Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1266



Mục Cảnh Thiên nhìn lướt qua rồi gật đầu, “ Được rồi, tôi biết rồi!”
“Mục tổng…” A Kiệt vẫn còn có lời muốn nói.
Mục Cảnh Thiên ngước mắt lên nhìn cậu hỏi, “ Làm sao vậy?”
“Hạ tiểu thư vẫn chưa tìm được sao?” A Kiệt cũng không biết có nên hỏi hay không, nhưng vẫn buộc miệng mà nói ra.
Nhắc đến cái tên Hạ Tử Hy, ánh


mắt Mục Cảnh Thiên có chút khỏ hiểu, sau đó cười, “vẫn chưa, khi nào cô ấy giải sầu đủ rồi, thì sẽ trờ về!”
Trong lòng A Kiệt khó chịu nói không nên lời, cậu gật đầu, “ Vâng, tôi cũng tin là như vậy!”
“Được rồi, đi làm việc đi!”
“Vâng!


“Đúng rồi, hủy lịch trình buổi tối cho tôi, tôi có sắp xếp!”
“Vâng!”


Buổi tối.
Câu lạc bộ tư nhân.
Bốn người đang ngồi bên kia uống rượu.
Huống Thiên Hựu nhìn anh, “ vẫn không có tin tức gì sao?”
Mục Cảnh Thiên dường như không còn đau khổ như trước nữa, ngược lại có vài phần lãnh đạm, anh lắc đầu, bưng ly rượu lên uống cạn một hơi, “vẫn chưa có!”


“Đừng nản lòng, rồi sẽ tìm được thôi!” Mạc Thiệu Thần an ủi.
Mục Cảnh Thiên cười cười, bây giờ anh lạnh nhạt nhiều rồi, Hạ Tử Hy rời đi như vậy, ngược lại khiến anh suy nghĩ rõ ràng hơn rất nhiều chuyện, , ngược lại cả thấy, có đôi lúc rời đi cũng không phải chuyện xấu, chỉ cần kết cục cuối cùng có thể để anh tìm được cô!
Lúc này, Mục Cảnh Thiên lãnh đạm nhiều rồi, “Đúng vậy!”
“Cậu ra ngoài như vậy, thì đi liền 3 tháng, thoải mái đủ rồi chớ!?”


Tiêu Ân nói, hành động bá khí của cậu, làm bọn tôi ghen tị chết đi được.
Bón người bọn họ đều là người lấy sự nghiệp làm trọng, lúc nào muốn nghỉ ngơi, thì nhiều nhất là một tuần lễ, Mục Cảnh Thiên vậy mà có thể không màng để ý đến, một hơi nghỉ liền ba tháng.
“Đúng vậy, cũng không sợ người khác nuốt mất Vân Duệ!”
“Có ba người các cậu ở đây, mình sợ cái gì chứ!”
“Lần sau tôi cũng nghỉ một năm,


các cậu giúp mình trông chừng nhé!” Huống Thiên Hựu cười nói.
Nghe anh ta nói, Tiêu Ân cũng không khách khí: “Được, cậu yên tâm, đợi cậu trở về, chúng tôi sẽ giúp cậu đổi triều đại, sửa họ thành Tiêu!”
Huống Thiên Hựu trực tiếp cho anh ta cái nhìn khinh bỉ.
Lúc này, Huống Thiên Hựu mới nhớ ra gì đó, nhìn Mục Cảnh Du, “Đúng rồi, Hạ Thị đã bình an vượt qua nguy cơ, nghe nói có người lén giúp đỡ bọn họ một khoản tiền lớn mới có thể vượt qua!”


Thấy Mục Cảnh Thiên không nói gi, Huống Thiên Hựu hỏi, “ Có cần tôi điều tra xem là ai không?”
“Không cần đâu, bây giờ Hạ gia đã không còn quan hệ gì với tôi nữa rồi!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Tôi nghe nói, Hạ Tử Dục cũng đang phái người đi tìm Hạ Tử Hy, sau khi cậu đi, hắn suy sụp tinh thần một thời gian, sau đó cũng bắt tay vào tìm kiếm!” Huống Thiên Hựu đem tình hình gần đây nói cho Mục Cảnh Thiên nghe.
Một nụ cười xem thường hiện lên nói khóe miệng anh ta, “Cô ấy có


lòng muốn trốn, không để người ta tìm thấy, thì bất kể người đó là ai, cũng đều không tìm được!”
Huống Thiên Hựu gật đầu, như thế, theo sự thông minh của Hạ Tử Hy, thì đây quả thực là một việc không khó.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên thong thả nói, “ Lúc này, cô ấy đã gần bảy tháng rồi…”
Một câu đơn giản, vẫn làm bộc lộ ra sự nhớ nhung của anh.
Ba người nhìn anh ấy, cũng không biết nên nói gì, ngược lại


là Mạc Thiệu Thần nói trước, “Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, nào, mừng cậu trở về, cạn ly!”
“Cheers!”
“Cheers!”
Khóe miệng Mục Cảnh Thiên cũng cười rồi, bưng ly lên cùng họ cạn ly.


Vinh Cẩm cùng Mục Cảnh Thiên ngồi đối diện nhau, trước mặt đặt một bình trà phổ nhĩ.
Vinh Cẩm nhìn anh: “Mục tổng, đã lâu không gặp, không biết cậu tìm tôi có chuyện gì!” vừa dứt lời Vinh Cẩm cầm ly trà trước mặt lên chậm rãi thưởng thức.
So với lúc đầu, Mộ Cảnh Thiên cũng bình tĩnh hơn nhiều, anh cũng nâng lên một ly trà nóng, nhấp một ngụm, “Tôi tìm ông, đương nhiên là có việc!”
Ba tháng, điều duy nhất không đổi của anh chính là vẫn thẳng


thắn như vậy.
Vinh Cẩm đặt ly trà xuống, “Có chuyện gì cứ nói thẳng ra!”
Mục Cảnh Thiên nhìn ông ta bằng đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh, do dự rồi tiếp tục nói, “ông có tin tức gì của cô ấy không?”
Vinh Cẩm cười, dường như, sớm đã đoán được anh đến tìm ông là vì việc gì.
Ông lắc đầu: “Cậu nên biết, người của tôi cũng đang tìm cô ấy!”


Chính xác.