngày sau?” Mục Cảnh Thiên lười biếng nhướng mày hỏi.
“Đúng vậy!” A Kiệt gật đầu.
“Được, tôi đã biết!”
A Kiệt cũng không hỏi nhiều, Mục Cánh Thiên làm bất kỳ chuyện gì, đều có suy nghĩ và cách làm của mình, cậu cũng tin rằng chuyện này nhất định rất nhanh sẽ trôi qua.


Buổi chiều.
Tiệm café.
Không khí vô cùng yên tĩnh, bên trong cũng không có quá nhiều người, Mục Cảnh Thiên ngồi tại một vị trí gần sát bên trong, trước mặt đặt một ly café, ngón tay thon dài nhè nhẹ gõ nhịp lên trên mặt bàn.
Dáng người cao ráo tản ra khí chất tùy ý.
Chính vào lúc này, cửa kính được đẩy ra, một bóng người bước vào bên trong.


Nhìn trái ngó phải, khi nhìn thấy bóng dáng Mục Cảnh Thiên liền bước sang.
“Mục tổng, không biết anh tìm tôi có chuyện gi hay không?” Người đàn ông kia không phải là ai khác, chính là tổng giám sát phòng thiết kế Vân Duệ, Lý Nghị.
Trước đây, Hạ Tử Hy cũng đã từng gặp qua ông ta.
Khi nhìn thấy Lý Nghị, Mục Cảnh Thiên mỉm cười, liếc mắt về vị trí trước mặt: “Ngồi đi!”
Khí thế không giận mà uy của


Mục Cảnh Thiên khiến cho Lý Nghị có chút căng thẳng, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống.
“Uống gì?” Mục Cảnh Thiên tùy tiện hỏi.
“Không, không cần đâu!”
Mục Cảnh Thiên cũng không kiên trì, tao nhã nâng lên ly café trước mặt.
“Mục tổng, anh tìm tôi có chuyện gì sao?” khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, tất nhiên sẽ căng thẳng hơn khi gặp Hạ Tử Hy, thủ đoạn của Mục Cảnh Thiên, bọn họ tất


nhiên vô cùng rõ ràng.
“Không có chuyện gì, chỉ là tùy tiện trò chuyện một chút mà thôi!” Mục Cảnh Thiên nhìn ông mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm hiện lên nét chân thành, khiến cho Lý Nghị nhất thời không biết nên làm như thế nào.
“Đúng rồi, tôi nghe nói con trai của ông cần phải làm phẫu thuật ghép tim?”
Hai tay Lý Nghị bắt chéo vào nhau, khi nghe thấy điều này, không nhịn được căng thẳng: “Đúng, đúng vậy….”


“Phẫu thuật ghép tim cần rất nhiều tiền, như thế nào? Có đủ tiền viện phí không?”
Lý Nghị liên tục gật đầu: “Đủ, đã gom đủ tiền!”
“Bao nhiêu tiền?”