Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1317



Nghe đến đây, Hạ Tử Hy cùng A Hoa thoáng trầm mặc, không biết nên nói gì mới tốt.
Trên thế gian này, người lo lắng nhất cho Vinh cẩm có lẽ cũng chỉ có hai người bọn họ.
Mục Cảnh Thiên nhìn hai người sau đó nhìn sang bác sĩ: “Đối với loại chuyện này, không lẽ bệnh viện các ông đều không chuẩn bị bệnh án hay sao?”
‘Thật không dấu diếm, Vinh tiên
sinh sớm đã đăng ký tại bệnh viện chúng tôi, nhưng mà cho đến hiện tại, đều không tìm được trái tim phù hợp!” bác sĩ trả lời.
Hạ Tử Hy chân mày nhíu chặt không biết nên nói gì mới đúng, lúc này cánh tay Mục Cảnh Thiên đặt lên vài cô: “Nhất định sẽ có biện pháp khác!”
Hạ Tử Hy gật đầu.
“Hiện tại còn có thể kéo dài bao lâu?”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, thời gian gần đây nhất định sẽ không xảy
ra vấn đề gì!” bác sỹ nói.
“Vậy được, chuyện này phải làm phiền đến bác sĩ rồi!” Mục Cảnh Thiên nói.
Bác sĩ gật đầu: “Đây là việc nên làm!”
Ba người cùng nhau bước ra khỏi văn phòng, A Hoa lên tiếng: “Tôi đã tìm được rất nhiều người chung nhóm máu với anh Vinh, nhưng bọn họ đều là những người mạnh khỏe!” lời này cũng rất rõ ràng nói cho bọn họ biết rằng bên này cũng không ổn.
“Dựa theo địa vị của anh Vinh trong xã hội, không lẽ không đi những nơi khác để tìm thừ hay sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
A Hoa gật đầu: “Hiện tại vẫn đang tìm, nhưng mà vẫn không có tin tức nào cả!”
Mục Cảnh Thiên hít sâu một hơi: “Tôi biết rồi, tôi cũng sẽ cho người đi tìm, hi vọng trong thời gian này sẽ có tin tức!”
Nghe thấy lời này, A Hoa gật đầu “Được, cảm ơn anh Mục tổng, phần ân tình này cả đời tôi cũng sẽ không quên!”
“Không cần nói như vậy, đây cũng là chuyện nên làm, điều quan trọng nhất chính là hi vọng sẽ có tin tức tốt!”
A Hoa gật đầu: “Vậy tôi trờ về phòng bệnh trước vậy!”
Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy đều thống nhất gật đầu.
A Hoa vừa rời khỏi, Hạ Tử Hy liền nhìn sang Mục Cảnh Thiên hỏi: “Cảnh Thiên, cảm ơn anh!”
Nghe thấy câu nói này của Hạ Tử Hy, anh mỉm cười: “Đây là chuyện nên làm, ông ấy là ba của
em, cũng tức là ba của anh, việc em nên làm cũng là việc anh nên làm!”
Hạ Tử Hy cảm động vươn tay ôm lấy anh: “Em không biết nên nói như thế nào, nhưng mà có anh thật sự rất tốt!”
Cả ngày hôm nay, Mục Cảnh Thiên đầu tiên khiến cô chấp nhận sự thật này, hiện tại lại cùng cố ở bệnh viện, sự dụng tâm của anh Hạ Tử Hy như thế nào lại hiểu rõ chứ.
Nhìn thấy cô chủ động ôm lấy mình, khóe môi Mục Cảnh Thiên
nhếch lên nụ cười hài lòng: “Hạ tiểu thư, em có biết rằng nơi này chính là bệnh viện!”
Hạ Tử Hy tất nhiên biết rõ, nhưng mà hiện tại cô cũng không muốn để ý đến quá nhiều, chỉ muốn như vậy ôm lấy anh, cảm nhận cảm giác có được anh thật tốt.
Nhìn thấy cô không lên tiếng, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên, trực tiếp ôm lấy cô.
“Anh muốn làm gì?” Hạ Tử Hy kinh ngạc thốt lên, vội vàng vươn tay ôm chặt lấy cổ anh.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, ngũ quan tinh xảo tỏa ra ánh sáng tà mị, ánh mắt anh híp lại: “Em đã mệt mỏi cả một ngày rồi, anh ôm em trở về nghỉ ngơi!”
“Em có thể tự mình đi được!”
“Nhưng mà anh muốn ôm em!” vừa nòi, anh liền ôm lấy Hạ Tử Hy sải bước rời khỏi bệnh viện.
Hạ Tử Hy cũng không tiếp tục chống cự, hôm nay cô quả thật có chút mệt mỏi, vòng tay của Mục Cảnh Thiên quả thật khiến cô cảm nhận được sự an toàn trước nay chưa từng có, sau đó
liền dựa vào người anh, tùy ý để anh ôm lấy.
Mục lão thái thái sau khi nghe thấy tin tức này, có chút kinh ngạc.
“Không nghĩ đến Vinh cẩm vậy mà lại là ba ruột của Tiểu Hy!” Mục lão thái thái kinh ngạc thốt lên.
Chuyện này Mục Trăn sớm đã đoán ra, chỉ là không dám khẳng định, không nghĩ đến, thật sự chính là như vậy.
“Đúng vậy trước đây nhận thấy
Vinh Cẩm đối với Tiểu Hy không tệ, thì ra là như vậy!” Mục phu nhân liên tục gật đầu, đối với tin tức này cũng cảm thấy kỳ lạ.
Hạ Tử Hy ngồi một bên ăn uống, cũng không hề lên tiếng.
Lúc này, Mục lão thái thái nhìn cô: “Tiểu Hy, cháu đừng lo lắng, bà tin rằng Vinh tiên sinh nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Hạ Tử Hy nhìn về phía bọn họ mỉm cười, gật đầu: “Vâng!”
Sau khi ở dưới lầu cùng Mục lão
thái thái cùng Mục phu nhân trò chuyện một chút liền bước lên lầu, khi vừa đến trước cửa phòng liền nghe thấy giọng nói của Mục Cảnh Thiên từ phòng sách truyền đến.
“Bất kể như thế nào, đều phải nghĩ cách tìm được ai nguyện ý hiến tặng, ngoài ra trên trang web chính thức của công ty Vân Duệ cũng đăng thông tin, chỉ cần tự nguyện hiến tặng sẽ được thường lớn!”
“Đúng, đúng vậy, cứ làm như vậy!”
Hạ Tử Hy đứng trước cửa phòng nghe thấy những lời này được truyền ra, cuối cùng liền bước sang gõ cửa.
“Mời vào!”
Hạ Tử Hy đẩy cửa bước vào bên trong.
Khi nhìn thấy cô bước vào, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên nụ cười: ‘Tiểu Hy, có chuyện gì sao?”
Giây kế tiếp, Hạ Tử Hy liền chạy thẳng về phía anh, hôn lên đôi môi của Mục Cảnh Thiên.
Dù cho đã được anh dạy dỗ vô số lần nhưng kĩ thuật hôn của cô vẫn non nớt như cũ, sau khi cỏ chủ động hơn, ngược lại bị anh nắm chặt càng khiến nụ hôn trở nên sâu đậm hơn.
Đặt cô lên mặt bàn, Mục Cảnh Thiên lúc này mới quyến luyến rời khỏi đôi môi cô: “Vợ à…”
“Chồng à…”